“Hả?” Tống Vy chưa phản ứng kịp, cúi đầu liếc mắt nhìn bản thân, sau đó lập tức đỏ mặt: “À… anh đợi một lát, tôi đi thay quần áo!”

Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, cánh cửa suýt chút nữa thì đập vào mũi của Đường Hạo Tuấn.

Anh lùi lại phía sau một bước, nhìn thứ đồ trang trí treo trên cánh cửa vẫn đang khẽ đung đưa mà không nhịn được mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tống Vy bất cẩn như vậy.

Một vài phút sau, cánh cửa lại được mở ra.

Tống Vy trở lại bộ dạng trau chuốt tinh tế và thời trang như trước đây, làm động tác mời anh vào: “Tổng giám đốc Đường, mời vào!”

Đường Hạo Tuấn gật đầu, nhấc chân đi vào.

Tống Vy rót một cốc nước đưa cho anh: “Tổng giám đốc Đường, anh có chuyện gì không?”

“Cởi áo ra đi!” Đường Hạo Tuấn đặt chiếc túi trong tay xuống bàn uống nước rồi nói.

Tống Vy suýt nữa sặc nước miếng, vẻ mặt tràn đầy sự hoài nghi nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, anh đang nói cái gì vậy?”



Bảo cô cởi áo ra?

Đường Hạo Tuấn lúc này mới nhận ra lời nói của mình khiến người khác hiểu lầm, ho khan mím chặt môi, đính chính lại lời nói: “Tôi tới để bôi thuốc cho em, lúc đó em ngã bị thương rồi đúng không?”

Sau khi đưa Giai Nhi về phòng bệnh rồi quay lại chỗ lúc nãy bọn họ bị ngã, anh nhìn thấy ở đó có một vết máu.

Đường Hạo Tuấn cầm lấy chiếc túi trên bàn uống nước ngồi bên cạnh cô, sau đó mở túi ra lấy từng thứ một. Nào là cồn iốt khử trùng, thuốc sát trùng tiêu viêm và bông băng gạc.

Sau khi anh đặt những thứ này theo thứ tự sử dụng thì nhướng mắt nhìn Tống Vy: “Tự mình xắn tay áo lên đi.”

“Biết rồi.” Cô gật đầu, nắm lấy ống tay áo lôi lên.

Đường Hạo Tuấn mở cồn iốt và bắt đầu khử trùng bôi thuốc.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, tựa như sợ sẽ làm cô đau vậy, gần như không dùng lực.

Tống Vy nhìn góc mặt nghiêng nghiêm túc của anh, trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác ngọt ngào, ánh mắt mơ màng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play