“…” Kiều Phàm không còn gì để nói.

Nói như vậy, hình như quả thật là anh ta gây ra.

Nếu anh ta không đề xuất muốn bế An An, Tống Vy cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đưa An An cho anh ta bế.

Anh ta không bế An An, sau khi Đường Hạo Tuấn đi xuống cũng sẽ không giống như chim mắt đen, nhìn chằm chằm anh ta không rời, rồi dọa An An.

Vậy nên nói đi cũng phải nói lại, An An khóc, hình như quả thật có trách nhiệm của anh ta.

Thấy Kiều Phàm không lên tiếng, dáng vẻ mặc nhận, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức đen xì.

Mắt thấy anh muốn tìm Kiều Phàm gây rắc rối, Tống Vy vội vàng ôm cánh tay của Đường Hạo Tuấn: “Được rồi Hạo Tuấn, sự việc đã qua rồi, An An bây giờ cũng không sao, chuyện này đừng trách ai đúng ai sai nữa, còn khục khặc nữa, không biết sẽ khục khặc tới khi nào.”

Đường Hạo Tuấn nhìn cô, lại nhìn Kiều Phàm, tuy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng vẫn không nói gì, có điều biểu cảm vẫn rất xị, không tốt lắm.

Tống Vy thấy vậy, lắc đầu cười bất lực, sau đó hôn một cái lên mặt của anh.

Đường Hạo Tuấn rõ ràng không ngờ cô sẽ làm như vậy, nhất thời sững ra.

Advertisement

Mãi tới một lúc sau, anh mới phản ứng lại, sờ gò má được hôn, môi cong lên.

“Như thế nào? Bây giờ còn giận không?” Tống Vy nhìn anh hỏi.

Ánh mắt của anh lóe lên, ho khẽ một tiếng, trong lòng rõ ràng rất vui, nhưng ngoài mặt lại cố ý giả bộ điềm tĩnh nói: “Tàm tạm, không có tức giận như vừa rồi.”

Kiều Phàm trợn ngược mắt.

Người này thật sự là trơ trẽn.

Rõ ràng khóe miệng đã nhếch lên không hạ được xuống rồi, lại cứ muốn cứng miệng bản thân chỉ vui bình thường.

Thật là đủ rồi.

Tống Vy đương nhiên cũng nhìn ra Đường Hạo Tuấn đang kiêu ngạo, dở khóc dở cười mà lắc đầu: “Nếu đã không giận nữa, vậy thì đừng đen mặt nữa, sẽ có nếp nhăn, nhanh già.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Chị Trương.” Tống Vy rút điện thoại ra, gọi điện cho chị Trương.

Chị Trương sau khi nghe điện thoại thì lập tức hỏi: “Bà chủ, có chuyện gì sao?”

“An An ngủ rồi, chị tới bế An An về phòng đi.” Tống Vy nói vào điện thoại.

Chị Trường đáp một tiếng: “Được thưa bà chủ, tôi tới ngay.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu, sau đó đề điện thoại xuống.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô hỏi: “Chị Trương vừa rồi đi đâu vậy? An An khóc rồi chị ta cũng không tới.”

Rõ ràng, anh lúc này có hơi bất mãn với sự chuyện tự ý rời khỏi nơi làm việc của chị Trương.



Tống Vy thấy anh không vui, nhẹ vỗ mu bàn tay của anh: “Được rồi, đừng như vậy, là em bảo chị Trương rời đi, chị Trương không nghe thấy An An khóc cũng rất bình thường, hơn nữa An An vốn không thích khóc, còn là anh dọa An An khóc đó.”

Lời này đã chặn họng Đường Hạo Tuấn, anh lập tức không có gì để nói nữa.

Kiều Phàm ở một bên xem trò cười.

Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, ngước mí mắt lên, lạnh lùng liếc xéo anh ta.

Kiều Phàm cũng không sợ, sau khi nhún vai, ngược lại còn cười với Đường Hạo Tuấn.

Động tác nhỏ của hai người đàn ông không có che giấu, cho nên Tống Vy đương nhiên cũng nhìn thấy.

Thấy dáng vẻ hai người đàn ông thầm chọc ngoáy lẫn nhau, Tống Vy dở khóc dở cười.

Hai người đàn ông này thật là trẻ con.

Có điều nhìn Kiều Phàm hôm nay thể hiện cảm xúc ra ngoài như vậy, hơn nữa có chút hoạt bát, Tống Vy vẫn có chút bất ngờ.

Kiều Phàm ở chỗ CÔ, đều luôn là dáng vẻ trầm ổn, bất luận là Kiều Phàm giả bộ ôn hòa trước kia, hay Kiều Phàm điên cuồng nham hiểm về sau, đều thuộc loại trầm ổn, trước nay sẽ không lộ vẻ nói dưới, thích thú trêu chọc như ngày hôm nay.

Vậy nên, nhìn thấy Kiều Phàm như vậy, Cô kinh ngạc, cũng an ủi.

Kiều Phàm như này, Cô mới cảm thấy là một con người thật sự, chứ không phải là một người giỏi ngụy tạo, hơn nữa giấu mọi thứ ở trong lòng, khiến người ta không đoán được.

Có lẽ Kiều Phàm thật sự nghĩ thoáng rồi, nghĩ thông suốt thù hận, nghĩ thông suốt tình cảm của mình.

Vậy nên anh ta đã buông bỏ những ràng buộc này, thật sự sống vui vẻ rồi.

Bởi Vì không có những cảm xúc tiêu cực này vây hãm anh ta, cho nên anh ta có thể cười như vậy, có thể hoạt bát như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Tống Vy thật sự cảm thấy vui cho Kiều Phàm. “Đúng rồi Hạo Tuấn, tối nay chúng ta bảo nhà bếp nấu thêm vài món, làm một bữa ăn phong phú, tẩy trần cho Phàm.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn rồi đề nghị.

5

Tẩy trần cho Kiều Phàm?

11

Lông mày của Đường Hạo Tuấn lập tức nhíu lại, liếc nhìn Kiều Phàm, trong mắt không che đậy sự ghét bỏ.

Anh tẩy trần cho bất cứ ai cũng được, chỉ không muốn tẩy trần cho Kiều Phàm.

Khi Đường Hạo Tuấn đang chuẩn bị từ chối, trong mắt Kiều Phàm vụt qua một tia ám quang, đột nhiên cười rồi tranh nói trước: “Được, vậy thì cảm ơn rồi.”

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn lập tức tối đi.

Người này thật không biết xấu hổ.

Nam chủ nhân như anh còn chưa đồng ý tẩy trần đâu.

Người này vậy mà đã mở miệng cảm ơn rồi. Thấy gương mặt bí xị đen xì của Đường Hạo Tuấn, Kiều Phàm nhếch môi, tâm trạng vô cùng tốt.

Tóm lại, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn không vui thì anh ta vui.

“Không có gì, không cầm cảm ơn, anh là bạn của chúng tôi, tẩy trần cho anh là điều nên làm, được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi dặn dò nhà bếp.”



Nói xong, Tống Vy đứng dậy, nhét An An ở trong lòng cho Đường Hạo Tuấn: “Chị Trường lát nữa tới thì anh đưa An An cho chị ấy, đừng làm An An khóc nữa.”

Đường Hạo Tuấn vừa nghe thấy lời này, trên trán chảy xuống mấy vạch đen: “Anh chỉ làm An An khóc một lần.”

Nói giống như anh thường xuyên làm An An khóc vậy.

Tống Vy cũng ý thức được lời của mình nói có chút không đúng, cười ngại ngùng với anh: “Được rồi, em không phải cố ý, đừng giận.”

“Không giận.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.

Anh sao nỡ giận cô chứ.

Tống Vy thấy dáng vẻ của anh quả thật không giống tức giận, lúc này mới yên tâm đi vào bếp.

Sau khi cô đi, hai người đàn ông lại lần nữa giống như chim mắt đen.

Không phải là loại đấu đá rất rõ ràng kia, mà là loại chỉ nhìn đối phương, rõ ràng cái gì cũng không làm, nhưng có thể khiến người khác nhìn ra, hai người đang nhìn ngựa mắt đối phương.

Mãi tới khi chị Trương đi tới, hai người này mới thu hồi ánh mắt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

“Ông chủ, đứa đứa trẻ cho tôi đi.” Chị Trương đi tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn, đưa tay ra, chuẩn bị bế đứa trẻ.

Đường Hạo Tuấn cũng không nói gì, cẩn thận bế An An đưa qua: “Cố gắng chăm sóc cậu chủ nhỏ.”

“Vâng, ông chủ.” Chị Trương gật đầu, đón lấy đứa trẻ.

Kiều Phàm lúc này nói: “Sếp Đường, anh thật là lo vớ vẩn, chị Trương là người chuyên nghiệp, lẽ nào còn cần anh nhắc nhở sao?”

Đường Hạo Tuấn biết anh ta là cố ý nói những lời này để chọc tức anh.

Đường Hạo Tuấn cũng lười để ý Đường Hạo Tuấn, khoát tay, ý bảo chị Trương bế đứa trẻ đi.

Chị Trương cũng cảm nhận được bầu không khí không đúng, không nói nhiều nữa, bế đứa trẻ rời đi.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Kiều Phàm: “Nếu không muốn tôi ném anh ra ngoài thì anh an phận chút cho tôi.”

Kiều Phàm nhướn mày: “Được, tôi không nói nữa.”

Nơi này đâu phải địa bàn của anh ta, Tống Vy ở đây, có Tống Vy nói giúp, anh ta có thể không kiêng kỵ mà đi đấu với Đường Hạo Tuấn.

Nhưng bây giờ Tống Vy không ở đây, anh ta vẫn nên thu liễm lại một chút, nếu không cuối cùng thật sự sẽ bị ném ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn thấy Kiều Phàm an phận rồi, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, đi về phía bếp.

Tống Vy vào bếp dặn dò đầu bếp làm một bàn đồ ăn tẩy trần cho Kiều Phàm, vậy anh đi dặn dò đầu bếp tùy ý nấu mấy món là được, không cần nấu quá tận tâm.

Cho Kiều Phàm ăn, là lãng phí.

Anh thà cho chó ăn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn đi, Kiều Phàm cầm ly trà của mình lên, cười như không cười mà ha một tiếng, không biết đang nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, phía cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó một giọng nói của nữ mang theo sự vang dội và một chút ý cười xấu xa truyền tới: “Vy Vy tớ về rồi, tớ mang quà cho cậu và sếp Đường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play