Trở về chung cư, Giang Hạ dẫn hai đứa bé ra cửa đón tiếp.

“Vy, cuối cùng cậu cũng trở về rồi” “Mẹ, bế bế!” Hai đứa bé tranh nhau dang rộng cánh tay về phía Tổng Vy.

Tống Vy ngồi xuống, ôm hai đứa bé một lúc: “Ở nhà có nghe lời mẹ nuôi không thể?”

“Có ạ” Hai đứa bé cùng gật đầu.

Tống Vy xoa đầu chúng: “Có thì tốt, được rồi, về phòng chơi đi, mẹ có chuyện cần nói với mẹ nuôi”
“Vâng”
Hai đứa bé nắm tay nhau, trở về phòng.
Trước cửa chỉ còn lại Tống Vy và Giang Hạ.
Tống Vy thay dép, đi vào phòng khách cùng Giang Hạ.

Giang Hạ rót một cốc nước cho cô, sốt sắng hỏi:
“Thế nào, Tống Huyền bị trừng phạt chưa?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải cô ta làm” “Hả? Không phải cô ta?” Giang Hạ kinh ngạc kêu lên: “Vậy là ai?” “Tớ không biết nên tớ muốn hỏi cậu, có khi nào là mấy kẻ thù mà chúng ta gặp ở nước ngoài không?” Tống Vy uống nước xong, hỏi.

Giang Hạ nghĩ một lúc, rồi phủ nhận: “Chắc là không phải đầu, không nghe nói bọn họ đã qua đây” “Đúng nhỉ” Tống Vy khẽ thở dài, không nói gì nữa.

Kẻ thù của cô không nhiều, ngoại trừ mẹ con Tống Huyền ra thì chính là mấy người bạn học ở nước ngoài kia, vì khi đó lúc sư phụ muốn chọn đồ đệ thì đã chọn cô, nên bọn họ đã ghim mối thù này, gây ra không ít mâu thuẫn.

Nhưng nếu bọn họ đã không qua đây, cũng không phải Tống Huyền, mà Tô Thu lại không có cái bản lĩnh này, xem ra đúng thật là kẻ thù phía bên Đường Hạo Tuần làm rồi.

Nghĩ vậy, Tống Vy đau đầu xoa xoa mũi, cái cảm giác bị cuốn vào thù hận của người khác này đúng là không dễ chịu.

Tổi đến, Tống Vy giao hai đứa bé cho Giang Hạ xong thì thay một bộ lễ phục đi đến khách sạn, tham gia buổi tiệc chúng mừng show biểu diễn Dục Hỏa Trùng Sinh.

Người đến buổi tiệc chúc mừng này ngoại trừ nhân viên tập đoàn Đường thị ra thì còn có những nhà đánh giá người mẫu, nên vô cùng trọng đại.
Tống Vy là nhà thiết kế chính của Dục Hỏa Trùng Sinh, vừa đến đã được chú ý tới, rất nhiều nhãn hàng chủ động đến để kết giao với cô.

Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, danh thiếp trong tay cô đã xếp thành một chồng dày rồi”
“Nhà thiết kế Tống”
Trình Hiệp đột nhiên đến phía sau Tống Vy.

Tổng Vy cất danh thiếp vào trong túi xách, lúc này mới quay lại nhìn anh ta: “Trợ lý Trình”

Tổng giám đốc bảo cô qua đó” Trình Hiệp chỉ về phía trước.

Tống Vy nhìn qua đó, thấy Đường Hạo Tuấn cầm micro đứng dưới sân khấu, đang nói gì đó với nhân viên bồi bàn, bèn gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay”

Cô nhấc chân bước về phía Đường Hạo Tuấn.

Sau khi đến trước mặt Đường Hạo Tuấn, cô khẽ gọi: “Tổng giám đốc Đường”
Đường Hạo Tuấn tạm dừng cuộc nói chuyện với nhân viên bồi bàn, quay mặt qua: “Đến bao lâu rồi?”

“Được một lúc rồi, tổng giám đốc Đường tìm tôi có chuyện gì sao?” Tống Vy hỏi.

Đường Hạo Tuấn không đáp lại, điều chỉnh lại âm lượng của chiếc micro một lúc, mới nói với cô: “Chuyện trao thưởng”

Nói xong, anh cầm micro đi lên sân khấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play