Một lúc sau, cô mới nắm chặt tay của anh, nói với giọng khàn khàn: “Chồng, anh sao có thể đồng ý chứ? Anh biết Đường Hạo Minh là một tên điên, cái gọi là quyết đấu của anh ta chắc chắn là nhằm vào mạng của anh, anh...”

“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn lật tay nắm tay của Tống Vy, giọng nói trầm thấp mà đáp lại.

Tống Vy trợn to mắt: “Nếu đã như vậy, anh còn đồng ý?”

“Bởi vì anh không có cách nào khác, anh không muốn đồng ý cũng không được, Đường Hạo Tuấn sẽ không cho cơ hội anh không đồng ý.” Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Từ lúc bức thứ đó tới tay anh, nó đồng nghĩa anh đã nhận lời khiêu chiến của anh ta, cho dù anh ném, xé bức thư đó đi, hoặc ngay từ đầu không đọc nó cũng không có tác dụng.”

“...” Nhất thời, Tống Vy không nói gì nữa.

Bởi vì những lời này của anh đã khiến cô hiểu, quyết đấu giữa hai anh em bọn họ không phải là quyết định bởi một bức thư, càng không phải có hiệu lực bởi một bức thư.

Cho dù Đường Hạo Minh không gửi bức thư này, giữa bọn họ cũng sẽ có một cuộc quyết đấu, thậm chí còn là Đường Hạo Minh lẳng lặng xuất kích, khiến Đường Hạo Tuấn trở tay không kịp.

Gửi thư khiêu chiến, Đường Hạo Tuấn thậm chí còn có thể phòng ngự trước.

Advertisement

Cũng tức là từ một mặt nào đó, lần này Đường Hạo Minh còn nói tới quyết đấu công bằng.

“Anh ta... anh ta...” Giọng nói của Tống Vy nghẹn ngào, muốn mắng Đường Hạo Minh, nhưng với giáo dưỡng của cô, lại nói không ra được những câu mắng chửi.

Đường Hạo Tuấn biết ý của cô, khẽ cười một tiếng rồi ôm cô vào lòng.

Tống Vy không khách sáo mà đánh vào lưng của anh: “Anh còn cười, anh còn không biết ngại mà cười, Đường Hạo Minh muốn lấy mạng của anh, anh vậy mà còn cười.”

Càng nói càng tức, cuối cùng cô thật sự không nhịn được mà bật khóc, nước mắt tí tách rơi xuống, nhìn trông vô cùng đáng thương.

Đường Hạo Tuấn thấy vợ như vậy, trái tim xót xa tới co rút.

Anh buông lỏng một cánh tay ôm eo của cô, lau đi nước mắt của cô.

Nhưng nước mắt của cô rơi quá nhiều, anh lau cũng không lại.

Cuối cùng hết cách, chỉ có thể hơi nâng cằm lên, hôn lên mắt của cô, liếm đi từng giọt nước mắt của cô.

Nước mắt của cô có hơi mặn, còn có hơi đắng.

Tống Vy sững người, thế nào cũng không ngờ anh lại dùng cách này giúp cô lau nước mắt, nhất thời cũng ngại mà không khóc tiếp nữa.

Dù sao không thể để anh cứ uống nước mắt của cô được.

Nghĩ vậy, Tống Vy hít sâu một hơi, cưỡng ép nước mắt không tiếp tục trào ra.



Một lúc lâu sau, nước mắt cuối cùng cũng dừng lại, cô cũng không khóc nữa.

Sau khi Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, đôi môi lúc này mới rời khỏi mắt của cô, nhìn đôi mắt cô đỏ hoe rất đáng thương thì khẽ cười một tiếng: “Không khóc nữa sao?”

Tống Vy hừ một tiếng, không có trả lời.

Đường Hạo Tuấn vuốt tóc của cô: “Được rồi, anh biết em đang lo lắng cho anh, nhưng anh bây giờ không phải không sao hay sao?”

“Anh bây giờ không sao, nhưng ai biết sau đó thì sao?” Tống Vy đấm vào ngực của anh: “Quyết đấu của anh và Đường Hạo Minh không tránh được, mà con người Đường Hạo Minh đó lại nham hiểm giảo hoạt, ngộ nhỡ anh ta...”

“Sẽ không đâu.” Đường Hạo Tuấn hôn lên trán cô: “Anh biết anh muốn nói Đường Hạo Minh nham hiểm giảo hoạt, ngộ nhỡ anh bị anh ta tính kế, mất mạng thì phải làm sao đúng chứ?”

Tống Vy hừ hừ, mặc nhận mình quả thật là có ý này.

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, em còn không tin chồng của em sao?”

“Em tin, nhưng vừa rồi nói rồi, Đường Hạo Minh nham hiểm giảo hoạt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngộ nhỡ anh thật sự... em và các con phải làm sao?” Tống Vy cắn chặt môi dưới.

Cô thật sự rất sợ anh xảy ra chuyện.

Cô đã mất đi mẹ, bây giờ chỉ còn lại một em trai và ba đứa con.

Cô không muốn mất đi chồng!

Cô hy vọng anh bình an.

Đường Hạo Tuấn đương nhiên nhìn ra Tống Vy rất lo lắng cho anh, trong lòng ấm áp, sau đó lần nữa cô vào trong lòng: “Anh biết, nhưng anh bảo đảm với em, anh tuyệt đối sẽ không có chuyện gì cả, anh sẽ cố gắng đề phòng Đường Hạo Minh, anh sẽ bình an vô sự sống quay về, trở về bên cạnh em và các con.”

Tống Vy thấy anh nghiêm túc thờ như vậy, cảm xúc có hơi tốt hơn một chút, khịt mũi nói: “Bây giờ bảo đảm có tác dụng gì, cái em muốn là kết quả về sau.”

“Anh biết, anh bây giờ chỉ là tiêm mũi thuốc an thần cho em, nhưng anh nhất định sẽ quay về, đây là lời hứa anh hứa với em.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, nói rất nghiêm túc.

Tống Vy tự mình lau khóe mắt: “Được, em tin anh.”

Trừ tin tưởng, cô không có cách nào khác.

Bây giờ quyết đấu còn chưa tới, nhưng cô lại không thể ngăn được quyết đấu diễn ra.

Cũng tức là cô cái gì cũng không làm được, chuyện duy nhất cô có thể làm là đứng ở đằng sau anh, âm thầm cầu nguyện cho anh, cổ vũ cho anh.

“Đường Hạo Tuấn, đây là anh nói, trận quyết đấu này của anh và Đường Hạo Minh, anh nhất định phải thắng, hơn nữa anh nhất định phải bình an quay về, nếu không em dẫn ba đứa con của anh tái giá, để người đàn ông khác làm ba của ba đứa con của anh, em tin người đàn ông đó nghe thấy đường đường là con của chủ tịch tập đoàn Đường Thị gọi mình là ba thì nhất định rất phấn khích.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, nói với vẻ mặt cảnh cáo.



Nhưng đáy mắt lại tràn ngập sự lo lắng.

Đường Hạo Tuấn biết cô là cố ý nói như vậy, khiến anh nhất định phải bảo trọng.

Nhưng biết thì biết, anh vẫn có hơi tức giận.

Anh trực tiếp lật cô lại, để cô nằm bò trên chân của mình, cách cái chăn đánh vào mông của cô, vờ tức giận mà nói: “Muốn gả cho người đàn ông khác, muốn để người đàn ông khác làm ba của các con của anh, em nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời này cũng đừng nghĩ.”

Tống Vy thế nào cũng không ngờ, cô lớn như này rồi, vậy mà còn có ngày bị đánh mông, nhất thời mặt đỏ hết lên, cả người vô cùng xấu hổ.

Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm động: “Nếu anh đã nói rồi, kêu em đừng nghĩ, vậy anh nhất định phải quay về, nếu không em thật sự sẽ làm như vậy, khiến anh ở bên dưới tức tới mức giậm chân.”

“Em không có cơ hội đó đâu.” Đường Hạo Tuấn nói xong, lại vỗ một cái vào mông của cô.

Tống Vy hừ một tiếng: “Đừng đánh nữa, em muốn dậy.”

Đường Hạo Tuấn cũng không có ý đánh tiếp, thuận thế đỡ cô dậy, sau đó bế cô lên, giọng nói khôi phục sự dịu dàng: “Yên tâm đi, em chỉ cần ở nhà đợi anh, anh sẽ quay về.”

“Ừ.” Tống Vy dựa vào lòng của anh, nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm hoàn hảo của anh rồi hỏi: “Anh và Đường Hạo Minh, rốt cuộc khi nào quyết đấu, phương thức quyết đấu là gì?”

“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Đường Hạo Minh không có viết thời gian quyết đấu trong thư, anh ta chỉ nói với anh, chúng ta cuối cùng sẽ có một ngày phải quyết đấu.”

Tống Vy nhíu mày: “Không có thời gian, vậy chẳng phải là không chắc rốt cuộc bao lâu hay sao? Vậy như thế, chẳng phải sẽ luôn thấp thỏm hay sao?”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đường Hạo Minh là cố ý làm như vậy, chính là muốn khiến anh sống trong lo sợ chưa biết, nhưng anh ta tính sót một điểm, đó chính là anh cho dù không biết thời gian, anh cũng sẽ không vì điều này mà sợ hãi, anh chỉ sẽ đứng ở đó đợi anh ta, triệt để giết anh ta.”

“Anh sẽ như vậy.” Tống Vy nắm tay của anh.

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, có điều anh có thể nói với em, ngày quyết đấu khả năng trong khoảng thời gian này.”

Nghe thấy lời này của anh, Tống Vy lập tức hiểu gì đó, thân hình thẳng lên: “Vậy nên anh đưa hai đứa trẻ đi rồi sao? Vì không để Đường Hạo Minh có cơ hội lợi dụng hai đứa trẻ để uy hiếp anh?”

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Con người của Đường Hạo Minh vì đạt được mục đích, sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ, ví dụ như con của chúng ta.”

Cũng ví dụ như em!

Lời này anh không nói với Tống Vy.

Anh nghĩ một ngày, chỉ quyết định nói cho cô biết chuyện anh và Đường Hạo Minh sắp quyết đấu.

Nhưng chuyện Đường Hạo Minh có khả năng lợi dụng cô để uy hiếp anh, anh vẫn không định nói cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play