Nhưng khí thế của đối phương rất hung hăng.

“Hừ, có bản lĩnh trộm đồ của tôi, hiện tại không có bản lĩnh thừa nhận sao?” Mạc Vân tức giận trừng Tống Vy.
Vừa rồi cô ta đi vệ sinh, liền không thấy dây chuyền kim cương trên cô mình đây, sau đó lại nghe người ta nói thấy được Tống Vy cũng đi nhà vệ sinh.
Bởi vậy, Mạc Vân chỉ có nghi ngờ Tống Vy, nhưng nhìn lấy gương mặt xa lạ của Tống Vy, Mạc Vân càng khẳng định ý nghĩ này.
Giới thượng lưu ở Thành phố Giang cũng chỉ lớn như vậy, người quen làm sao lại trộm đồ đạc của cô ta.

Trộm đồ?
Lời này, ngược lại khiến Tống Vy cảm thấy kỳ quái, cười hỏi: “Chào cô, giữa chúng tôi có phải là có hiểu lầm gì không?”
Thấy Tống Vy còn có thể cười được, Mạc Vân càng tức giận hơn.
Không biết ai đã nói một cô: “Cố Mạc, đừng nói nhảm với cô ta, trực tiếp xem túi xách của cô ta” Nhắc nhở như vậy, Mạc Vân liền muốn đoạt lấy túi xách của Tống Vy.
Thấy tình huống như vậy, Tống Vy theo bản năng giấu ở sau lưng, nhấc mắt, liền thấy Tống Huyền đứng ở phía sau đám người.
Đáy mắt mang theo ý cười âm hiểm.

Tống Vy lập tức ý thức được túi xách của mình thật sự có vấn đề.

Không nghĩ tới Tống Huyền vì đuổi mình ra khỏi yến hội, vậy mà lại lợi dụng người nhà họ Mạc.

“Cô nhìn xem, trong lòng cô ta có quỷ, không dám lấy ra? Lại có người ở bên cạnh nói.
Nói như vậy, càng chọc giận Mạc Vân hơn, chỉ thấy cô ta không thèm để ý trường hợp, hô lớn một tiếng: “Lấy ra đây!”
Động tĩnh quá lớn, khiến cho hoạt động công ích quyên tặng bị tạm dừng, tất cả mọi người đều nhìn lại.
Trong lúc nhất thời, Tống Vy trở thành mục tiêu công kích, thậm chí có người muốn lấy lòng Mạc Vân, thừa dịp Tống Vy không phòng bị, một tay đoạt lấy túi xách của Tống Vy.
“Cố Mạc, đây có phải là dây chuyền của cô hay không?!” Túi xách của Tống Vy bị lật ra, một sợi dây chuyền kim cương giá trị trăm tỷ xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Mặc dù vừa rồi Tống Vy đã có dự cảm, nhưng khi nhìn thấy dây chuyền thật sự bị lôi ra từ trong túi xách của mình, vẫn giật nảy cả mình.
“Bây giờ cô còn có gì để nói?” Mạc Vân nhận lấy dây chuyền kim cương, quay đầu ép hỏi Tống Vy.

Dáng vẻ tang chứng vật chứng đều đã có đủ.

“Tôi nói không phải là tôi, cô có tin không?” Tống Vy không sợ hãi như đám người nghĩ, cũng không cầu xin tha thứ.
Ngược lại lại thẳng sống lưng, dáng vẻ không sợ hãi, Khí thế như vậy, khiến Mạc Vân sững sờ.

Cô ta chưa từng thấy một tên trộm đang bị bắt quả tang, còn có thể lý lẽ hùng hồn như vậy.

“Người phụ nữ này là ai vậy, tại sao chưa từng gặp, không phải là vụng trộm tiến vào chứ, chuyên môn đi trộm đồ!” Thừa dịp không ai chú ý, Tống Huyền núp ở phía sau, nói thêm vào.
“Tôi cũng chưa từng gặp, các người có ai quen biết không?” “Không biết” “Không biết.....” Một câu nói đã kích thích ngàn cơn sóng, tất cả mọi người bắt đầu càng thêm hoài nghi với Tống Vy.
Tống Vy tự biết đêm nay nếu như cô giải thích hợp lý chuyện này, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Mạc không vui, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của thầy và ông cụ Mạc Kiên.
Nhưng yến hội là nơi tư nhân, nơi này cũng không lắp đặt camera.

Nếu như cô muốn thông qua camera tìm kiếm manh mối, sẽ có chút khó khăn.

Lúc Tống Vy đang tự hỏi chính mình phải giải thích như nào.

Bỗng nhiên --
“Nơi này, làm sao lại náo nhiệt như vậy?” Đoàn người phía ngoài, phút chốc truyền đến một tiếng nói lạnh lùng.
Giọng nói thanh lãnh không chậm không nhanh, dẫn tới đám người nhao nhao nhìn lại, đến cả Tống Vy cũng quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông đi tới đón nhận ánh mắt của mọi người, một thân âu phục màu xanh ngọc thủ công cao cấp, nổi bật lên dáng người càng thêm thon dài tráng kiện, vô cùng dễ thấy.
Quanh thân còn lộ ra khí thế vô cùng tự phụ.

Nhìn qua gương mặt cũng coi như quen biết kia, Tổng Vy thầm giật mình.

Tại sao lại là anh ta?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play