Giang Hạ mở mắt, ngậm ô mai trong miệng, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa ô mai trong tay.

Cô chợt nhận ra, Kiều Phàm lấy ô mai này ở đâu nhỉ?

Ai đó đã tặng cho anh hay là anh tự mua?

Nhưng nếu anh tự mua, tại sao lại mua ô mai?

Chẳng lẽ anh thích ăn ô mai nên mới mua?

Nhưng cũng không đúng, nằm viện mấy ngày nay nhưng cô không thấy anh ăn ô mai, mà đừng nói là ô mai, ngay cả trái cây hay đồ ăn vặt cũng chẳng thấy anh ăn bao giờ.

Nếu không phải anh vẫn ăn cơm, cô còn tưởng anh là người bất tử rồi nên không cần ăn luôn đấy.

Cho nên cô rất tò mò về nguồn gốc của đĩa ô mai này.

Advertisement

Chắc chắn không phải được người ta tặng.

Anh không quen ai ở đây, cho nên không thể nào có người tặng đồ cho anh được chứ đừng nói đến tặng ô mai.

Nói tóm lại, cô sống đến từng tuổi này cũng chưa từng thấy người thăm bệnh tặng ô mai cho người bệnh cả.

Phun hạt ô mai trong miệng ra, Giang Hạ đặt đĩa ô mai trong tay xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh súc miệng.

Ô mai ngon thì ngon thật nhưng ăn một hai quả là đủ, ăn nhiều quá thì răng không chịu nổi.

Cho nên cô dự định sẽ để dành ô mai ăn dần dần.

Dù sao ô mai để một thời gian vẫn không hỏng.

Ở bên kia, trong căn phòng cách vách.

Sau khi Giang Hạ đi ra ngoài, Kiều Phàm đưa tay lên xoa lông mày, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Anh gọi cho Đường Hạo Tuấn, khi Đường Hạo Tuấn nhận được cuộc gọi này cũng có hơi kinh ngạc.

“Anh lại bị làm sao nữa?” Bên Đường Hạo Tuấn lúc này đang là ban đêm.

Anh mới kể chuyện cổ tích cho hai đứa nhóc và dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, vừa bước ra khỏi phòng thì điện thoại trong túi liền đổ chuông.

Lấy ra xem, thấy Kiều Phàm gọi tới, anh có chút ngạc nhiên.

Anh không cho rằng Kiều Phàm gọi điện thoại tới lúc này để hỏi bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai.



Kiều Phàm biết anh không thể nói, cho nên chắc chắc sẽ không hỏi.

Cho nên anh ta gọi tới lúc này chắc có chuyện gì đó cần hỏi.

Quả nhiên, ở đầu bên kia, Kiều Phàm nghe xong câu nói kia của Đường Hạo Tuấn thì khịt mũi: “Tôi từng liên lạc với Đường Hạo Minh một lần.”

“Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nghe đến cái tên này, híp mắt hỏi: “Quả nhiên các người có phương thức liên lạc với nhau.”

Kiều Phàm không ngạc nhiên khi Đường Hạo Tuấn đoán được chuyện này.

Đường Hạo Tuấn biết anh ta biết được tung tích của nhà họ Giang từ Đường Hạo Minh, cho nên biết chắc anh ta có liên lạc với Đường Hạo Minh.

Không ngờ Đường Hạo Tuấn biết anh ta có liên lạc với Đường Hạo Minh, nhưng anh chưa bao giờ hỏi anh ta nơi ở hoặc phương thức liên lạc của Đường Hạo Minh.

Cũng chẳng biết Đường Hạo Tuấn tự tin có thể tìm được Đường Hạo Minh hay là vì cái gì khác.

“Tôi đã hỏi Đường Hạo Minh bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai, anh ta cũng đã nói cho tôi biết.” Kiều Phàm đẩy kính, nói tiếp.

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Sau đó thì sao?”

Anh cũng không ngạc nhiên khi Đường Hạo Minh biết được bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai.

Dẫu sao Đường Hạo Minh cũng biết Giang Hạ bị thôi miên, cho nên biết tên bác sĩ thôi miên cũng không có gì là lạ.

“Tôi không cần bác sĩ thôi miên đó phá bỏ thuật thôi miên cho Giang Hạ, tôi có thể tự làm được, chỉ cần tôi biết được bác sĩ thôi miên kia là ai là đủ, cho nên anh có đổi chỗ ở của người ta cũng vô dụng thôi.” Kiều Phàm cong môi.

Đường Hạo Tuấn khịt mũi: “Nếu đã như vậy, anh phá bỏ thôi miên cho Giang Hạ đi. Tương lai Giang Hạ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.”

Những chuyện anh có thể làm cũng đã làm hết sức rồi.

Phần còn lại, anh sẽ không can thiệp nữa.

Nếu cuối cùng Giang Hạ khôi phục trí nhớ và lại rơi vào tình trạng đau khổ lần nữa, đó chính là tội lỗi của Kiều Phàm.

Tống Vy cũng sẽ không trách anh.

Bởi vì anh đã làm hết tình hết nghĩa rồi.

“Đương nhiên là tôi sẽ phá bỏ thuật thôi miên cho Giang Hạ, nhưng không phải bây giờ.” Kiều Phàm đáp lại.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Nếu đã như vậy, anh còn nói với tôi làm gì?”

“Tôi gọi cho anh không phải để khoe khoang cho anh biết tôi đã biết bác sĩ thôi miên là ai, mà muốn nói cho anh biết âm mưu cuối cùng của Đường Hạo Minh.” Kiều Phàm nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



Đường Hạo Tuấn nghe xong lời này, rốt cục cũng dừng bước: “Anh nói cái gì? Âm mưu cuối cùng?”

“Đúng vậy.”

“Anh nói với tôi làm gì, chẳng phải anh coi tôi là kẻ thù sao, sao tự nhiên lại tốt bụng như thế?” Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời Kiều Phàm nói.

Kiều Phàm lạnh lùng nói: “Tôi quả thật không thích anh, nhưng ai bảo anh là chồng của Tống Vy làm gì? Dù sao thì tôi cũng là bạn của Tống Vy, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn em ấy xảy ra chuyện.”

“Không thể trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện?” Đường Hạo Tuấn nhận ra điều gì đó, đồng tử đột nhiên co rút: “Ý anh là, âm mưu cuối cùng của Đường Hạo Minh có liên quan đến Tống Vy?”

“Khi tôi liên lạc với Đường Hạo Minh và hỏi bác sĩ thôi miên của Giang Hạ là ai, Đường Hạo Minh cũng nhờ tôi một chuyện, anh ta nhờ tôi gửi cho anh một bức thư, một bức thư khiêu chiến cuối cùng.” Kiều Phàm không trả lời, mà nhắc tới chuyện này.

Đường Hạo Tuấn khịt mũi: “Còn có chuyện này nữa sao, Đường Hạo Minh có dã tâm và có đầu óc, nhưng tính tình nóng nảy, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ nhảy ra quyết đấu với tôi một trận cuối cùng, lá thư khiêu chiến kia chính là thư quyết đấu Đường Hạo Minh đưa cho tôi, nhưng đấu như thế nào và đấu ở đâu thì vẫn chưa rõ.”

Vì vậy, chuyện anh có thể làm lúc này là đề phòng mọi việc, loại bỏ mọi nguy hiểm, bảo vệ những người xung quanh mình, đặc biệt là vợ con anh.

“Đường Hạo Minh cũng nói với tôi chuyện này, hơn nữa còn lôi cả Tống Vy vào.”

Nói đến đây, sắc mặt của Kiều Phàm rất khó coi: “Tôi rất hiểu Đường Hạo Minh, dù có quyết đấu, anh ta cũng không phải là đối thủ của anh, vì vậy để có cơ hội đánh bại anh, anh ta sẽ dùng Tống Vy để uy hiếp anh.”

“Anh nói gì cơ?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên thay đổi, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như ma quỷ chui ra khỏi địa ngục, khiến người ta kinh hãi.

Kiều Phàm đương nhiên biết mình nói những lời này sẽ khiến Đường Hạo Tuấn tức giận.

Thành thật mà nói, khi nghe Đường Hạo Minh nói điều này, anh ta cũng rất tức giận.

“Rất có thể Đường Hạo Minh sẽ tìm cơ hội bắt cóc Tống Vy, bởi vì lúc đó anh ta có nói khi anh và anh ta làm trận quyết đấu cuối cùng, hy vọng tôi cũng có mặt để cứu mạng Tống Vy. Nói cách khác, anh ta không chỉ lấy Tống Vy để uy hiếp anh, đồng thời cũng không bảo đảm an toàn cho em ấy, rất có thể em ấy không chết cũng bị thương. “Kiều Phàm mở miệng nói, ném ra một quả bom nặng ký khiến Đường Hạo Tuấn mất kiểm soát.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn bỗng trở nên u ám, bàn tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Đường Hạo Minh thật đáng chết!”

Anh có thể quyết đấu với Đường Hạo Minh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép Đường Hạo Minh đánh chủ ý lên vợ mình.

Lôi phụ nữ vào cuộc chiến của đàn ông, Đường Hạo Minh thực sự quá đê tiện.

Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đường Hạo Minh, anh sẽ khiến Đường Hạo Minh phải chết!

Tất nhiên, việc quan trọng nhất bây giờ là việc khác.

Đường Hạo Tuấn nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, tạm thời bình tĩnh lại, nói với người trong điện thoại: “Kiều Phàm, tôi có thể tin những lời anh nói là thật không?”

Kiều Phàm biết Đường Hạo Tuấn sẽ nghi ngờ lời nói của mình.

Dẫu sao thì chuyện này quá đột ngột, không thể nào không nghi ngờ được.

Nếu anh là Đường Hạo Tuấn, đột nhiên có người xông ra nói với mình rằng sẽ có người lấy vợ mình ra uy hiếp mình, anh chắc chắn phải tìm hiểu sự thật trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play