Đường Hạo Tuấn bế An An vẫn đi ở đằng trước.

Tống Vy dắt hai đứa trẻ đi ở đằng sau.

Tống Dĩnh Nhi vừa đi vừa không nhịn được mà nhảy lên, muốn nhìn An An ở trong lòng Đường Hạo Tuấn.

Nhưng do Đường Hạo Tuấn quá cao, bản thân cô bé lại là một nấm lùn, bất luận nhảy như nào cũng không nhìn thấy An An, tới nỗi cả người rầu rĩ không vui, mãi tới khi lên xe, nhìn thấy An An, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Về tới biệt thự, An An vẫn chưa tỉnh.

Tống Vy bảo chị Trương mang An An về phòng đặt.

Nơi này không có phòng trẻ con, cho nên chỉ có thể chừa một phòng dành cho khách cho chị Trương ở.

An An nửa đêm muốn uống sữa, cho nên đương nhiên An An ở với chị Trương.

Tuy Tống Vy có hơi tiếc khi không thể để An An theo mình và Đường Hạo Tuấn, nhưng ai kêu cô không có sữa chứ.

Cho nên vì tốt cho An An, cô chỉ có thể như vậy.

Chỉ cần đợi sau khi An An không uống sữa mẹ nữa thì cô có thể để An An ngủ cùng với cô và Đường Hạo Tuấn.

Advertisement

Chị Trương bế An An, dưới dẫn dắt của người giúp việc đi lên tầng.

Trần Châu Ánh thấy vậy, ngay cả túi cũng không để xuống, cũng phấn khích đi lên tầng, nói muốn đi lấy quà cho bọn trẻ.

Hai đứa trẻ vừa nghe có quà, hai mắt cũng phát sáng, đi theo Trần Châu Ánh.

Cứ như vậy, trong phòng khách rộng rãi của biệt thự, chỉ còn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Điều này khiến Tống Vy có chút dở khóc dở cười: “Chúng ta như này có tính là bị vứt bỏ không?”

“Không tính, như vậy khá tốt.” Đường Hạo Tuấn ôm eo của cô và nói.

Tống Vy nhướn mày: “Tốt ở đâu?”

“Không có ai làm phiền chúng ta.” Nói xong, bàn tay ôm eo cô của Đường Hạo Tuấn siết lại, cơ thể càng dán sát cô.

Cơ thể dán sát vào cơ thể của anh, gần như không có khe hở.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, giọng nói trở nên khàn khàn: “Vợ.”

Tống Vy có thể cảm nhận rõ nhịp tim của anh, thậm chí hô hấp của anh, cô cũng có thể nghe rõ.

“Sao vậy?” Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh.

Anh lần nữa cúi đầu xuống, giọng nói càng lúc càng thấp: “Anh muốn hôn em.”

Anh trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Mặt của Tống Vy chợt đỏ ửng: “Không được.”

“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, bây giờ có hơi ấm ức trước sự từ chối của cô.



Tống Vy quay đầu ra sau nhìn: “Trong biệt thự đâu phải thật sự chỉ có hai chúng ta, ngộ nhỡ lát nữa Châu Ánh và tụi nhỏ đi xuống thì sao?”

“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu rất chắc chắn: “Với sự cuồng nhiệt của Trần Châu Ánh đối với An An, cô ấy sẽ không đi xuống, sẽ chỉ ở lại bên An An, cho dù An An ngủ, cô ấy cũng có thể nhìn cả tối, điểm này, ở trên xe khi trở về, anh đã chắc chắn rồi, còn bọn trẻ cũng sẽ không xuống đâu, chúng cũng rất thích An An, cũng sẽ ở bên An An, cho tới khi chúng ta gọi chúng ăn cơm tối, nếu không sẽ không đi xuống.”

“Anh thật sự cho rằng như vậy sao?” Tống Vy nhìn anh: “Châu Ánh còn có khả năng sẽ không đi xuống, nhưng bọn trẻ ngộ nhỡ đi xuống thì sao?”

“Vậy cũng không cần sợ, chỗ anh có thể nhìn rõ được cầu thang, bọn trẻ vừa xuống thì anh có thể lập tức phát hiện.” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười nói.

Góc trán của Tống Vy chảy xuống mấy vạch đen.

Cho nên suy cho cùng, anh là muốn hôn cô.

Dở khóc dở cười mà lắc đầu, Tống Vy chỉ vào một hướng: “Vậy cũng không được, tóm lại đừng ở đây, đi ra ban công.”

Hướng cô chỉ vừa hay là phía ban công.

Tuy ban công cũng ở tầng 1, nhưng ít nhất sẽ không có ai vừa đi xuống tầng thì nhìn thấy vị trí ban công.

Cho nên bọn họ nếu ở ban công thì sẽ không lo lắng có người nhìn thấy.

Cho dù có người đi lại ở phòng khách, bọn họ nghe thấy động tĩnh, cũng có đủ thời gian xử lý xong mọi chuyện.

Đôi mắt u tối của Đường Hạo Tuấn rõ ràng sáng lên.

Tuy cô vẫn không đồng ý ở đây hôn nhau, tuy phải tới ban công nhưng vậy thì sao chứ.

Mục đích của anh là muốn thân mật với cô, cho nên hôn ở đâu căn bản không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là cô bằng lòng là được rồi.

Nghĩ như vậy, Đường Hạo Tuấn lập tức kéo Tống Vy đi về phía ban công.

Vừa đi tới ban công, Tống Vy còn đứng chưa vững, cả cơ thể bị anh đè lên lan can, sau đó còn chưa lên tiếng thì đã hôn rồi.

Nụ hôn của anh vô cùng cường thế gấp gáp, hơn nữa mang theo sự kích động và thâm tình sau thời gian dài gặp lại.

Điều này khiến Tống Vy vốn có ý nghĩ chuẩn bị đẩy anh ta, bảo anh dịu dàng một chút, lúc này cũng biến mất.

Bởi vì cô biết, anh quá nhớ nhung cô, cho nên hôn cường thế như vậy.

Tuy trước đó khi ở hội quan thi đấu, cô cũng đã chủ động hôn anh.

Lúc đó, tuy sự đáp lại của anh cũng khá cường thế, nhưng tuyệt đối không có cường thế như bây giờ.

Cô biết, anh biết rõ da mặt cô mỏng, có thể dưới nhiều cặp mắt nhìn vào chủ động hôn anh đã dùng sự can đảm rất lớn rồi.

Cho nên Đường Hạo Tuấn mới nể mặt cô, đè nén bản thân, không hôn mãnh liệt như thế.

Nhưng bây giờ đã không có người ngoài, vậy đương nhiên anh không cần tiếp tục đè nén bản thân nữa, chọn phóng thích bản thân, lần nữa hôn tiếp nụ hôn còn chưa hôn nghiện ở hội quán thi đấu, hơn nữa nụ hôn lúc này càng dùng sức hơn.

Tuy Tống Vy bị anh cường thế hôn, hôn tới mức có chút không thở được, nhưng cô cũng không có ý đẩy anh ra, chỉ dùng tay chọc nhẹ vào thắt lưng của anh, nhắc anh dịu dàng một chút.

Anh rất nhanh thì phản ứng lại, cũng quả thật dịu dàng hơn nhiều.

Bởi vì anh đã quá cường thế rồi, thỉnh thoảng không cần dùng nụ hôn cường thế như vậy tới hôn người phụ nữ anh yêu này.

Anh đã dùng nụ hôn cường thế của mình, biểu đạt sự nhớ nhung của mình đối với cô.



Cho nên tiếp theo, đương nhiên có thể dịu dàng rồi.

Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng quấn quýt, Tống Vy cũng có cơ hội hít thở, không cần lo lắng mình sẽ bị ngạt chết.

Vì vậy, cô cũng có thể vòng tay qua cổ của anh, đáp lại anh.

Nụ hôn này là thâm tình, là quấn quýt, là dịu dàng, càng tuyệt vời, tuyệt tới mức thậm chí có thể người ta cảm thấy có thể kéo dài cho tới thiên trường địa cửu.

Tuy nhiên không được bao lâu, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đang hôn sâu thì bị tiếng gọi truyền tới từ phòng khách cắt ngang.

“Ba, mẹ.”

Là tiếng gọi của hai đứa trẻ.

Tống Vy vội vàng tỉnh táo lại từ trong cơn say tình, sau đó đẩy Đường Hạo Tuấn ra, lau khóe miệng: “Hải Dương và Dĩnh Nhi đi xuống rồi, còn gọi chúng ta.”

Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn có hơi tối xì: “Anh nghe thấy rồi.”

Giọng của hai đứa trẻ lớn như vậy, anh sao có thể không nghe thấy.

Có điều hai đứa trẻ này thật là, không ở trên tầng với An An, chạy xuống đây làm phiền ba mẹ làm cái gì.

Bất lực day mi tâm, Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”

Anh vừa nói, vừa chỉnh lại mái tóc của Tống Vy bị bàn tay lớn của anh làm rối.

Khi hôn nhau, một tay của anh đỡ gáy của cô, cho nên tóc không khỏi bị anh làm rối.

Bản thân Tống Vy cũng đang chỉnh trang, sau khi chỉnh xong thì ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Hai vợ chồng đi vào phòng khách.

Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương đang tìm bọn họ thì phát hiện bọn họ, hai mắt đồng loạt sáng lên, sau đó rảo bước chạy về phía bọn họ.

“Ba mẹ.”

Hai đứa trẻ mỗi đứa ôm một chân, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn hai người.

“Ba mẹ, ba mẹ vừa rồi đi đâu vậy?” Tống Dĩnh Nhi ôm chân của Tống Dĩnh Nhi, chớp mắt hỏi: “Dĩnh Nhi và anh trai tìm kiểu gì cũng không tìm được ba mẹ, gọi ba mẹ cũng không lên tiếng.”

Tống Hải Dương gật đầu: “Phải.”

Tống Vy cúi đầu xoa cái đầu nhỏ của con gái: “Ba và mẹ ở ban công.”

“Ở ban công làm gì?” Tống Dĩnh Nhi nghẹo đầu, có chút không hiểu.

Sau đó, cô bé nhìn thấy môi đỏ đỏ của Tống Vy, tò mò hỏi: “Mẹ, môi của mẹ bị sao vậy, sao lại đỏ như vậy, có phải là ăn cái gì đó rồi không? Còn cả ba cũng vậy.”

Cô bé lại nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Trên môi của ba cũng đỏ, hình như là son của mẹ, chắc không phải là ba và mẹ đang ăn môi chứ?”

Lời này vừa dứt, cả gương mặt của Tống Vy lập tức đỏ bừng.

Đường Hạo Tuấn cũng hiển nhiên có hơi sững sờ.

Rõ ràng hai vợ chồng đều không ngờ con gái vậy mà nhìn ra bọn họ vừa rồi đang làm gì, hơn nữa còn nói thẳng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play