Cúp điện thoại, Tống Vy thở dài một hơi.

Chuyện gì đây chứ.

Thật sự không ngờ Phàm lại chấp nhận sự thật rằng mình đã yêu Hạ.

Vốn dĩ nghe Hạo Tuấn nói anh đã nói với Phàm chuyện Phàm yêu Hạ, cô còn lo lắng Phàm căn bản sẽ không chịu chấp nhận.

Bởi vì Hạo Tuấn nói lúc Phàm biết mình yêu Hạ, biểu cảm vô cùng khinh thường.

Nói cách khác, lúc đó Phàm căn bản không cho rằng lời Hạo Tuấn nói là sự thật, Phàm cũng cảm thấy chắc chắn mình không yêu Hạ.

Dù sao đối với Phàm khi đó mà nói, Hạ và nhà họ Giang chính là kẻ thù, yêu kẻ thù là một chuyện buồn cười biết bao nhiêu.

Advertisement

Mà bây giờ, Phàm đã nhận ra tình cảm thật sự của mình, đồng thời đã chấp nhận, còn có khả năng cao là có suy nghĩ muốn theo đuổi Hạ.

Cũng không biết bây giờ Phàm có dự định gì.

Nếu như thật sự muốn ở cùng Hạ, anh có buông bỏ tất cả những hận thù đối với nhà họ Giang không?

Nếu như anh không đồng ý buông bỏ mà vẫn muốn ở bên cạnh Hạ, vậy chắc chắn sau này hai người sẽ còn tiếp tục nhiều chuyện đau khổ hơn.

Nếu không thì để Hạo Tuấn cho người đi thăm dò ý Phàm, xem xem rốt cuộc Phàm có ý gì.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì liền bị Tống Vy gạt bỏ ngay.

Cô lắc đầu, hay là thôi đi.

Có lẽ là bây giờ Phàm cũng không biết bản thân mình có dự định gì, anh chỉ biết là mình yêu Hạ, nhưng mà lại không thể nào chấp nhận được chuyện Hạ quên đi mình, nói không chừng chỉ là muốn đến đó để Hạ nhớ lại mình, vẫn còn chưa suy nghĩ xem phải xử lý mối quan hệ giữa mình và nhà họ Giang như thế nào.

Nói không chừng nếu mình cho người qua đó thử một lần, nếu như Phàm không thể nào chấp nhận được, phát điên lên thì phiền phức rồi.

Cho nên, vẫn là bỏ đi, trước tiên cứ yên lặng theo dõi hướng phát triển sự việc.

Nghĩ như vậy, Tống Vy xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi ra ngoài.



Buổi tối, lúc cô gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, cô liền kể cho anh nghe nội dung cuộc trò chuyện của mình và Hạ.

Đường Hạo Tuấn nghe xong thì không có phản ứng gì quá lớn.

Dù sao Kiều Phàm đã biết mình yêu Giang Hạ, vậy thì tất nhiên không có khả năng gì có thể làm ra chuyện khiến Giang Hạ tổn thương như trước kia.

Nếu không, làm sao anh lại có thể thản nhiên chấp nhận chuyện mình yêu Giang Hạ là sự thật?

Nếu như anh thật sự không muốn chấp nhận, sao có thể bình tĩnh như thế.

Chẳng mấy chốc, đã đến ngày hôm sau.

Tống Vy và Trần Châu Ánh đến hội quán cuộc thi, bắt đầu cuộc tranh tài giữa những người thầy.

Bởi vì phần thưởng của cuộc thi là có cơ hội thiết kế lễ phục cho buổi khai mạc thế vận hội, cho nên đối với những người dự thi mà nói, ai nấy cũng đều phải bỏ ra 200% tinh thần.

Vì vậy, lúc Tống Vy bước vào hội quán cuộc thi, cô liền cảm thấy bầu không khí nặng nề mà ngột ngạt chưa từng có.

Trần Châu Ánh thì lại run lẩy bẩy, xoa xoa cánh tay: “Ôi, thật là đáng sợ quá đi. Vy Vy, cậu có nhìn thấy ánh mắt của những người này không vậy, ánh mắt của ai cũng sắc bén hết, giống như ai cũng là kẻ thù của họ.”

“Còn không phải là kẻ thù à?” Tống Vy cười khẽ: “Ngoại trừ đôi bạn chúng ta ra, những người khác đều là kẻ thù, dù sao thì đều là đối thủ tranh cơ hội với mình mà.”

“Tuy là nói như thế, nhưng mà phản ứng của bọn họ thật là dữ dội, hận không thể dùng ánh mắt trừng chết người ta, giống như làm như vậy mới không có người tranh đoạt cơ hội với bọn họ. Nói tóm lại là khiến tớ tê hết cả da đầu, nổi cả da gà đây này.” Nói xong, Trần Châu Ánh còn nhịn không được mà xoa xoa bàn tay, cả gương mặt đều là biểu cảm lạnh rét.

Đối với cô ấy mà nói, những người này giống như là bị điên.

Tống Vy thấy Trần Châu Ánh như vậy, cầm lấy một ly cà phê đưa cho cô: “Được rồi, đừng có để ý mấy chuyện này nữa, cũng đừng có nhìn bọn họ, đừng bị ánh mắt của bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng rồi gây bất lợi cho cuộc thi.”

“Tớ biết rồi.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó mở cà phê ra uống một ngụm: “Hơn nữa, tớ cảm thấy những người này cố ý lộ ra ánh mắt như thế đó, để tạo thành ảnh hưởng cho những đối thủ khác.”

“Nếu biết rồi thì đừng có để ý.” Tống Vy lạnh nhạt ngồi xuống vị trí của mình.

Trần Châu Ánh vuốt vuốt tóc rồi ngồi xuống: “Không biết chủ đề cuộc thi là gì đây, cuộc thi của chúng ta không phức tạp bằng thí sinh lớp dưới, chỉ cần tham gia ba phần thi là kết thúc, chính vì vậy mà có thể thấy được tỉ lệ bị loại giữa chúng ta cao biết bao nhiêu.”

Đúng vậy, tổng cộng có mười hai nhóm tuyển thủ tranh tài, chia làm ba vòng thi.

Nói cách khác, vòng thi đầu tiên phải loại bỏ chín nhóm, vòng thứ hai một nhóm, vòng cuối cùng quyết định nhóm hạng nhất.

Tỷ lệ loại cao như thế, chẳng trách bầu không khí lại ngột ngạt như thế.



Dù sao nếu như bản thân mình bị loại từ vòng đầu tiên, trừ mất mặt, càng nhiều hơn là không cam lòng.

Dù sao thì có cơ hội tham gia, ai lại có thể hài lòng với kết quả đó, ai cũng muốn ở lại để tham gia vòng thứ hai, đến vòng thứ ba, đoạt giải quán quân.

Tống Vy cũng mở cafe ra uống một ngụm, biểu cảm không còn nhẹ nhõm như lúc đầu nữa, cô trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Đúng vậy, tỉ lệ loại quá cao. Tớ đã từng tham gia hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, đây là lần đầu tiên mà tớ nhìn thấy bầu không khí nặng nề như thế, cuộc thi này có tỉ lệ loại cao mà, nói thật thì trong lòng tớ cũng căng thẳng lắm.”

“Đừng mà, cậu nhất định không thể căng thẳng.” Nghe thấy Tống Vy nói như vậy, Trần Châu Ánh lập tức gấp gáp: “Cậu ở đây còn không có đối thủ sứ mệnh, cho nên cậu căng thẳng làm gì, tớ căng thẳng thì còn có thể hiểu được. Dù sao ngoại trừ áp lực cuộc thi, tớ còn có áp lực từ Yamamoto Kayako. Cho nên Vy Vy, cậu tuyệt đối không thể căng thẳng, cậu mà căng thẳng rồi thì tớ cũng sẽ căng thẳng theo, đến lúc đó hai người chúng ta tiêu đời rồi, ai kêu hay người chúng ta là một chỉnh thể chứ.”

“Cậu nói đúng.” Tống Vy kéo kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười: “Được rồi, bây giờ tớ đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, không còn căng thẳng nữa.”

“Như vậy mới đúng.” Trần Châu Ánh thở phào một hơi: “Nói tóm lại, chỉ cần cậu không căng thẳng thì tớ cũng sẽ từ từ chịu ảnh hưởng từ cậu mà tỉnh táo lại.”

Như cô vừa mới nói, bọn họ là một chỉnh thể, nếu như một trong hai người căng thẳng thì người còn lại chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Ngược lại, một người có tâm lý tốt thì người căng thẳng cũng sẽ từ từ có thể điều chỉnh tốt trạng thái.

Tống Vy lại hớp một ngụm cà phê: “Vậy thì cậu nói chuyện khác với tớ đi, đừng nói tới chuyện thi thố nữa, mất công lại không thể bình tĩnh.”

Bây giờ vẫn còn chưa chính thức bước vào cuộc thi, cách thời gian thi còn ba mươi phút, cho nên vẫn có thể nói chuyện với nhau một hồi.

Trần Châu Ánh cũng cảm thấy nói chuyện khác tương đối tốt, suy nghĩ một hồi lại tò mò hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, không phải cậu đã nói ngày hôm nay Đường tổng sẽ dẫn bọn nhỏ đến đây à?”

Tống Vy: “Đúng vậy, nói là đến đây cổ vũ cho tới.”

Nói đến đây, cô nở nụ cười, trong lòng ấm áp vô cùng.

Trần Châu Ánh ghen tị nhìn cô: “Thật là tốt quá đi, nếu như đàn anh của tớ cũng đến đây thì hay biết mấy, đáng tiếc là gần đây anh ấy còn có cuộc thi, cho nên không tới được.”

“Không sao hết, tớ tin tưởng là sau này kiểu gì anh ta cũng sẽ đến xem cậu thi mà.” Tống Vy vỗ vỗ vai trấn an cô ấy.

Trần Châu Ánh cười cười: “Chỉ hi vọng là như vậy. Thôi được rồi, không nói tới anh ấy nữa, chuyện giữa tớ và anh ấy vẫn còn chưa có kết quả gì, nói tới Đường tổng đi, lúc nào thì anh ta tới. Tớ nhớ Hải Dương với Dĩnh Nhi lắm luôn, lần trước Dĩnh Nhi thấy trên cổ tớ có mang hạt châu chuyển vận đẹp ơi là đẹp, cho nên tớ đã đồng ý thiết kế cho Dĩnh Nhi, đúng lúc ngày hôm qua vừa mới làm xong, Dĩnh Nhi đến đây, tớ đã có thể cho con bé rồi.”

Tống Vy đã nghe Dĩnh Nhi nói tới chuyện này, cô mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi, tối nay là cậu có thể chuyển hạt châu chuyển vận vào tay Dĩnh Nhi rồi.”

“Tớ biết chứ, chỉ là tớ đang lo lắng Dĩnh Nhi có thích nó không.” Trần Châu Ánh chống tay lên mặt.

Tống Vy uống cà phê: “Đương nhiên là thích rồi, tớ còn không rõ năng lực thiết kế của cậu nữa à, cậu đã thiết kế thì chắc chắn rất đẹp, làm sao Dĩnh Nhi không thích được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play