Giang Hạ cười khổ: “Sợ chứ, làm sao không sợ được, nhưng mà không còn cách nào khác. Anh đã đoán được tôi muốn gọi điện thoại nói cái gì với Vy Vy, cho nên nếu như tôi không trả lời, chẳng phải là anh vẫn có khả năng nuốt lời à? Có lẽ tôi nói ra anh sẽ nể tình thấy tôi thành thật mà còn có thể bỏ qua cho tôi thì sao?”

“Xem ra là em đã nghĩ thông suốt.” Kiều Phàm a lên một tiếng.

Giang Hạ cũng không nhìn ra được rốt cuộc là anh ta đang giễu cợt cô, hay là nói gì, mím mím môi hỏi: “Anh Kiều, tôi có thể gọi điện thoại không?”

“Em gọi đi.” Kiều Phàm xoay mặt qua một bên: “Cho dù tôi không cho em gọi thì em cũng có thể tìm cơ hội liên lạc với cô ấy mà đúng không?”

Giang Hạ lại im lặng một lần nữa.

Kiều Phàm khoát tay: “Em đi ra ngoài đi, đầu tôi hơi đau.”

“Đau đầu hả?” Vừa nghe anh ta nói như vậy, Giang Hạ lập tức căng thẳng, vội vàng ân cần hỏi: “Anh không sao đó chứ, đầu đau lắm hả? Có phải là bởi vì cơn chấn động não vẫn còn chưa khỏi hẳn, để tôi gọi bác sĩ đến đây khám cho anh nha.”

Nói xong liền muốn ấn chuông.

Advertisement

Kiều Phàm bắt lấy cổ tay cô: “Không cần đâu, không có gì, ngủ một lát là được rồi.”

Giang Hạ không ngờ là anh ta đột nhiên nắm lấy tay cô, trong lúc nhất thời cả người ngơ ngác, cúi đầu nhìn bàn tay anh ta đang nắm lấy cổ tay mình, thật lâu sau vẫn không thể thốt lên một tiếng nào.

Dường như Kiều Phàm nhận ra hành động của mình hơi thất thố, nhẹ nhàng buông tay ra, bỏ vào trong chăn, nhịn không được mà vuốt nhẹ, dường như lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ trên cổ tay cô.

Kiều Phàm rũ mắt xuống che đi thần sắc trong đáy mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “Em đi ra ngoài đi.”

“Được.” Giang Hạ cũng thả tay mình xuống, cúi đầu yếu ớt trả lời một tiếng như tiếng muỗi kêu.

Lúc nãy cô sao vậy chứ?

Tại sao đột nhiên nhịp tim lại trở nên nhanh như thế?

Lúc bàn tay anh đặt lên tay cô, nhịp tim của cô lại đập hỗn loạn, nhịp đập vô cùng nhanh.

Chẳng lẽ bởi vì lúc trước mình yêu anh ta, cho nên chỉ cần anh ta chạm vào cô thì tâm trạng cô sẽ thay đổi?

Nếu thật sự là như vậy, xem ra sau này mình phải cẩn thận hơn, không thể tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nếu không thì ai biết được tâm trạng mình lại thay đổi như thế nào.

Hơn nữa, cô sợ nếu mình tiếp xúc càng lâu thì tác dụng thôi miên dần dần giảm bớt, khiến mình nhớ tới anh ta thì thảm rồi.

“Anh Kiều, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đây.” Giang Hạ thở dài một hơi, cố gắng làm ổn cảm xúc, sau đó đi ra cửa.

Đúng lúc này, Kiều Phàm lại gọi một tiếng: “Tối nay tôi muốn ăn canh mướp.”



“Hả?” Giang Hạ dừng bước: “Canh măng mướp hả?”

Kiều Phàm ừ một tiếng.

Đây là món sở trường của cô.

Trong quá khứ, cô đã nấu cho anh ăn rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ anh đều không thèm nhận, thậm chí còn có mấy lần ném hộp cơm giữ nhiệt vào trong thùng rác ngay trước mặt cô.

Bây giờ anh vẫn có thể nhớ đến sắc mặt của cô lúc ấy, vô cùng tái nhợt.

Anh không có cách nào nhặt lại quá khứ, nhưng mà bây giờ anh muốn thử một lần nữa, thử xem canh cô nấu có mùi vị gì.

Giang Hạ không biết trong lòng Kiều Phàm đang suy nghĩ cái gì.

Cũng không biết trong quá khứ mình đã nấu canh gì cho anh, dù sao cô đã không còn ký ức trước kia, cho nên khi con nghe thấy anh muốn ăn canh này, đúng là cô rất kinh ngạc.

Nhưng mà cũng không kinh ngạc bao lâu, cô liền gật đầu đồng ý: “Canh măng mướp có đúng không, để tối nay tôi nấu cho anh.”

Sau này, cô phụ trách chăm sóc anh, vậy thì dĩ nhiên phải nấu canh cho anh, chuyện này cũng không thành vấn đề.

Kiều Phàm thấy Giang Hạ đã đồng ý, vẽ mặt liền dịu dàng hơn nhiều, ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Giang Hạ nhìn anh một hồi rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài, sau đó lại đứng trên hành lang gọi điện thoại cho Tống Vy.

Lúc này, Tống Vy đang xem tạp chí thời trang, nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô tiện tay lấy qua xem, cũng không nhìn màn hình điện thoại mà trực tiếp nghe máy: “A lô?”

“Vy Vy.” Giang Hạ nói với điện thoại.

Tống Vy nghe ra giọng nói của cô, lập tức ngẩng đầu lên từ trong quyển tạp chí, cười nói: “Hạ hả, có chuyện gì không?”

“Vy Vy, Phàm tỉnh rồi.” Giang Hạ ngồi trên băng ghế lạnh lẽo ngoại hành lang.

Tống Vy nghe thấy câu nói này của cô, trong lúc nhất thời liền giật mình, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Cái gì, Phàm tỉnh rồi?”

“Ừm.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy vội vàng hỏi: “Vậy tình huống hiện tại của Phàm như thế nào, anh ta có nói là sẽ báo cảnh sát bắt chú không?”

Giang Hạ mỉm cười lắc đầu: “Không có, tình huống hiện tại rất tốt, cũng chưa từng nói là muốn báo cảnh sát, đồng thời anh ta cũng đồng ý cho tớ giữ lại đứa nhỏ.”

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc đứng phắt dậy từ trên ghế sofa: “Đây là sự thật hả?”

Trần Châu Ánh bưng hoa quả từ trong phòng bếp ra bị cô làm cho giật mình, thiếu chút nữa là hoa quả trong tay đã rơi xuống đất.

Cũng may là cuối cùng cô ấy tay mắt nhanh lẹ, kịp thời cầm chắc cái dĩa trong tay.



“Vy Vy, cậu sao vậy?” Trần Châu Ánh điều chỉnh tốt tinh thần, bước qua ghế sofa, vừa đi vừa hỏi.

Tống Vy chỉ chỉ vào điện thoại: “Hạ gọi điện thoại nói là Phàm sẽ không báo cảnh sát bắt chú, đồng thời còn đồng ý để Hạ giữ đứa nhỏ lại.”

“Khụ khụ..." Trần Châu Ánh bị sặc dưa hấu, ho khan không ngừng, ho đến nổi mặt đỏ bừng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, hốc mắt ngấn lệ: “Thật hay giả vậy, Kiều Phàm lại có lòng tốt như thế?”

Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết là thật hay giả.”

Nói thật, cô cũng không tin tưởng chuyện này cho lắm. Dù sau Phàm hận Hạ, hận nhà họ Giang đến cỡ nào, cô biết chứ.

Cho nên sao lại có thể để Hạ giữ con, còn bỏ qua cho chú?

Giang Hạ ở đầu dây bên kia điện thoại biết rằng những gì mình đang nói sẽ khiến Tống Vy có phản ứng này.

Cô vén tóc ra sau tai, lúc này mới trả lời: “Là thật đó Vy Vy. Anh Kiều hoàn toàn tha thứ cho ba tớ, cũng cho tớ giữ đứa bé lại, chỉ có điều là còn có điều kiện khác.”

“Quả nhiên mà.” Tống Vy mím môi.

Đây mới chính là hướng đi chính xác.

Nếu chỉ đơn thuần bỏ qua cho chú và đứa nhỏ trong bụng Hạ, điều này mới khiến người khác không thể chấp nhận và khó tin.

Quả nhiên, chỉ có như vậy thì mới là Kiều Phàm.

“Hạ, là điều kiện gì vậy?” Tống Vy vội vàng hỏi.

Nếu như lại là một điều kiện khó lựa chọn, vậy thì cô trực tiếp kêu Hạo Tuấn phái người đến đó chuyển Phàm đi, hoặc là chuyển gia đình Hạ đi.

Không thể để bọn họ gặp nhau.

Nếu không, bi kịch có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Giang Hạ nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Tống Vy, trong lòng ấm áp, mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi Vy Vy, anh Kiều vẫn còn chưa nói ra điều kiện là gì, cho nên tạm thời tớ và ba đều an toàn, còn sau này anh ta đưa ra điều kiện gì thì để sau này hẳn nói. Nhưng những gì mà gia đình tớ có thể chấp nhận cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu như không chấp nhận được thì người sụp đổ mất. Hơn nữa, trong mắt của tớ, cho dù điều kiện gì đi nữa thì cũng không có thứ gì tàn nhẫn hơn việc kêu tớ bỏ đứa bé đi.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà tớ lo lắng sau này điều kiện mà Phàm đưa ra lại là một trận bi kịch.” Tống Vy lo lắng nói.

Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trong hành lang: “Không sao đâu Vy Vy, cho dù có như vậy thì tình huống bây giờ vẫn rất tốt, chuyện sau này thì để sau này nói, tớ mệt mỏi quá rồi, không muốn phải nghĩ chuyện sau này, nếu không thì tớ cũng không biết lúc nào mình mới có thể thật sự nghỉ ngơi.”

Tống Vy thở dài: “Thôi được rồi, vậy bây giờ không nhắc tới mấy chuyện này nữa, nhưng mà chờ sau khi Phàm nói điều kiện thì cậu nhất định phải nói cho tớ biết, cho dù là tốt hay xấu thì cũng phải nói cho tớ biết.”

“Tớ biết rồi.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương rồi lại hỏi: “À đúng rồi, nếu như Phàm đã cho phép cậu giữ đứa bé, cũng không báo cảnh sát bắt chú, vậy cậu và Phàm có ý định gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play