“Đang nghĩ gì đấy?” Nhìn thấy dáng vẻ áy náy của con gái, ba Giang đã biết con gái nghĩ gì, trong lòng thở dài, búng trán cô một cái.
Giang Hạ che trán sau khi bị búng đau: “Ba, ba làm gì thế?”
“Để con đừng nghĩ nhiều nữa.” Ba Giang nói.
Giang Hạ cắn môi: “Con đâu có nghĩ nhiều.”
“Nếu đã không có sao lúc nãy con lại ngây người ra? Được rồi, băng vết thương lại đi.” Ba Giang chỉ vào băng gạc, đổi chủ đề.
Giang Hạ ừ một tiếng, cầm lấy băng gạc chưa mở bao bì, sau đó mở ra dùng kéo cắt thành từng sợi nhỏ.
Bước tiếp theo chỉ cần quấn băng lại là được, cho nên Giang Hạ cũng không cần Kiều Phạm dạy.
Kiều Phàm cũng yên lặng ngồi trên giường bệnh quan sát, lông mày rủ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Advertisement
Qua một lúc, Giang Hạ băng bó xong vết thương cho ba Giang, đang thu dọn túi y tế.
Ba Giang đứng dậy, đi về phía Kiều Phàm, đi đến trước giường bệnh, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta.
Kiều Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ba Giang.
Điều khiến ba Giang kinh ngạc là, lần này, ông ta lại không hề nhìn thấy sự hận thù trong mắt Kiều Phàm.
Phải biết rằng, thằng nhóc này hận nhà họ Giang tới mức nào, ông ta biết rằng mỗi lần gặp mặt, ánh mắt nhìn nhà họ Giang họ, đều mong nhà họ Giang chết hết.
Nhưng bây giờ, ông ta không hề nhìn thấy sự hận thù trong mắt Kiều Phàm, thậm chí đến cả tức giận cũng không có, chỉ là một vùng yên bình.
Đúng vậy, là yên bình.
Giống như là, nhà họ Giang, không phải là kẻ thù của anh ta, mà là những người xa lạ không có quan hệ gì.
Chuyện này là sao?
Ba Giang nhìn chằm chằm Kiều Phàm một hồi, không hiểu vì sao Kiều Phàm lại mất đi sự hận thù với nhà họ Giang, nhưng ba Giang cũng không có ý muốn hỏi.
Ông ta cho rằng, tuy là trong mắt Kiều Phàm nhìn họ đã mất đi sự hận thù, nhưng trong lòng, nhất định vẫn như vậy.
Cho nên, ông ta hỏi nhiều như vậy làm gì, chả có ý nghĩa gì cả.
Kiều Phàm ngước mắt nhìn lên nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không mong gì chú sẽ cảm ơn tôi.”
Chú?
Cách xưng hô tôn trọng như vậy, khiến ba Giang kinh ngạc lần nữa.
“Cậu…” Ông ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kiều Phàm, mãi lâu sau mới mở miệng, lên tiếng hỏi: “Thằng nhóc này, đầu óc vẫn bình thường chứ?”
Kiều Phàm chau mày: “Tôi rất khỏe!”
“Nếu cậu không có gì, sao lại xưng hô như vậy với tôi?” Ba Giang chất vấn: “Cậu không thể nào xưng hô như vậy với tôi, nói, cậu có âm mưu gì?”
Kiều Phàm cười cợt: “Tôi đã thành bộ dạng này rồi, còn có âm mưu gì chứ?”
“Hừ, cậu đã thành bộ dạng này, nhưng cậu vẫn giữ nguyên ý định muốn Giang Hạ phá thai đúng không?” Ba Giang cười khẩy.
Kiều Phàm mím môi, tính nói gì đó thì Giang Hạ thu dọn xong túi y tế đã đi qua đây.
Cô nhìn ba Giang trước, sau đó mới nhìn sang Kiều Phàm: “Anh yên tâm, tôi hứa với anh, phá bỏ đứa con đi.”
Vừa nói xong, không chỉ khiến ba Giang ngây người mà cả Kiều Phàm cũng thay đổi sắc mặt, đồng tử co lại.
Ba Giang nắm chặt lấy vai Giang Hạ, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Giang Hạ, con biết mình đang nói gì không? Bỏ đứa con đi? Sao con phải làm như vậy? Đứa trẻ này, không phải con luôn chờ nó ra đời sao? Bởi vì nó, cả nhà chúng ta trốn chui trốn lủi, trốn từ trong nước đến ra ngoài nước, thậm chí bởi vì nó, con còn cố tình đi thôi miên để quên đi Kiều Phàm, cũng bởi vì như thế, con mới có thể điều chỉnh tâm trạng, bồi dưỡng cơ thể, sinh đứa trẻ ra, bây giờ con lại vì ba, phá bỏ đứa trẻ con cực khổ vất vả bảo vệ bấy lâu, con thực sự nhẫn tâm sao?”
Giang Hạ cắn môi.
Nhẫn tâm?
Sao có thể!
Cô đương nhiên không nhẫn tâm.
Nhưng mà, cô không thể không cứu ba mình.
Đứa con quan trọng, nhưng cùng với đó, ba quan trọng hơn.
Đứa con này trước mắt vẫn chưa hình thành, vẫn chưa thể tính là một đứa trẻ, chỉ có thể tính là một thai nhi.
Hơn nữa, tạm thời cô vẫn chưa có nhiều tình cảm với đứa con này, cho nên, cô mới đủ quyết tâm phá thai.
Nhưng nếu như bản thân lựa chọn đứa con, bỏ mặc ba mình ngồi tù, vậy thì lúc đó cô mới thực sự nhẫn tâm.
Tuy rằng trước kia bản thân rất quan tâm đứa trẻ, nhưng cô tin rằng, cho dù là mình của trước kia, đối mặt với lựa chọn bây giờ, cũng sẽ đưa ra quyết định y như vậy.
Vừa nghĩ, Giang Hạ vừa nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt đỏ lên nhìn ba Giang: “Ba, con nhẫn tâm, con không thể trơ mắt nhìn ba ngồi tù được.”
“Con…” Ba Giang bị lời nói này của cô tức đến mức không chịu được: “Con nhẫn tâm, nhưng ba thì không, ba cũng lớn tuổi rồi, cũng không sống được bao lâu nữa, ngồi tù thì ngồi tù thôi, chẳng lẽ ba lại sợ ngồi tù sao? Tóm lại Giang Hạ à, con phải bỏ ý định phá thai, ba không cho phép con làm vậy, ba thà mình đi ngồi tù, nếu như con bỏ đứa con, vậy không phải con đã làm đúng ý của nó rồi sao?”
Ông ta chỉ Kiều Phàm.
Giang Hạ nhìn Kiều Phàm một cái, khóe môi đau khổ nhếch lên: “Con biết, nhưng không sao cả, con chỉ cần ba bình an vô sự, nếu anh ta đã muốn đứa trẻ này biến mất, vậy thì làm theo ý anh ta đi, có thể là, đứa con mất rồi, ân oán giữa hai nhà chúng ta, có thể vơi đi chút ít thì sao?”
Nói xong, cô đi qua đó: “Anh Kiều, anh cũng nghe thấy chúng tôi nói chuyện rồi, tôi đồng ý phá bỏ đứa con này, hơn nữa có thể lập tức tiến hành phẫu thuật, cho nên, tôi hy vọng anh tha cho ba tôi, làm ơn.”
Cô cúi rạp người trước anh ta.
Ba Giang kéo tay cô ta, muốn kéo cô ta đứng lên.
Nhưng mà lần này, thái độ của Giang Hạ rất kiên quyết, ba Giang nhất thời không kéo lên được.
Sau cùng vẫn là Giang Hạ tự đứng lên, sau đó dùng tay chùi mắt, xoay người bước về hướng cửa phòng bệnh.
Vào lúc này, bàn tay Kiều Phàm đặt trong chăn nắm chặt thành nắm đấm, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Cô đi đâu?”
Giang Hạ dừng bước chân, không quay đầu lại: “Tôi đi tìm bác sĩ, sắp xếp phẫu thuật phá thai.”
Âm thanh cô trả lời rất nhẹ, nhẹ đến mức như một cơn gió thoảng qua, nhưng khi nghe lại khiến người khác đau lòng.
Còn đầu cô cũng cúi thấp xuống, mí mắt chùng xuống, không thấy rõ được biểu cảm trên mặt, và thần sắc trong mắt.
Hai bàn tay ba Giang siết chặt lại, nếu không phải còn sót lại chút lý trí, ông ta thực sự sẽ đánh Kiều Phàm.
“Kiều Phàm, lần này cậu thỏa mãn rồi chứ?” Hai mắt ba Giang đỏ lên, hét lên với Kiều Phàm: “Đứa con trong bụng của Giang Hạ, cũng là của cậu, là kết quả sai lầm lúc ấy của cậu, dựa vào gì mà bây giờ để một mình Giang Hạ gánh vác?”
Yết hầu Kiều Phàm chuyển động một cái, mặc kệ ông ta, ánh mắt chỉ tập trung nhìn về Giang Hạ: “Nếu như cô muốn giữ lại đứa trẻ này, cũng không phải không có cơ hội.”
Nghe được lời này, Giang Hạ vội ngẩng đầu lên, sau đó xoay người nhìn về người đàn ông trên giường bệnh: “Anh nói gì? Anh… anh nói tôi có thể giữ đứa con?”
Đừng nói là Giang Hạ, ngay cả ba Giang cũng ngây người ra, nhìn Kiều Phàm như quái vật.
Ôi trời, ông ta vừa mới nghe thấy cái gì?
Kiều Phàm nói có thể để cho Giang Hạ giữ đứa con lại.
“Anh Kiều, anh có nói thật không?” Giang Hạ đi vài bước về lại giường bệnh của Kiều Phàm, nắm chặt lấy lan can vội hỏi: “Anh…anh thực sự đồng ý để cho tôi giữ lại đứa con?”
“Tôi chỉ nói rằng, có cơ hội, chứ không nói hoàn toàn chắc chắn.” Kiều Phàm chùng mí mắt xuống, điềm đạm nói.
Giang Hạ nghe đến đây, vốn dĩ đang xúc động, liền trở nên bình tĩnh lại: “Đúng vậy, anh đã nói, cũng không phải là không có cơ hội, mà cơ hội, thì không chắc chắn, là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Cô bắt đầu tự cười cợt chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT