Nhìn Kiều Phàm ban đầu chấn động, rồi lại tự hoài nghi, lại trở nên bình tĩnh.

Đường Hạo Minh liền biết, hình như anh ta đã nghĩ ra rồi.

“Xem ra, anh đã rõ ràng mình thật ra không yêu Tống Vy rồi.” Đường Hạo Minh nhìn anh ta.

Kiều Phàm ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm đối diện với anh ta: “Dù tôi không yêu Tống Vy, tôi cũng không thể yêu người khác, vừa rồi anh nói, tôi xem Tống Vy thành thế thân của người tôi thật sự yêu, câu đó thật buồn cười cùng cực, vậy anh nói tôi biết, người tôi thật sự yêu, là ai?”

Advertisement

“Anh chắc chắn mình muốn biết?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên nụ cười đùa bỡn.

Trái tim Kiều Phàm căng thẳng, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh: “Tôi cũng muốn biết anh rốt cuộc sắp xếp thiên hương quốc sắc thế nào cho tôi, để tôi cảm thấy mình sẽ yêu đi?”

Đường Hạo Minh dường như tâm trạng rất tốt, chợt cười to.

Kiều Phàm cau mày: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, tôi chỉ cười anh đến lúc này rồi mà còn không chịu thẳng thắn đối diện với lòng mình, bỏ đi, anh đã muốn biết, vậy tôi nói cho anh biết, người anh thật sự yêu, là Giang Hạ.” Đường Hạo Minh vắt hai chân nói.

Sắc mặt Kiều Phàm đầu tiên là biến đổi, sau đó cười trào phúng ra tiếng: “Anh nói tôi yêu Giang Hạ? Đường Hạo Minh, nếu anh muốn đùa cũng nên có giới hạn, có lẽ tìm một người phụ nữ tương tự Tống Vy để nói đi, tìm Giang Hạ? Ha, thật buồn cười!”

Anh yêu Giang Hạ?

Căn bản chính là không thể nào.

Ai lại yêu con gái của kẻ thù hại chết ba mẹ mình!



Đường Hạo Minh nghe xong lời của Kiều Phàm, mặt vẫn nở nụ cười tà ác: “Tôi không đùa, tôi nói sự thật, người anh thật sự yêu là Giang Hạ, thậm chí ngay từ đầu, người anh yêu chính là cô ta, tôi đã điều tra chuyện giữa anh và Giang Hạ, vào năm Giang Hạ mười mấy tuổi đã yêu anh rồi, mà anh còn yêu cô ta sớm hơn nữa, anh lớn hơn Giang Hạ ba tuổi, vào thời thanh xuân, anh đã có hảo cảm với Giang Hạ, chỉ là lúc đó anh còn chưa ý thức được mà thôi, sau này ba mẹ anh qua đời, anh đột ngột trở nên chán ghét Giang Hạ, nhưng thực ra, đó không phải chán ghét thật sự.”

“Anh có ý gì?” Ánh mắt Kiều Phàm như dao nhìn anh ta.

Đường Hạo Minh khẽ cười hai tiếng: “Ý của tôi rất dễ hiểu, tôi chính là nói anh trước nay chưa từng hận Giang Hạ, anh chỉ là không cách nào tiếp nhận chuyện ba mẹ cô ta không cẩn thận bại lộ hành tung của ba mẹ anh, dẫn tới cái chết của ba mẹ anh, cho nên anh mới cố ý bẻ cong sự trách móc đối với ba mẹ Giang Hạ thành hận ý với cô ta, nhưng thực ra, anh cũng không phải thật sự hận Giang Hạ, nhưng dù nói thế nào, cái chết của ba mẹ anh quả thực có liên quan tới nhà họ Giang, anh không hận, nhưng lại oán trách họ ở mức độ nhất định, trách họ tại sao muốn vào lúc đó đi tìm ba mẹ anh.”

“Nhưng đồng thời anh cũng biết, nếu lúc đó họ không đi tìm ba mẹ anh, đưa đồ dùng cho ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng sẽ vì thiếu thốn vật chất mà mạo hiểm ra ngoài, bị người của tổ chức phát hiện, cũng tức là, bất kể người nhà họ Giang có đi tìm ba mẹ anh hay không, họ cũng chỉ có một con đường chết, chỉ là anh không cách nào tiếp nhận kết quả như vậy, cho nên cố ý quy hết tất cả thành lỗi của người nhà họ Giang, bản thân anh cũng vì động tâm với Giang Hạ mà không cách nào tiếp nhận, cho nên cố ý cho rằng sự quan tâm của mình với Giang Hạ không phải vì động tâm, mà là vì hận, sau đó anh cũng dần bị bản thân thôi miên, cảm thấy mình thật sự hận Giang Hạ.”

“Anh bớt nói linh tinh đi, chuyện này không thể nào!” Kiều Phàm như chịu kích thích cực lớn, chợt bắt lấy cổ áo Đường Hạo Minh, sắc mặt hung ác đáng sợ.

Tài xế lái xe thấy vậy, dừng xe lại, muốn rút súng.

Đường Hạo Minh liếc thấy, nhấc tay, ngăn cản động tác tài xế.

Tài xế có chút không hiểu: “Ông chủ…”

“Lái xe!” Đường Hạo Minh cau mày nói.

Đối mặt với thái độ không cho phép chen mồm của anh ta, cuối cùng vẫn là đáp ứng, ánh mắt hung ác nhìn Kiều Phàm một cái, quay đầu lại, tiếp tục khởi động xe.

Đường Hạo Minh không hề cảm thấy sợ hãi vì bị Kiều Phàm bắt lấy, ngược lại còn giễu cợt nhìn Kiều Phàm: “Thế nào? Bị tôi nói trúng thẹn quá hóa giận rồi? Kiều Phàm, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này, thừa nhận mình yêu Giang Hạ có gì không tốt?”

“Tôi nói rồi, tôi không yêu Giang Hạ, tôi không thể nào yêu cô ta!” Huyệt thái dương Kiều Phàm giật giật, giọng âm trầm gầm lên.

Đường Hạo Minh đẩy anh ra, giải cứu cổ áo mình trong tay anh, khẽ vỗ vỗ, vuốt phẳng nếp nhăn: “Anh không thừa nhận cũng không còn cách nào, nhưng đây chính là sự thực, anh yêu Giang Hạ, anh xem Tống Vy thành thế thân của Giang Hạ, vì Tống Vy của sáu năm trước rất giống Giang Hạ của mười mấy năm trước, đương nhiên, điều tôi nói không chỉ là vẻ ngoài, mà là tính cách, Tống Vy sáu năm trước dịu dàng hoạt bát, giống hệt Giang Hạ trước khi nhà anh xảy ra biến cố, anh luôn yêu Giang Hạ, nhưng trong lòng lại không muốn tiếp nhận sự thật mình yêu cô ta, cho nên liền chuyển dời phần tình cảm này với Giang Hạ lên người Tống Vy có tính cách rất giống Giang Hạ trước đây.”

“Sẽ không, tuyệt đối không phải như vậy.” Mắt Kiều Phàm đỏ bừng lắc đầu.



Đường Hạo Minh xoa trán: “Chuyện tới bây giờ, anh còn phủ nhận, vậy tôi hỏi anh, nếu anh không yêu Giang Hạ, tại sao anh lại thường xuyên tẩy não cô ta, khiến cô ta luôn yêu anh sâu sắc, không thể quên anh?”

Ánh mắt Kiều Phàm lóe lên, cười lạnh: “Tôi làm vậy chỉ là vì tra tấn cô ta mà thôi, cô ta đã yêu tôi, vậy tôi sẽ lợi dụng tình cảm để hành hạ cô ta, đạt được mục đích trả thù, không phải rất bình thường sao?”

“Không, anh căn bản không phải đang báo thù cô ta, cũng không phải tra tấn cô ta, anh biết bản thân luôn không hồi đáp và lạnh nhạt sẽ khiến cô ta lạnh lòng, từ đó từ bỏ anh, ở bên người đàn ông khác, anh không cách nào tiếp nhận điều này, cho nên anh luôn tẩy não cô ta, khiến cô ta luôn không thể quên anh, càng lún càng sâu, sau đó lại vì không cách nào rút ra được mà đau khổ, nói trắng ra, anh chính là sợ một ngày nào đó cô ta đột nhiên không yêu anh nữa.” Đường Hạo Minh khinh miệt nhìn anh nói.

Tóm lại, đối với cách làm này của Kiều Phàm, anh ta thật sự nhìn không quen.

Rất mất mặt đàn ông.

Thừa nhận bản thân yêu Giang Hạ có gì không tốt?

Thừa nhận bản thân không hận Giang Hạ thì có gì?

Nói cho cùng, chỉ là nhu nhược mà thôi.

“Không thể nào!” Kiều Phàm còn đang phủ quyết lời của Đường Hạo Minh, nắm tay siết quá chặt, dẫn tới cánh tay cũng khẽ run lên: “Những điều này đều là giả, Đường Hạo Minh, điều anh nói đều là giả, anh bớt dùng những lời này để kích thích tôi đi, anh cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi nói cho anh biết, một câu tôi cũng sẽ không tin!”

Đường Hạo Minh khẽ cười một tiếng: “Tùy anh, đây là chuyện của anh, tôi chỉ nói cho anh biết chân tướng sự việc mà thôi, anh có tiếp nhận hay không cũng là chuyện của anh, nhưng nếu anh cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy, hi vọng sau này anh đừng hối hận.”

“Hối hận?” Kiều Phàm âm trầm híp mắt: “Tôi trước nay chưa từng lừa mình dối người, càng sẽ không hối hận.”

“Tùy anh.” Đường Hạo Minh nhún vai, chuyển đề tài: “Đúng rồi, phẫu thuật của bệnh nhân, anh nghĩ tới phương án phẫu thuật thích hợp chưa? Bệnh nhân đó hơi lớn tuổi, thể chất cũng không tốt, những bác sĩ khác căn bản không dám thực hiện cuộc phẫu thuật này, nếu không phải vì y thuật của anh cao, tôi cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, gọi anh từ trong nước tới, lúc này Đường Hạo Tuấn nhất định đã biết anh rời khỏi thành phố Giang, nói không chừng còn sẽ điều tra mục đích anh đến nước M.”

“Thế nào? Anh sợ rồi?” Kiều Phàm liếc mắt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: “Cũng phải, những chuyện anh làm, Đường Hạo Tuấn hận anh đến cốt tủy, một khi bắt được anh, anh chỉ có một con đường chết.”

“Ha, vậy thì để cậu ta bắt được rồi nói đi.” Khóe môi Đường Hạo Minh lạnh nhạt cong lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play