Sau khi giải tán, các tuyển thủ lần lượt rời khỏi hiện trường.

Lúc đi, vẫn còn người bàn về chuyện của Giang Vân Khê và Tống Vy.

Tống Vy nghe thấy, cũng không để tâm, nhẹ nhàng thu dọn túi của mình.

Trần Châu Ánh đứng dậy hỏi: “Vy Vy, tiếp theo sao đây?”

“Đi đến đồn cảnh sát cho lời khai, sau đó Giang Vân Khê sẽ bị đưa về nước, thi hành án ở trong nước.” Tống Vy nói.

Dù sao cũng là người đi báo cảnh sát, và là đương sự bị Giang Vân Khê bôi nhọ, cô nhất định phải đi đến đồn cảnh sát.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Tớ đi với cậu.”

“Được thôi.” Tống Vy không từ chối, mỉm cười đồng ý.

Sau đó, hai người rời khỏi hội quán thi đấu, lái xe chạy về đồn.

Trần Châu Ánh lái xe, Tống Vy ngồi ở ghế phụ lái, đang gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, nói với Đường Hạo Tuấn chuyện đã xảy ra hôm nay.

Đường Hạo Tuấn nghe xong, chau mày lại: “Người phụ nữ đó lại ra tay với em sao?”

Advertisement

“Đúng vậy, em cũng không ngờ tới.” Tống Vy thở dài.

Nói thật lòng, bây giờ cô còn có chút sợ.

Nếu như không phải lúc đó có Đại Vệ bọn họ ở đó, chắc là cô đã bị đập trúng rồi.

Dù sao lúc Giang Vân Khê đập tới, cô đang ngây người ra, căn bản không kịp né tránh.

Cho nên nếu như không có Đại Vệ, lúc này chắc cô đang ở bệnh viện rồi.

“Em không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, giọng điệu trở nên gấp gáp.

Trong phòng họp, những người khác nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của anh, đều ngây người ra.

“Tổng giám đốc làm sao vậy?” Có người hỏi nhỏ.

“Không biết nữa.” Có người lắc đầu.

Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, mặt tối sầm lại, tỏa ra khí lạnh xung quanh, như muốn đông cứng mọi thứ.

Giang Vân Khê, lại dám ra tay với Tống Vy.

Nếu đã dám làm vậy, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý anh sẽ báo thù!

“Em không sao.” Tống Vy nghe ra được sự quan tâm và căng thẳng của anh, cảm thấy ấm áp, lắc đầu đáp: “Yên tâm đi, em không sao đâu, Đại Vệ bọn họ đã cứu em kịp thời.”

“Vậy thì tốt.” Nghe thấy cô không sao, Đường Hạo Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ em đang ở trong xe sao?” Anh nghe thấy tiếng xe bên phía cô.

Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, em và Châu Ánh đang đi đến đồn cảnh sát cho lời khai, lần này, em muốn khiến Giang Vân Khê phải ngồi tù mấy năm mới ra được.”

“Tốt lắm, em đi đi, lát nữa anh sẽ liên lạc với phía cảnh sát.” Đường Hạo Tuấn gật đầu nói.



Anh sẽ không để Giang Vân Khê ngồi tù dễ dàng vậy đâu.

Anh muốn khiến Giang Vân Khê ngồi tù đến mức cả đời không quên được.

Dám ra tay với người anh yêu, vậy thì phải chuẩn bị trả giá.

Người anh yêu, anh còn không nỡ động vào, những người khác, làm sao có tư cách!

“Tối nay, anh sẽ dẫn hai đứa nhỏ đến thăm em.” Đường Hạo Tuấn nói tiếp.

Mắt Tống Vy sáng lên: “Được, đến lúc đó em đến sân bay đón anh và con.”

Nghe được anh và hai đứa con sắp đến, chắc chắn cô là người vui nhất.

Tuy là vừa mới xa cách mấy ngày, nhưng cô đã rất nhớ họ.

Còn An An nữa.

An An vẫn chưa thể xuất viện, không đến đây được.

Nhưng mà không sao, sau này, cả nhà năm người sẽ không bao giờ xa cách nữa.

Nói thêm vài câu với Đường Hạo Tuấn, Tống Vy mới cúp máy.

Trần Châu Ánh cười hì hì trêu chọc: “Chà, nhìn dáng vẻ không nỡ kìa.”

Tống Vy trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Đương nhiên không nỡ rồi, dù sao cũng là chồng tớ, nếu như cậu có chồng, cũng sẽ giống như tôi thôi.”

“Haha, nhưng tớ không có chồng mà.” Trần Châu Ánh bật cười, sau đó hỏi: “Phải rồi, tớ vừa nghe cậu nói đi sân bay, sao thế, có phải sếp Đường đến đây không?”

“Ừ nè, tối nay đến.” Tống Vy gật đầu.

Trần Châu Ánh chậc chậc vài tiếng: “Khó trách nãy cậu cười vui vẻ như vậy, xem ra tối nay tớ phải ăn cơm chó rồi.”

“Xùy.” Tống Vy trừng cô ấy một cái.

Rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.

Trần Châu Ánh đỗ xe xong, cùng Tống Vy đi vào trong.

Giang Vân Khê lúc này đang ở trong phòng thẩm vấn.

Lúc Tống Vy đi đến ngoài cửa, còn nghe thấy tiếng gào thét đanh đá của Giang Vân Khê, nói những câu như cô ta không sai các kiểu.

Trần Châu Ánh bĩu môi: “Người phụ nữ này, đúng là hết thuốc chữa, bây giờ vẫn còn không chịu nhận sai.”

Tống Vy chế giễu: “Nếu như cô ta nhận sai, cũng sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay, đi thôi, không cần phải xem nữa, chúng ta đi cho lời khai là được.”

Giang Vân Khê ngay lúc đó tấn công cô, bôi nhọ cô, đều là sự thật, hơn nữa có camera quay lại, còn có cả trăm người làm chứng.

Cho nên Giang Vân Khê không thể thoát tội được, cho dù bản thân cô ta không nhận cũng vô ích, thứ sau cùng chờ đợi Giang Vân Khê, chính là ngồi tù.

Vì thế cô cũng không cần vào đó đôi co với Giang Vân Khê, chỉ cần cho lời khai xong thì rời đi thôi.

Mọi thứ sau này liên quan đến Giang Vân Khê, cô cũng sẽ không hỏi, dù sao về bản án sau cùng của Giang Vân Khê, cảnh sát sẽ thông báo cho cô.



“Nói cũng phải.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó nhìn Giang Vân Khê một cái, đi đến một phòng khác cùng Tống Vy.

Đợi sau khi cho xong lời khai, đã là hai giờ chiều.

Trần Châu Ánh sờ sờ bụng mình: “Có chút đói rồi, Vy Vy, chúng ta đi ăn thôi.”

Tống Vy nhìn đồng hồ: “Cũng được, đi thôi.”

Hai người lên xe, lái xe đi tìm nhà hàng.

Nhưng trong lúc ăn, Tống Vy nhận được cuộc gọi của đồn cảnh sát, nói rằng Giang Vân Khê cuối cùng không chịu nổi sự tra hỏi của cảnh sát, đã nói ra hết mọi thứ.

Điều khiến Tống Vy kinh ngạc là, đứng phía sau chuyện Giang Vân Khê bôi nhọ cô ăn cắp ý tưởng, còn có một người khác nữa.

Mà người đó, chính là Hàn Thư.

Tống Vy chau mày lại, sắc mặt khó coi.

Cô vốn cho rằng chuyện này đều do một mình Giang Vân Khê làm, dù sao Giang Vân Khê tìm được trang chủ của MN, dùng thiết kế trên đó làm vé vào cuộc thi, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy những thiết kế khác giống với thiết kế của cô.

Cho nên dùng cái này để bôi nhọ cô, vô cùng bình thường.

Nhưng không ngờ theo như Giang Vân Khê nói, cô ta vốn dĩ không biết cô có những thiết kế nào, cho nên nhìn thấy những thiết kế trên MN cũng không biết là giống với thiết kế của cô, nên chưa nghĩ qua sẽ dùng cái này để bôi nhọ cô ăn cắp.

Tất cả mọi chuyện đều là do Hàn Thư xúi giục.

Còn Giang Vân Khê, chỉ là hợp tác với Hàn Thư.

Cho nên chuyện bôi nhọ lần này, là do hai người làm, không phải một mình Giang Vân Khê.

Vì thế, phải bắt luôn cả Hàn Thư.

Nhìn thấy Tống Vy chau mày, Trần Châu Ánh thắc mắc hỏi: “Sao thế Vy Vy? Phía cảnh sát nói gì?”

Tống Vy không giấu cô ấy, nói ra hết toàn bộ.

Trần Châu Ánh nghe xong, ngây người ra: “Trời ạ, vẫn còn một tên nữa!”

“Đúng vậy.” Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút mệt.

Cô tưởng rằng sau cuộc thi quốc tế, Hàn Thư sẽ không dám giở trò với cô.

Nhưng không ngờ là cô đã lầm rồi.

Hàn Thư vẫn luôn nấp ở trong tối, tìm cơ hội giở trò với cô.

Mà lần này, Hàn Thư còn thông minh kiếm Giang Vân Khê hợp tác, để Giang Vân Khê ra tay, còn cô ta không hề lộ diện.

Như vậy, một khi bị bắt, cũng chỉ bắt mỗi Giang Vân Khê.

Cho dù Giang Vân Khê có khai cô ta ra, muốn bắt cô ta cũng chưa chắc bắt được, dù sao đâu ai biết cô ta đã chạy đi đâu rồi.

Có lẽ Hàn Thư lúc đó nấp ở gần hội quán thi đấu, nhìn thấy Giang Vân Khê bị bắt đi, đã chạy trốn luôn, cũng có thể ra nước ngoài luôn rồi.

“Lần trước lúc tôi ở nhà hàng nhìn thấy Hàn Thư, đã nói với cô chuyện này, còn kêu cô cẩn thận nữa, không ngờ phòng bị đủ kiểu, lại bị tên chuột nhắt Hàn Thư giở trò được.” Trần Châu Ánh thở dài, sầu não nói.

Tống Vy cầm ly nước lên uống: “Không còn cách nào, cho dù phòng bị thêm nữa, cũng sẽ còn những chỗ không nghĩ tới, giống như chúng ta, ai cũng không biết, cô ta lại liên lạc với Giang Vân Khê.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play