“Không phải.” Trần Châu Ánh lắc đầu: “Nếu là Giang Vân Khê, tớ trực tiếp nói cho cậu rồi, sẽ không làm ra vẻ thần bí như vậy.”

Đôi môi đỏ của Tống Vy nhếch lên: “Không phải là Giang Vân Khê, vậy là ai?”

Lại là kẻ thù nào của cô?

Cô nhớ, kẻ thù hiện nay của cô chỉ có Đường Hạo Minh, Giang Vân Khê.

Đợi đã, cô còn quên một người, Hàn Thư!

Nghĩ tới đây, Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh: “Cậu chắc không phải ám chỉ Hàn Thư đấy chứ?”

Đường Hạo Minh không thể nào, Đường Hạo Minh chắc sẽ không trực tiếp xuất hiện ở đây như vậy.

Dù sao nơi này có vệ sĩ của cô.

Đường Hạo Minh vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Advertisement

Vậy nên tuyệt đối không phải Đường Hạo Minh, vậy chỉ có Hàn Thư thôi.

Quả nhiên, Tống Vy vừa nói như vậy, Trần Châu Ánh vội gật đầu: “Không sai không sai, chính là cô ta!”

Tuy cô ấy không quen Hàn Thư, nhưng lại biết Hàn Thư có thù với Tống Vy.

Dù sao khi thi đấu ở nước ngoài, Hạ Bảo Châu không ít lần kể với cô ấy, trước khi cô ấy tới, Hàn Thư và người phụ nữ tên Tô Huyền gì đó cùng nhau tính kế Tống Vy.

Sau đó Hạ Bảo Châu còn từng cho cô ấy xem ảnh của hai người này, cho nên cô ấy nhớ rất rõ, Hàn Thư và Tô Huyền kia trông như nào.

Vì vậy vừa rồi nhìn thấy Hàn Thư kia, cô ấy nhận ra rồi.

“Còn thật sự là cô ta.” Tống Vy nhíu chặt mày.

Trần Châu Ánh cầm ly nước lên uống: “Vy Vy, cho nên cậu phải cẩn thận, Hàn Thư đó vốn nên ở trong nước, giờ đột nhiên chạy tới đất nước này, còn vừa hay là nơi chúng ta thi, cho nên tớ suy đoán, người này rất có khả năng là nhằm vào cậu mà tới.”

Tống Vy nghe thấy lời của cô ấy, khẽ gật đầu: “Tớ biết, cảm ơn cậu Châu Ánh, có điều cậu sau đó nhìn thấy Hàn Thư đi đâu không?”

“Tớ từ trong nhà vệ sinh đi ra thì nhìn cô ta, có điều cô ta không biết tớ, cho nên tớ cũng không có che giấu, sau đó đi theo cô ta tới một chỗ khác, phát hiện cô ta đi vào một phòng bao, phòng bao thứ hai ở tầng hai.”

Trần Châu Ánh đưa tay chỉ, chỉ lên trên.

Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó mỉm cười: “Tớ biết rồi, trước tiên đừng quan tâm cô ta, đợi sau khi trở về, tớ bảo đám Đại Vệ để ý một chút.”

Đại Vệ cũng chính là lão đại trong mấy vệ sĩ của cô.

Trần Châu Ánh để ly nước xuống: “Được, cậu tự mình chú ý một chút, cẩn thận một chút vấn tốt hơn.”

“Ừ, yên tâm đi.” Tống Vy mỉm cười đáp.



Sau đó hai người không nói đến chuyện này nữa, bắt đầu ăn cơm.

Đợi sau khi ăn cơm xong thì trời đã tối.

Trần Châu Ánh vốn đề nghị đi dạo phố, có điều Tống Vy đã từ chối.

Muộn như vậy, cô muốn trở về video call với hai đứa trẻ.

Tối qua hai đứa trẻ đợi cô, đợi tới mức ngủ quên, hôm nay cô không muốn để hai đứa trẻ đợi nữa.

Trần Châu Ánh thấy cô không đi, hết cách, chỉ đành tự mình đi.

Mà Tống Vy cùng với hai vệ sĩ trở về biệt thự.

Về tới biệt thự thì Tống Vy video call với Đường Hạo Tuấn.

May vào lúc này, Đường Hạo Tuấn cũng vừa hay về tới Biệt phủ nhà họ Đường, nhìn thấy cô gọi video thì lập tức gọi hai đứa trẻ từ trên tầng xuống.

“Ba, là video call của mẹ sao?” Tống Hải Dương dắt tay của Tống Dĩnh Nhi đi xuống tầng hỏi.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Phải, mau qua đây.”

“Tới đây ạ.” Tống Dĩnh Nhi trực tiếp bỏ tay của Tống Hải Dương ra, chạy tới trước mặt Đường Hạo Tuấn trước, sau đó ôm cánh tay của Đường Hạo Tuấn, muốn tranh điện thoại.

“Chậm thôi.” Đường Hạo Tuấn sợ con gái tranh vội quá, sau đó không cẩn thận làm mình vấp ngã, anh trực tiếp đưa cánh tay ra, ôm con gái lên, để lên chân của mình: “Cho con, cầm chắc.”

Đường Hạo Tuấn nhét điện thoại vào tay con gái.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, yên tâm đi ba, con sẽ không ngã, anh ơi mau tới, chúng ta cùng nhau chào mẹ.”

“Tới đây.” Tống Hải Dương mỉm cười, sau đó rảo bước đi tới.

Hai anh em dán mặt vào nhau, nhắm chuẩn camera, lúc này mới nghe cuộc gọi video.

Video vừa mở, Tống Vy đã nhìn thấy gương mặt nhỏ đáng yêu của hai đứa trẻ, trong lòng lập tức mềm nhũn thành nước: “Cục cưng.”

“Mẹ.” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi Tống Vy một tiếng.

Nụ cười của Tống Vy càng dịu dàng hơn: “Hai cục cưng, mẹ nhớ các con.”

“Mẹ bọn con cũng nhớ mẹ, còn cả ba nữa, ba cũng rất nhớ mẹ.” Tống Dĩnh Nhi nói rất ngọt ngào, sau đó còn đưa điện thoại tới trước mặt Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, đôi môi đỏ khẽ mở: “Chồng, em cũng nhớ anh.”

Môi của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên, tâm trạng rõ ràng rất rốt.

Cuối cùng, Tống Dĩnh Nhi lại lấy lại điện thoại về trước mặt mình và Tống Hải Dương: “Mẹ, hôm qua mẹ sao mãi không gọi điện cho ba, con và anh đợi mẹ mãi, đợi rất lâu cũng không đợi được mẹ, kết quả ngủ mất.”

Nói xong, cái miệng của Tống Dĩnh Nhi ấm ức mà bĩu lên.



Tống Hải Dương cũng gật đầu theo: “Đúng vậy mẹ.”

Trên mặt Tống Vy lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi hai cục cưng, hôm qua mẹ quá bận, bận tới rất muộn mới gọi điện cho ba của các con, mẹ cũng không biết hai đứa đang đợi mẹ, nếu không mẹ sớm đã gọi điện về rồi, có điều hai con yên tâm, về sau mẹ cũng sẽ không muộn như vậy nữa, sẽ cố gắng rút thời gian gọi điện về sớm có được không?”

“Vâng ạ.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ gật đầu.

Tống Hải Dương cũng mỉm cười.

Tống Vy nói chuyện với hai đứa trẻ một lúc thì bảo hai đứa trẻ đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Hai đứa trẻ cũng biết ba và mẹ còn có lời muốn nói, tuy có chút không lỡ, nhưng vẫn trả điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nhận lấy, dịu dàng xoa cái đầu của hai đứa trẻ, lúc này mới chĩa thẳng điện thoại về mình: “Hôm nay mệt không?”

Tống Vy mỉm cười rồi lắc đầu: “Không mệt, bọn em làm giám khảo, không phải tuyển thủ, cho nên không cần tập trung tinh thần, còn phải chịu áp lực tâm lý như tuyển thủ, bọn em chỉ cần ngồi ở đó, đợi các tuyển thủ nộp bản thiết kế là được.”

“Vậy thì tốt, đừng để bản thân quá mệt.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Yên tâm đi chồng, em có chừng mực, anh thì sao? Em thấy dưới mi mắt của anh có hơi thâm, có phải hai ngày nay rất bận, không ngủ đủ không?”

“Không bận, chỉ là ngủ có hơi không ngon giấc lắm, em không ở bên cạnh anh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Không xa được em vậy sao?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu thừa nhận: “Nếu có thể, anh thật sự muốn khóa em ở bên người, nhưng anh biết như vậy không được, em là một người có lòng sự nghiệp, hơn nữa con người cần tự do, nếu anh làm như vậy, sẽ hủy hoại em, hơn nữa anh rất thích nhìn em phấn đấu cho sự nghiệp, dáng vẻ lấp lánh ánh sáng đó.”

Nghe lời khen của chồng, Tống Vy đỏ ửng mặt: “Chồng, cảm ơn anh, cảm ơn ủng hộ em như vậy.”

Thật ra người đàn ông trong giới hào môn, phần lớn đều có chủ nghĩa đàn ông, hơn nữa còn có chủ nghĩa bá đạo.

Bọn họ đối với vợ của mình, đều có quyền khống chế tuyệt đối, muốn khống chế tư tưởng của vợ, năng lực của vợ, sự tự do của vợ.

Bọn họ chỉ hy vọng vợ mình làm một người chỉ biết mua mua mua, hoàn toàn không có năng lực sinh tồn, chỉ ở nhà làm phú bà, bông hoa dựa vào bọn họ mà sinh tồn, không thích kiểu người phụ nữ mạnh mẽ độc lập tự cường.

Bởi vì như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy mất mặt, bị vợ của mình trèo lên đầu, hơn nữa sẽ kiêng kỵ vợ.

May mà chồng của cô không phải người như vậy.

Nghĩ tới đây, Tống Vy nở nụ cười hiểu ý: “Đúng rồi chồng, anh đoán xem hôm nay Giang Vân Khê đã làm cái gì?”

Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói: “Anh không có hứng thú.”

“Em biết anh không có hứng thú, có điều em muốn nói với anh.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Ừ, vậy em nói.”

Trên mặt Tống Vy nở nụ cười chế giễu: “Cô ta ấy à, vì để ứng phó vòng thi lần này, cưỡng chế dung hợp tác phẩm của rất nhiều nhà thiết kế lại với nhau, làm cho bản thiết kế không ra đâu tới đâu.”

“Loại người này, em có thể trực tiếp cho cô ta loại.” Giọng điệu của Đường Hạo Tuấn không hề che đậy sự chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play