Bởi vì bọn họ không muốn lúc An An về nước lại không thể gặp ba mẹ mình, cũng không có ba mẹ mình chào đón.

Cho dù có lẽ là An An không biết cái gì cả, nhưng bọn họ là ba là mẹ, cũng không thể không quan tâm những thứ này.

Cho nên mới để An An kéo dài thời gian về nước.

Về phần kéo dài bao lâu, lúc đó Tống Vy và Đường Hạo Tuấn không thương lượng cụ thể với nhau.

Không ngờ là Đường Hạo Tuấn lại cho cô một bất ngờ, đã sắp xếp để An An về nước.

Nghĩ như vậy, Tống Vy càng nắm chặt tay anh hơn, hốc mắt đỏ bừng, khó nén nỗi xúc động mà nhìn người đàn ông: “Chồng à, lúc nào thì anh..."

Biết cô muốn hỏi cái gì, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi trả lời: “Ngày hôm qua, sáng sớm ngày hôm qua anh đã liên lạc với bên nước ngoài đưa An An trở về, bốn giờ chiều hôm nay, An An đã đến nơi, sau khi đến đây thì kịp thời chuyển đến nơi này, bởi vì hiện tại An An vẫn không thể rời khỏi lồng ấp.”

“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi.

Advertisement

Hôm qua đã sắp xếp cho An An về nước, hôm nay An An đã đến nơi.

Anh đúng là che giấu rất cẩn thận, không hề nói cho cô biết.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh xin lỗi em, muốn cho em một bất ngờ.”

“Đúng là rất bất ngờ.” Tống Vy nín khóc mỉm cười: “An An trở về chính là chuyện làm em vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Chồng à, cảm ơn anh.”

Cô nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Anh cũng ôm lấy eo cô, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng an ủi cô: “Không cần phải cảm ơn anh đâu, An An cũng là con anh, đây là chuyện mà anh nên làm.”

Hai đứa bé ở bên cạnh nhìn thấy ba và mẹ ôm nhau, bọn nó cũng hiểu hai người đang nói gì.

Tống Dĩnh Nhi ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Hải Dương, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, ba mẹ nói là em trai đã về rồi à?”

Tống Hải Dương gật đầu liên tục, hai cái tay nhỏ cũng nắm chặt lại với nhau, trên mặt khó nén được vui mừng: “Đúng vậy, em trai về rồi, đang ở bên trong đó.”

Lúc ba đến Tán Đả quán đón bọn nó, nói là muốn dẫn bọn nó đi đến một nơi, cho bọn nó và mẹ một bất ngờ.

Lúc ấy, cậu đã đoán được chắc chắn là có liên quan tới An An.

Bởi vì đối với mẹ mà nói, điều duy nhất được gọi là bất ngờ chính là An An.

“Tuyệt quá đi thôi.” Tống Dĩnh Nhi nghe thấy câu trả lời của Tống Hải Dương, vui vẻ vỗ tay nhảy cẫng lên: “Em trai về rồi, Dĩnh Nhi có thể gặp em trai rồi.”

“Đúng vậy đó.” Tống Hải Dương đáp lời.



Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng reo hò của hai đứa nhỏ, cả hai buông nhau ra.

Tống Vy lui khỏi ngực Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Chồng, chúng ta đi vào thôi, em cũng muốn gặp An An.”

Từ lúc An An được sinh ra đến bây giờ, cô chỉ tận mắt nhìn thấy An An một lần thì liền vội vội vàng vàng chạy về nước tìm anh.

Sau đó, cô không còn cơ hội gặp An An nữa, chỉ có thể nhìn thấy thông qua video trong điện thoại.

Nhưng mà nhìn trong video vẫn không thể khiến người ta kích động so với việc gặp chính diện.

Cho nên, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy An An - đứa con trai nhỏ mà cô có lỗi nhất.

"Đi thôi." Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, gật đầu rồi nắm lấy tay cô đi về hướng cổng bệnh viện.

Hai đứa bé cũng nắm tay nhau đi theo ở phía sau.

Rất nhanh, một nhà bốn người liền gặp được một vị bác sĩ.

Tống Vy đã từng gặp người bác sĩ đó, trông rất quen thuộc, chính là bác sĩ mà Đường Hạo Tuấn đã sắp xếp đến kiểm tra cho cô lúc cô mang thai An An khi bọn họ ở nước ngoài.

Sau này sinh An An ra, đương nhiên bác sĩ này sẽ trở thành bác sĩ chính của An An, vẫn luôn ở nước ngoài chăm sóc cho An An, bình thường cô gặp An An trong video cũng là do bác sĩ này gửi tới.

Bác sĩ hơi cúi đầu với Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lên tiếng chào hỏi: “Sếp Đường, mợ Đường.”

“Bác sĩ Triệu, con trai tôi đâu rồi, con trai tôi đang ở đâu?” Tống Vy vội vàng buông tay Đường Hạo Tuấn ra rồi nắm chặt lấy tay bác sĩ, giọng nói vô cùng gấp gáp.

Đường Hạo Tuấn cũng nhấc chân đi theo: “Đưa bọn tôi đi gặp đứa nhỏ trước đi.”

“Vâng.” Bác sĩ gật đầu.

Tống Vy buông ông ta ra.

Ông ta xoay người đi ở đằng trước.

Đường Hạo Tuấn bước tới lại giữ chặt Tống Vy một lần nữa: “Em đừng kích động, sắp gặp được An An rồi, chúng ta đi thôi.”

Tống Vy mím môi đáp lời anh: “Ừm.”

Mặc dù đã kêu cô đừng kích động, nhưng sao cô có thể không kích động được chứ.

Dù sao thì đó cũng là con của mình mà.

Một nhà bốn người đi theo bác sĩ Triệu rẽ qua mấy hành lang, mấy khúc cua, cuối cùng cũng đã đến ngoài phòng nhi.



Phòng nhi này mới toanh, là Đường Hạo Tuấn đặc biệt xây dựng vì An An, cho nên bên trong chỉ có một mình An An.

An An đang nằm trên cái bàn ở giữa phòng, trên bàn là một cái hộp bằng thủy tinh để giữ nhiệt, An An nằm ở bên trong.

An An đã hơn bảy tháng, không còn nhỏ nhắn đỏ hỏn như lúc vừa mới ra đời, giống y như là một con mèo không có lông.

Hiện tại, An An đã không còn những vết đỏ đỏ trên người, ngoại trừ làn da có hơi xanh xao thì đã có phần giống với những đứa trẻ bình thường hơn, hơn nữa vóc dáng cũng đã lớn hơn một chút so với lúc mới ra đời.

Nhưng khi so sánh với đứa nhỏ khỏe mạnh đủ tháng, bé vẫn còn khá là nhỏ.

Nhưng mà An An chỉ mới có bảy tháng, vẫn còn trưởng thành, có thể là hai tháng tiếp theo vóc dáng vẫn còn kém hơn những đứa nhỏ được sinh bình thường, nhưng mà cũng không kém quá nhiều.

“An An...” Hai tay Tống Vy bám chặt vào cửa kính, mắt nhìn chăm chú vào đứa nhỏ trong lồng kính, không nỡ rời mắt dù là một chút.

Đó là con của cô, là con trai út của cô.

Có lẽ là mẹ con tâm linh tương thông, lúc nhìn thấy cậu nhóc này, cô liền có thể chắc chắn đó chính là con của cô.

“Em trai ơi.” Tống Dĩnh Nhi cũng học theo tư thế của Tống Vy, mắt không chớp mà chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lồng kính, trên gương mặt đáng yêu tràn đầy niềm vui: “Anh ơi, đó là em trai đó.”

Cũng giống như Tống Vy, cho dù đứa bé trong lồng kính hoàn toàn không giống với em trai mà mình đã gặp vào lần đầu tiên, nhưng bé có thể xác định rằng đó chính là em trai của bé, là em trai mà bé thích nhất.

Tống Hải Dương cũng nhìn đứa nhỏ, liên tục gật đầu: “Anh biết rồi, đó là An An, là em trai của chúng ta, em trai đã trưởng thành không ít đấy.”

“Anh ơi, sao em trai vẫn còn nằm ở bên trong vậy, lúc nào thì em ấy mới có thể ra ngoài?” Tống Dĩnh Nhi quay đầu nhìn Tống Hải Dương: “Dĩnh Nhi muốn nựng nựng em trai.”

“Chuyện ngày...” Hỏi Tống Hải Dương câu này, Tống Hải Dương luôn thông minh vẫn không thể trả lời được.

Lúc này, cuối cùng Đường Hạo Tuấn mới chuyển ánh mắt từ trên người con trai mà nhìn bác sĩ ở bên cạnh, hỏi câu hỏi mà hai đứa bé muốn biết, đồng thời cũng là câu hỏi mà Tống Vy rất muốn biết: “Lúc nào thì con trai tôi mới có thể ra khỏi lồng hấp?”

Bác sĩ Triệu đẩy đẩy gọng kính rồi trả lời: “Hiện tại cậu chủ nhỏ đã hơn bảy tháng, mặc dù thể trạng vẫn còn kém hơn những đứa nhỏ bình thường, nhưng bởi vì được chữa trị tốt cho nên trên cơ bản cũng không chênh lệch quá nhiều, đến tháng chín là có thể ra ngoài.”

“Tháng chín.” Đường Hạo Tuấn mím môi: “Vậy thì còn hơn một tháng nữa.”

“Đúng vậy.” Bác sĩ Triệu gật đầu.

Tống Dĩnh Nhi bấm bấm ngón tay, tính một hồi nhưng vẫn không tính ra được hơn một tháng là bao nhiêu ngày, bé không khỏi cảm thấy ảo não: “Anh ơi, ba nói hơn một tháng là bao lâu vậy?”

“Là bốn mươi ngày.” Tống Hải Dương trả lời.

Tống Dĩnh Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Còn lâu như vậy à.”

“Không còn cách nào khác, sức khỏe của em trai khá kém, cho nên chỉ có thể ở lâu như thế.” Tống Hải Dương nói, đau lòng nhìn thoáng qua đứa nhỏ nằm trong lồng kính.

Đường Hạo Tuấn ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu hai đứa nhỏ: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, hai đứa cũng biết sức khỏe của em trai không được tốt, bởi vì em trai đến với thế giới này khi thằng bé còn chưa đủ tháng sinh, cho nên cả đời này em trai của hai đứa không thể nào có được một sức khỏe tốt, cho nên hai đứa các con phải bảo vệ cho em trai, phải chăm sóc em trai thật tốt đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play