“Quá đáng ư?” Tống Vy mỉm cười to hơn, nhưng ánh mắt cũng càng thêm lạnh lùng: “Thì ra việc tôi muốn bồi thường cho mình, ở trong mắt cô Giang là một chuyện quá đáng. Tôi vừa mới khen cô Giang còn hiểu được cái gì gọi là phạm pháp, không ngờ rằng hiện tại mới bao lâu mà cô Giang đã không biết gì rồi, xem ra là tôi đánh giá cao cô Giang rồi, cô Giang chẳng những không có thế giới quan chính xác, mà ngay cả suy nghĩ cơ bản cũng chẳng có.”
“Cô... Cô dám nói là tôi không có suy nghĩ ư?” Giang Vân Khê trợn to hai mắt, tức giận lập tức đứng lên.
Trong lòng Tống Vy khinh thường, sau đó vẫy tay: “Tiểu Tứ.”
“Mợ chủ.” Vệ sĩ được Tống Vy gọi tên Tiểu Tứ kia tiến lên một bước: “Mợ chủ có gì dặn dò?”
“Tôi nhớ rõ cậu có thẻ luật sư đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tứ gật đầu, sau đó lại ngượng ngùng nở nụ cười: “Có điều tôi chỉ có thẻ luật sư sơ cấp.”
Advertisement
“Không sao, đã đủ rồi, cậu đến nói cho cô Giang không hiểu pháp luật này đi, tôi hỏi cô ấy muốn bồi thường là sai sao?” Tống Vy chỉ vào Giang Vân Khê ở đối diện.
Tiểu Tứ gật đầu: “Rõ mợ chủ.”
Anh ta nhấc chân đi về phía Giang Vân Khê đối diện, dừng lại ở vị trí cách Giang Vân Khê không quá hai mét, sau đó mặt không cảm xúc nhìn Giang Vân Khê, dáng vẻ luật sư công chính liêm minh nói: “Cô Giang, cô cho rằng mợ chủ chúng tôi không nên đòi bồi thường đúng không?”
“Việc này vốn không nên đòi, tôi đâu có đánh cô ta, chỉ là nói cô ta vài câu, cô ta dựa vào đâu bắt tôi phải bồi thường chứ.” Bả vai Giang Vân Khê khẽ run rẩy nói.
Tiểu Tứ híp mắt: “Rất tốt, hiện tại tôi đã xác định được thái độ của cô Giang, cô kiên quyết không bồi thường, nếu đã vậy thì tôi sẽ nói cho cô Giang biết, rốt cuộc cô có phải bồi thường hay không, đầu tiên, cô bịa đặt là thật, hơn nữa trước khi bịa đặt thì mợ chủ nhà tôi cũng chưa từng đắc tội với cô Giang, cho nên chuyện này chính là lỗi của một mình cô Giang, về điểm này, cô Giang hẳn là sẽ không phản đối nhỉ?”
Giang Vân Khê há hốc miệng: “Tôi...”
“Cô Giang không muốn thừa nhận sao?” Tiểu Tứ nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta.
Tiểu Tứ làm vệ sĩ vốn đã có uy nghiêm riêng, lúc này lại khoác áo luật sư vốn đã vô cùng nghiêm túc rồi, sự uy nghiêm của anh ta đương nhiên càng rõ ràng.
Cho nên đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Tứ, trái tim Giang Vân Khê run rẩy, vốn muốn ngụy biện song lúc này hoàn toàn nói không nên lời.
Tiểu Tứ mặc kệ cô ta có bị mình dọa sợ hay không, thấy cô không nói lời nào, anh ta tiếp tục nói tiếp: “Cô Giang không nói lời nào, vậy xem như cô Giang thừa nhận sự thật, cho nên vụ việc bịa đặt này, mợ chủ nhà tôi hoàn toàn là nạn nhân, cô Giang là thủ phạm, thế nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Căn cứ vào pháp luật nước ta, cô Giang phạm vào tội bịa đặt, tội bịa đặt mặc dù không cấu thành án hình sự, nhưng đối với phương diện xử phạt thì sẽ có phạt tiền và tạm giữ.”
“Cái gì?” Giang Vân Khê biến sắc: “Giam giữ? Sao có thể, anh đang lừa tôi thì có! Tôi chỉ nói mấy câu thôi, sao bây giờ đã biến thành giam giữ rồi?”
Đằng sau, Tống Vy nhận lấy nước từ một vệ sĩ khác đưa tới, cô uống một ngụm, thản nhiên tiếp lời: “Tiểu Tứ, phổ cập kiến thức cho cô ta đi, làm phong phú thêm cho cô ta một vài kiến thức pháp luật.”
“Rõ mợ chủ.” Tiểu Tứ gật đầu, sau đó lại nói: “Bịa đặt đương nhiên có mức độ giam giữ, tuy nhiên đó là bịa đặt nghiêm trọng mới có, nếu như là mức nhẹ thì chỉ có trách nhiệm và phạt tiền, cũng chính là phí tổn thất tinh thần dành cho người bị đặt điều.”
Nghe thấy vậy, Giang Vân Khê nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô ta cảm thấy bản thân bịa đặt ở mức nhẹ mà thôi.
Chỉ là nhẹ còn bị phạt tiền, điều này làm cho cô ta rất khó chịu.
Vào lúc Giang Vân Khê đang cảm thấy mình sẽ không bị giam mà thả lỏng, lời nói tiếp theo của Tiểu Tứ lập tức khiến cho cô ta khiếp vía.
“Có điều với tình huống của cô Giang thì phải bị giam.” Tiểu Tứ nói.
Đồng tử Giang Vân Khê co rút: “Anh nói gì? Tôi phải bị giam ư?”
“Không sai.” Tiểu Tứ trả lời một câu chắc chắn.
“Không thể nào!” Cảm xúc của Giang Vân Khê bị kích động, cô ta quát lên.
Cô ta sẽ bị giam ư?
Sao có thể bị giam được chứ?
Cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, sao có thể tăng lên đến mức độ giam giữ?
Nếu như là phạt tiền dù cho không bằng lòng thì cô ta cũng thừa nhận, nhưng giam giữ vậy cô ta tuyệt đối không nhận!
“Tiểu Tứ, nói cho cô ta biết vì sao cô ta lại bị giam.” Tống Vy buông ly nước xuống, lạnh giọng nói.
Tiểu Tứ đáp một tiếng, sau đó ánh mắt anh ta nhìn Giang Vân Khê giống như đang nhìn một vật chết: “Vốn cô Giang chỉ là bịa đặt bằng lời nói, tình tiết cũng không tính là nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ phạt tiền, nhưng lúc cô Giang bịa đặt khi ấy máy bay chưa cất cánh, cho nên lúc ấy rất nhiều người ở hạng phổ thông, tất cả đều ghi lại lời nói bịa đặt của cô Giang, sau đó đăng lên mạng, căn cứ theo pháp luật, ngôn ngữ mạng cố ý bôi nhọ của người khác chỉ cần like, share hơn năm trăm lần là đã đạt tới mức giam giữ, vừa khéo hạng phổ thông có một người là một người nổi tiếng trên mạng. Cho nên những tin đồn về cô Giang đã vượt qua con số năm trăm.”
Nói xong, sợ Giang Vân Khê không tin, Tiểu Tứ lấy điện thoại ra, tìm đến Facebook nổi tiếng trên mạng kia, sau đó đưa tới trước mặt Giang Vân Khê: “Thấy chưa? Cô Giang, cái tên kia chẳng những phát tán toàn hết lời nói của cô, mà còn gửi một tấm ảnh mặt nghiêng của mợ chủ nhà tôi, cho nên không riêng gì cô, ngay chính kẻ đó cũng phải trả giá đắt cho hành vi của mình, nếu cô Giang cảm thấy tôi nói những thứ này là đang đe dọa cô, cô có thể lên mạng tìm kiếm chút, xem tin đồn hơn năm trăm lượt thích có thể bị giam hay không.”
Giang Vân Khê nhìn màn hình điện thoại, cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Tôi, tôi không biết những lời của tôi bị phát tán trên mạng.”
Cô ta thực sự không biết.
Đồng thời, cô ta cũng vội vàng lấy điện thoại ra, tra thử xem tin đồn hơn năm trăm lượt tương tác có thể bị giam hay không.
Nhưng mà tra xong, khi nhìn thấy kết quả phía trên, cả người Giang Vân Khê cứng đờ, trái tim cô ta giống như rơi vào hầm băng.
Không ngờ… lại thật sự có thể!
Tin đồn hơn năm trăm lượt thích thật sự sẽ bị giam …
Không, cô ta không muốn bị giam.
Cô ta không thể bị giam được.
Nếu bị giam rồi, vậy chẳng phải Hạo Tuấn sẽ càng ghét cô ta sao?
Nghĩ tới đây, cơ thể Giang Vân Khê run rẩy không thôi, hai mắt đỏ bừng nhìn Tống Vy: “Mợ Đường, cầu xin cô, cầu xin ngài tha thứ cho tôi được không, tôi… tôi không muốn bị giam, tôi thực sự không muốn bị giam.”
Tại giây phút này, cuối cùng Giang Vân Khê cũng không còn sự kiêu ngạo nữa, cô ta sợ hãi khóc lên.
Dù sao không ai muốn bị giam cả, việc này sẽ bị kết án đưa vào lý lịch.
Tống Vy lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê, cô không bị nước mắt và dáng vẻ đáng thương của cô ta đả động, lạnh lùng nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã cho cô cơ hội. Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô bồi thường cho tôi là được, tôi cũng định buông tha cho cô, dù sao tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng ai biết cô không thèm nhận lấy cơ hội tôi cho cô, từ chối việc bồi thường cho tôi, vậy ngại quá, cô cứ ở lại để bị giam giữ đi.”
Nói xong, Tống Vy đứng lên muốn rời đi.
“Mợ Đường!” Giang Vân Khê thấy cô muốn đi thì vội vàng đi lên, muốn giữ chặt cô lại.
Có điều chưa để cô ta đụng tới Tống Vy, thì đám vệ sĩ Tiểu Tứ đã trực tiếp ngăn cản cô ta, không để cô ta chạm vào được Tống Vy.
Tống Vy lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô Giang, thật ra tôi cảm thấy cô đến trại tạm giam một thời gian cũng tốt, học thêm kiến thức pháp luật, miễn cho sau này lại tái phạm, cô tự chăm sóc mình đi.”
Dứt lời, cô đi thẳng về phía cửa phòng nghỉ.
Hai vệ sĩ đi theo phía sau.
Hai vệ sĩ khác không đi theo mà mỗi người giữ chặt lấy Giang Vân Khê, chuẩn bị trong chốc lát đưa đến đồn cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT