“Là ai?” Tống Vy lạnh lùng hỏi.

Người vệ sĩ đáp: "Là Giang Vân Khê."

“Giang Vân Khê sao?” Tống Vy kinh ngạc chớp mắt.

Vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cô ta cũng đang ở trên chuyến bay này. Vừa nãy chúng ta đi qua hạng phổ thông, cô ta nhìn thấy nên mới tung ra tin đồn này, dù sao thì cô ta cũng thích tổng giám đốc."

Khi nói đến mấy từ ‘thích tổng giám đốc', người vệ sĩ cẩn thận nhìn Tống Vy vì sợ cô sẽ tức giận.

Nhưng Tống Vy không hề tức giận, cô chỉ cảm thấy chuyện đó thật buồn cười.

"Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là cô ta. Nếu là do cô ta tung tin đồn thì tôi cũng không quá ngạc nhiên." Tống Vy nói với vẻ chế nhạo.

Người vệ sĩ nhìn cô hỏi: "Tiểu Tứ vẫn đang ở hạng phổ thông trông chừng Giang Vân Khê, mợ chủ, cô định xử lý cô ta như thế nào?"

"Bây giờ máy bay đã cất cánh, không thể giải quyết chuyện trên máy bay được, nếu người phụ nữ đó làm loạn thì chuyến bay sẽ rất nguy hiểm, vì vậy hãy đợi đến khi máy bay hạ cánh đã, anh gọi Tiểu Tứ quay lại đây đi, có điều trước khi quay lại hãy nói với phi hành đoàn một tiếng, để phi hành đoàn để mắt đến cô ta, khi máy bay hạ cánh thì giữ cô ta lại, đừng để cô ta bỏ chạy.” Tống Vy nheo mắt nói.

Advertisement

Đối với loại người thích tung tin đồn thất thiệt như Giang Vân Khê, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

Bỏ qua lần này, ai biết được lần sau người phụ nữ đó sẽ làm ra chuyện gì.

“Rõ, mợ chủ.” Người vệ sĩ gật đầu, sau đó lại đi về phía khoang hạng phổ thông.

Rất nhanh sau đó, anh ta quay trở về lại với một vệ sĩ khác.

Người vệ sĩ báo cáo với Tống Vy: "mợ chủ, tôi đã thông báo cho phi hành đoàn, bọn họ đã đồng ý giúp chúng ta để mắt đến Giang Vân Khê."

“Vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu, sau đó chỉ về phía đối diện: “Ngồi xuống đi, trên máy bay không được di chuyển quá lâu.”

“Vâng.” Hai người vệ sĩ đáp, sau đó trở về chỗ ngồi xuống.

Tống Vy không nói gì nữa, cầm khăn bịt mắt đeo vào, nhắm mắt ngủ một giấc.

Ngủ hơn hai tiếng, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay thành phố Giang.

Vệ sĩ tiến lại đánh thức Tống Vy: "Mợ chủ, máy bay đã hạ cánh rồi."

Tống Vy kéo khăn bịt mắt xuống, mở mắt ra.

Hai tiếng chìm trong bóng tối, đột nhiên mở mắt ra, cô cảm thấy rất khó chịu.

Hơn mười giây sau cô mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy hai người vệ sĩ đứng trước mặt, cô xoa xoa lông mày nói: "Đã đến rồi sao?"

“Vâng thưa mợ chủ.” Người vệ sĩ gật đầu.

Một người vệ sĩ khác lên tiếng: "Mợ chủ, chúng ta hãy xuống máy bay trước, Giang Vân Khê đã bị phi hành đoàn và Tiểu Tứ dẫn đến phòng chờ sân bay rồi!”



Tống Vy vươn vai nói: "Được."

Nói xong, cô bỏ khăn bịt mắt vào túi rồi đứng dậy xuống máy bay dưới sự chỉ dẫn của hai vệ sĩ.

Trên đường đến phòng chờ, Tống Vy lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền cầm lên xem, sau đó khẽ cười bắt máy: "Vợ."

Một tiếng vợ thôi cũng khiến cho thư ký đến lấy tài liệu phải “ăn cơm chó”.

Tống Vy ừ một tiếng, sau đó đáp lại: "Chồng à, em xuống máy bay rồi."

“Xuống rồi sao?” Đường Hạo Tuấn sửng sốt một chút, sau đó nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính mới phát hiện đã bốn giờ rồi, đúng là máy bay đã hạ cánh rồi.

"Xin lỗi, anh bận quá nên không để ý đến thời gian, anh sẽ đến đón em ngay lập tức." Đường Hạo Tuấn nói rồi đứng dậy.

Tống Vy nở nụ cười: "Nếu bận như vậy thì không cần phải đến đâu, lát nữa em sẽ tự về, dù sao thì vẫn có vệ sĩ bảo vệ em mà, nên anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của em!"

"Anh biết, có điều anh vẫn muốn tới đón em, đã hai ngày không gặp em rồi." Đường Hạo Tuấn nói.

Nói cách khác chính là anh nhớ em!

Tống Vy dở khóc dở cười: "Nếu như vậy thì anh tới đây đi, em sẽ đợi anh ở sân bay, vừa đúng lúc em cũng còn có chuyện cần phải xử lý."

“Chuyện cần xử lý sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải chuyện lớn, anh còn nhớ Giang Vân Khê không?” Tống Vy hỏi.

Một tia mơ hồ lóe lên trong mắt Đường Hạo Tuấn: "Là ai? Nghe quen quen, hình như anh đã từng nghe qua cái tên này."

Anh thì thầm.

Tống Vy nghe vậy liền biết anh thật sự không nhớ, nhịn không được cười ra tiếng.

Nếu như Giang Vân Khê đó biết người mà cô ta luôn muốn gả không hề nhớ gì đến cô ta.

Không biết liệu cô ta có suy sụp mà khóc lóc thảm thiết không nhỉ.

“Em cười cái gì chứ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày hỏi.

Tống Vy nhịn cười, nhưng ý cười trong mắt vẫn không tiêu tan, cô mở miệng nói: "Không có gì, để em nhắc cho anh nhớ, Giang Vân Khê là cái người đã cứu anh bên sông, sau đó yêu anh, muốn gả cho anh đó."

Được Tống Vy nhắc, Đường Hạo Tuấn lập tức nhớ ra Giang Vân Khê là ai, anh nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Hoá ra là cô ta!"

Phải nói rằng trên đời này, người phụ nữ ghê tởm nhất mà anh từng gặp qua, ngoại trừ Lâm Giai Nhi thì người còn lại chính là cô ta.

Anh ta không dễ dàng gì mới quên đi được người phụ nữ này, bây giờ lại phải nghĩ về cô ta một lần nữa.

“Là cô ta.” Tống Vy gật đầu.



Đường Hạo Tuấn mím môi hỏi: "Sao đột nhiên em lại nhắc tới cô ta? Chẳng lẽ em xảy ra chuyện gì có liên quan đến cô ta à?"

"Đúng vậy, thật tình cờ, em đi cùng chuyến bay với cô ta, cô ta ngồi ở hạng phổ thông, lúc em đi ngang qua hạng phổ thông thì cô ta nhìn thấy em, sau đó bịa ra tin đồn về em." Tống Vy khịt mũi, cất giọng lạnh lùng.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn ngay lập tức trở nên u ám: "Cái gì? Cô ta bịa chuyện về em sao?"

“Vâng, cô ta nói em là người thứ ba chen chân vào phá hoại hạnh phúc của một gia đình giàu có, thật khiến em tức chết mà.” Tống Vy tức giận nói.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện lên một tia lạnh lùng: "Sao cô ta dám nói như vậy? Bây giờ cô ta đang ở đâu?"

"Cô ta bị Tiểu Tứ và những người khác đưa đến phòng chờ ở sân bay rồi, bây giờ em sẽ qua đó để giải quyết món nợ này với cô ta."

“Được, em đi trước đi, anh sẽ tới ngay.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tống Vy đặt điện thoại xuống, cũng vừa lúc đã tới trước cửa phòng chờ.

Hai người vệ sĩ mở cửa ra, ba người ở trong phòng chờ ngay lập tức cùng nhau quay lại.

Hai người trong số họ cũng là vệ sĩ của Tống Vy, ở giữa hai vệ sĩ là Giang Vân Khê, sắc mặt cô ta trông có vẻ hơi tái nhợt.

Giang Vân Khê có nằm mơ cũng không nghĩ tới việc mình ở trên máy bay tung tin đồn thất thiệt, không có đứng trước mặt Tống Vy nói, vậy mà Tống Vy cũng biết, ngay sau khi máy bay vừa hạ cánh, người của Tống Vy đã đến đưa cô ta tới đây.

Giang Văn Khê biết Tống Vy nhất định là muốn chỉnh đốn cô ta, dù sao thì cô ta cũng chính là người đã bịa ra tin đồn sai sự thật về Tống Vy.

Nếu đổi lại là cô ta, nếu có người tung tin đồn thất thiệt về mình, cô ta nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.

Đương nhiên, thực ra cô cũng không sợ Tống Vy sẽ làm gì mình, cô ta chỉ sợ Hạo Tuấn sẽ biết.

Một khi Hạo Tuấn biết thì ấn tượng của anh về cô ta chắc chắn sẽ xấu đi, nhất định sẽ có ác cảm với cô ta.

Gần đây cô luôn qua lại với đám phú nhị đại từng coi thường, chỉ mong hiểu rõ về tầng lớp thượng lưu là như thế nào, sau đó thay đổi để khiến bản thân trở nên tốt hơn.

Như thế có thể khi Hạo Tuấn nhìn thấy cô ta, ấn tượng và thái độ của anh đối với cô ta sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa thay đổi được gì, làm sao có thể để Hạo Tuấn biết được những gì cô ta đã gây ra được?

Vừa nghĩ tới đây, Giang Vân Khê liền cảm thấy trên đầu mình dường như có một cái bóng.

Cô ta vô thức nhìn lên, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt lạnh lùng của Tống Vy.

Đôi mắt đó là sao?

Rõ ràng là cực kỳ đẹp, nhưng lại không có một chút nhiệt độ nào, lạnh lẽo đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không khỏi run bắn lên.

Giang Vân Khê cũng bị ánh mắt đó khiến cơ thể bất giác rùng mình.

“Cô Giang, đã lâu không gặp.” Tống Vy ngồi xuống đối diện với Giang Vân Khê, bốn vệ sĩ đứng sau lưng cô, khiến cô giống như một nữ hoàng cao quý.

Điều này khiến Giang Vân Khê dường như sinh ra một cái gai trong mắt, trong lòng càng thêm đố tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play