Khi đi qua dãy phòng tổng thống bên cạnh, Tống Vy giảm tốc độ bước chậm lại, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại duy trì tốc độ bình thường đi vào thang máy.

Không biết Giang Hạ đã đi chưa hay vẫn còn ở đó với Tô Cẩm Thành.

Đinh!

Trong lúc Tống Vy đang miên mang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra.

Tống Vy nhấc chân bước vào, bốn vệ sĩ xách hành lý của cô ở phía sau cũng đi vào theo.

Không lâu sau, Tống Vy đã ngồi lên xe đến sân bay, cô lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn bắt máy rất nhanh: "Em về rồi sao?"

Anh nghe thấy tiếng xe từ phía đầu dây bên cô.

Advertisement

“Vâng.” Tống Vy gật đầu: “Em đang trên đường đến sân bay, vậy nên em gọi báo với anh một tiếng, có lẽ khoảng 4 giờ chiều em sẽ đáp sân bay thành phố Giang.”

Thành phố Hải thật ra không cách quá xa thành phố Giang, nếu đi máy bay thì chỉ mất tầm hai đến ba tiếng.

Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm, ừ một tiếng: "Anh biết rồi, anh sẽ có mặt ở sân bay thành phố Giang lúc 4 giờ chiều để đợi em."

“Được.” Tống Vy cười đáp.

Sau đó, Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, lần này em đến thành phố Hải không phải là để hỏi Giang Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Có hỏi được gì không?"

“Không hỏi được gì cả.” Khi nói ra lời này, cô bất lực thở dài: “Thái độ của Giang Hạ lần này vô cùng kiên quyết, cậu ấy không hé răng nói với em bất cứ điều gì dù cho là nhỏ nhặt nhất, còn nói sau khi nói cho em biết thì em sẽ ngăn cản cậu ấy, vậy nên em không còn cách nào khác, đành thôi vậy, cũng không thể ép cậu ấu được."

“Nếu đã như vậy thì cứ kệ cô ấy đi.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ nói.

Tống Vy gật đầu: "Ừ, em cũng nghĩ như vậy, cho nên hôm nay em quyết định trở về, nếu không thì em nhất định sẽ ở lại một thời gian để xem xem có thể giúp gì được cho cậu ấy hay sao."

“Muốn giúp thì cũng không cần thiết phải ở lại thành phố Hải.” Đường Hạo Tuấn buồn bực.

Tống Vy nghe ra được giọng điệu không vui của anh, liền biết anh không thích câu “ở lại thành phố Hải một thời gian” mà cô vừa nói, cô không nhịn được bật cười: "Em chỉ nói vậy thôi mà, hơn nữa Giang Hạ không phải cũng không nói gì với em sao? Vậy nên cậu ấy cũng không cần em giúp gì cả."

"Không cần ai giúp thì tốt, cô ấy nên tự giải quyết việc riêng của mình." Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy dở khóc dở cười: "Được rồi, được rồi, mùi ghen tuông lại bốc lên nồng nặc rồi đấy, được rồi chồng à, em cúp điện thoại trước nhé, sắp tới sân bay rồi, có gì thì đợi em trở về lại nói.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.



Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Vy đặt điện thoại xuống, cất vào túi xách, sau khi xe khách sạn dừng ở cổng sân bay, cô mở cửa bước xuống xe, dưới sự bảo vệ của bốn người vệ sĩ, cô bước vào sân bay.

Tống Vy chờ ở sân bay khoảng một tiếng, sau đó đi vào cửa VIP để lên máy bay.

Khi vượt qua hạng ghế phổ thông, Tống Vy đã gây chú ý với những hành khách đang ngồi ở đây.

Suy cho cùng thì với sự bảo vệ của bốn vệ sĩ, cho dù đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.

Thêm vào đó Tống Vy đeo kính râm cũng không thể che đi vẻ đẹp không tì vết của mình, lại càng thu hút ánh mắt người khác hơn.

"Thấy gì không? Thấy gì không? Vệ sĩ đó, hơn nữa còn tận 4 người, chiến quá đi thôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này đấy, chắc chắn là con gái rượu của một gia đình có tiền."

"Không hẳn đâu, khuôn mặt của cô ấy rất ưa nhìn, tuy rằng đeo kính râm không thể nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng chắc chắn cô ấy là một người vô cùng xinh đẹp, cũng có thể là một minh tinh đấy."

"Ông nói không sai."

“Ồ, không phải đâu, cô ấy không phải là con gái nhà giàu hay là minh tinh gì đâu.” Giữa đám người đang bàn luận sôi nổi, một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Những người đang thảo luận ai nấy cũng đều nhìn sang.

"Này, ý của cô là sao? Cái gì mà không phải là con gái nhà giàu hay là minh tinh, chẳng lẽ cô quen biết cô ấy à?"

Một ai đó lên tiếng hỏi người phụ nữ.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt chưa đến mức khiến người đối diện cảm thán xinh đẹp nhưng vẫn có phần thanh tú.

Vốn dĩ khuôn mặt này được coi là ưa nhìn, nhưng giờ phút này, sự ưa nhìn đó đã bị lòng đố kị của chính cô ta phá hủy, cả khuôn mặt trông rất bình thường và lãnh đạm.

"Tôi quen, cô ấy là bạn cùng lớp đại học của tôi, gia đình cũng bình thường thôi. Sở dĩ cô ấy ăn mặc đẹp với có nhiều vệ sĩ theo bên cạnh như vậy là bởi vì cô ấy đang cặp kè với một người đàn ông vô cùng giàu có đã có gia đình, chuyện này những người bạn học cũ của chúng tôi đều biết." Người phụ nữ đó vừa nói vừa cụp mí mắt xuống nhằm che đi sự chột dạ trong mắt của mình.

Vì cô ta che giấu quá nhanh nên những người ở hạng ghế phổ thông đều không nhìn thấy, có điều những lời nói của cô ta đã khiến mọi người có mặt trong hạng ghế phổ thông đều kinh ngạc.

"Trời ạ, cặp kè với một người đàn ông giàu có đã có gia đình sao? Hóa ra là một kẻ thứ ba, chết tiệt, thế mà vừa rồi tôi lại cảm thấy cô ta xinh đẹp và có khí chất. Một kẻ thứ ba, bất kể xinh đẹp và có khí chất đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một con người mặt dày vô liêm sỉ mà thôi."

"Đúng vậy, mấy người nói thử xem dạo này mấy cô gái trẻ làm sao ấy, không chịu đứng lên bằng chính thực lực của mình mà cứ thích chui rúc làm kẻ thứ ba của người khác, haizz..."

Nghe thấy mọi người chê bai coi thường Tống Vy, người phụ nữ tên Giang Vân Khê đó khẽ nhếch khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên một tia khoái chí.

Nếu như lúc này Tống Vy ở đây nhìn thấy Giang Vân Khê, nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì Giang Vân Khê đã thay đổi quá nhiều, tuy rằng trước đây nhiều mưu mô, tham tiền tài vật chất, nhưng ít nhất cũng che giấu rất tốt, bởi vì Giang Vân Khê vốn dĩ có vẻ ngoài thuần khiết trong sáng, giống như mối tình đầu dành cho cô gái nhà hàng xóm vậy, cho nên rất khó để ai đó nghĩ cô ta là người phụ nữ tham tiền tài vật chất.

Còn Giang Vân Khê của bây giờ, không biết cô ta có phải đã trải qua đả kích lớn gì hay không, phong cách ăn mặc của cô ta đã hoàn toàn thay đổi so với trước đây.



Trước đây, Giang Vân Khê ăn mặc rất giản dị, nhưng bây giờ cô ta ăn mặc có chút diêm dúa loè loẹt, điều quan trọng nhất là Giang Vân Khê thường trang điểm nhẹ nhàng, nhưng bây giờ lại tô môi đỏ và đánh phấn mắt rất đậm, cô ta không hợp trang điểm đậm, khuôn mặt với lớp trang điểm dày trông có vẻ hơi thiếu nhất quán.

Còn đôi mắt của cô ta, trước đây lúc nào cũng sáng lấp lánh, bây giờ lại hoàn toàn u ám mờ mịt giống như có lớp sương mù bao phủ.

Tóm lại, sự thay đổi này không phải là một sự thay đổi bình thường.

Giang Vân Khê đi cùng một phú nhị đại giàu có đến dự tiệc ở thành phố Hải, thế nhưng lại bị tên phú nhị đại đó bỏ rơi, một mình trở về thành phố Giang, không ngờ lại gặp được vợ của Hạo Tuấn.

Người phụ nữ mà cô ta vô cùng căm hận.

Đúng vậy, chính là hận!

Về lý mà nói, cô ta và vợ của Hạo Tuấn không có bất kì thù oán gì nên không thể có thù hận mới đúng, nhưng cô với Tống Vy thì lại có thù, mà mối thù này lại liên quan đến đàn ông.

Cô ta luôn cho rằng nếu không có Tống Vy, hoặc là Tống Vy xấu xí hơn một chút, cô ta với Hạo Tuấn nhất định sẽ ở bên nhau, cô ta cứu Hạo Tuấn, Hạo Tuấn nhất định sẽ yêu cô ta.

Trong suy nghĩ của Giang Vân Khê, lý do khiến Hạo Tuấn không yêu cô ta là vì cô ta không đẹp như Tống Vy.

Có trời mới biết cô ta đã muốn hủy hoại khuôn mặt của Tống Vy bao nhiêu lần, có lẽ nếu Tống Vy không có khuôn mặt đó, Hạo Tuấn sẽ không đặt Tống Vy trong tim nữa.

Nhưng thực tế là cô ta hoàn toàn không thể tiếp xúc gần với Tống Vy, không thể gặp trực diện Tống Vy thì làm sao có thể hủy hoại khuôn mặt của cô.

Cho dù vừa mới thấy Tống Vy lướt ngang qua, cho dù bây giờ Tông Vy đang ngồi cùng máy bay với cô ta thì cô ta cũng không thể lại gần Tống Vy được.

Bởi vì phía sau Tống Vy còn có 4 tên vệ sĩ, không dễ gì mà có thể gây chuyện.

Có điều cho dù không thể gây tổn hại về thể xác cho Tống Vy thì cô ta vẫn có thể cố tình bôi nhọ Tống Vy, biến cô trở thành một kẻ thứ ba vô liêm sỉ.

Nghĩ đến đây, Giang Vân Khê nở nụ cười đắc ý.

Trong khoang hạng nhất.

Tống Vy không biết danh tiếng của mình đã bị Giang Vân Khê bôi nhọ, cô gấp cuốn tạp chí thời trang trên tay lại, tháo kính râm ra.

Người vệ sĩ ngồi đối diện lối đi nhìn thấy động tác của cô liền nhanh chóng cúi người hỏi: "Thưa mợ chủ, cô cần gì sao?”

“Tôi hơi khát.” Tống Vy đặt cuốn tạp chí sang một bên rồi nói.

Người vệ sĩ gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi tiếp viên hàng không đến đây, cô chờ một chút nhé."

Tống Vy ừ một tiếng.

Người vệ sĩ cởi dây an toàn đứng dậy bấm chuông gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play