Mà đây cũng là vấn đề được mọi người quan tâm nhất, dù sao nếu đồ cược bèo quá thì họ làm gì có hứng thú tham gia chứ?
Một người mỉm cười, sau đó nhanh chóng gõ ra mấy chữ “Một chai Louis XIII”
“Louis XIII! Ngon, chơi lớn đấy, ok, tôi cược.”
“Tôi cũng đặt cược. “
Những người khác cũng ào ào hùa theo tham gia đặt cược ván này.
Sau đó tất cả mọi người đều đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn trả lời điện thoại, đôi môi mỏng khẽ nhếch, gọi một tiếng: “Vợ.”
Advertisement
Hai chữ này lập tức khiến những người trong phòng họp nửa thì vui, nửa thì buồn.
Vui là những người đã đoán trúng kết quả và thắng cược.
Mà buồn là những người đã đoán sai và thua cược.
Đám người này sẽ mua mỗi người một chai Louis XIII và đưa cho người thắng cược.
Nhưng cũng may bọn họ đều là nhân viên cấp cao, giá trị con người đều không thấp, tuy rằng một chai Louis XIII có hơi đắt, nhưng cũng không đến nổi mua không nổi, cho nên những người này rất nhanh đã thoải mái trở lại.
Ngồi ở vị trí chủ toạ ở bàn hội nghị, Đường Hạo Tuấn vẫn đang nói chuyện điện thoại với Tống Vy, cái dáng vẻ yêu đương này khiến mọi người ở đây nhìn mà ê cả răng.
Lúc trước bọn họ cũng có ngấm ngầm thảo luận, dáng vẻ của một tổng giám đốc lạnh lùng vô cảm sau khi chìm đắm trong tình yêu sẽ như thế nào, vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ hay là trút bỏ lớp vỏ băng giá và trở nên dịu dàng hơn?
Bây giờ mọi thứ đã chứng minh, tổng giám đốc là trường hợp thứ hai, sau khi kết hôn, cả người anh đều thay đổi, trở nên dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Tất nhiên, những thứ này chỉ dành cho phu nhân chứ không phải với họ, thái độ của anh ấy đối với họ vẫn lạnh nhạt hà khắc như trước.
Nhưng điều này cũng khiến người ta rất bất ngờ, nếu trước đây ai đó nói với họ rằng sau khi yêu đương và kết hôn, tổng giám đốc sẽ trở thành một người dịu dàng, họ tuyệt đối sẽ không bao giờ tin. Còn cảm thấy người kia chắc chắn đang đùa họ.
Nhưng sự thật chứng minh, có một vài chuyện không thể không tin. Một vài người vừa yêu đương với kết hôn cái là giống như bị tâm thần phân liệt.
Vâng vâng, họ đang nói về tổng giám đốc đấy.
Trên vị trí chủ toạ, Đường Hạo Tuấn dường như đã nhận ra đám người này đang oán thầm mình, đôi mắt hơi híp lại rồi nói vào điện thoại: “Anh biết rồi, em ở bên đó phải lo cho bản thân thật tốt, chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, à, lúc nào về thì báo với anh một tiếng, anh đến sân bay đón em.”
“Được.” Tống Vy cười rồi gật đầu.
Đường Hạo Tuấn để điện thoại xuống, đặt ở trên bàn, sau đó lạnh lùng híp mắt liếc nhìn đám người trong phòng họp: “Vừa rồi các anh đang nói về tôi sao?”
Mọi người lắc đầu lia lịa: “Không không, tuyệt đối không hề!”
“Thật không?” Đường Hạo Tuấn nhếch môi, hiển nhiên là không tin.
Mọi người nhanh chóng giải thích: “Tổng giám đốc, anh phải tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thực sự không xì xào gì về anh cả.”
Nói thì nói thế, nhưng vẻ mặt chột dạ trên khuôn mặt họ lại rõ mồn một.
Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, tiếp tục cuộc họp.”
Anh cũng không định bám lấy mãi một chuyện.
Bởi vì anh rất rõ ràng rằng bà tám là bản chất của con người, mà với tư cách là người quản lý một tập đoàn thì lại càng là đối tượng để người khác ngồi lê đôi mách.
Hơn nữa lúc trả lời điện thoại, anh cũng không đi ra ngoài trả lời, những người này đương nhiên sẽ càng thêm tò mò so với bình thường, không nhịn được bà tám tí cũng là chuyện bình thường.
Mà ngay cả khi anh ra ngoài để nghe điện thoại thì những người này cũng vậy thôi.
Cuộc họp tiếp tục, mọi người đều biết Đường Hạo Tuấn không tính toán với bọn họ nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ thật sự sợ tổng giám đốc tính toán với bọn họ đến cùng, sau đó phát hiện bọn họ lấy chuyện của anh đặt cược trong nhóm chat.
Nếu không, họ chắc chắn đi đời nhà ma.
Thành phố Hải.
Sau khi Tống Vy nói chuyện cùng Đường Hạo Tuấn xong, cô đặt điện thoại xuống, sau đó đứng dậy khỏi giường đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, xem TV một lúc, rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tống Vy bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, vươn vai rồi vén chăn bước xuống giường, mang giày đi ra mở cửa.
Người quản lý của khách sạn đã đứng ngoài cửa.
Khi quản lý nhìn thấy cô, anh ta lập tức cung kính cúi đầu, sau đó mỉm cười lịch sự: “Phu nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Tống Vy gật đầu đáp lại.
Sau đó, người quản lý nhấc vài chiếc túi lên khỏi mặt đất và đưa cho cô: “Phu nhân, đây là thuốc bổ và quần áo mà cô đã yêu cầu khách sạn chúng tôi mua cho cô ngày hôm qua.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười nói rồi nhận lấy.
Tối qua khi cô nhận phòng khách sạn, cô đã nhờ khách sạn mua một số loại thuốc bổ và quần áo trước chín giờ sáng nay, định lúc đến thăm bố mẹ Giang Hạ thì sẽ tặng cho bố mẹ cô ấy.
Nếu cô tự mình đi mua, chắc chắn cô phải đi rất nhiều nơi vì cô không quen đường xá Thành phố Hải.
“Không có gì cả, thưa mợ chủ, đây là những gì chúng tôi nên làm. Nhân tiện, thưa mợ chủ, tiếp sau đây cô còn muốn chúng tôi sắp xếp gì không ạ?” Người quản lý hỏi.
Tống Vy nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, sau đó bỏ tay xuống, nói: “Giúp tôi chuẩn bị xe. Khoảng chín giờ rưỡi tôi cần dùng.”
“Vâng.” Người quản lý gật đầu rồi nói: “Vậy mợ chủ, tôi sẽ xuống trước, lát nữa sẽ có người mang bữa sáng lên”.
“Ừm.” Tống Vy đóng cửa lại.
Trở lại phòng, cô đặt mấy cái túi trên tay lên sô pha, sau đó lấy từng bao một ra kiểm tra.
Cuối cùng thấy những thứ thuốc bổ và quần áo này đều rất tốt, có vẻ như khách sạn đã chuẩn bị cho cô rất cẩn thận.
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Sau khi gói mấy cái túi lại như cũ, Tống Vy đứng dậy và đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bữa sáng đã được mang đến.
Cô ăn đại mấy miếng, sau đó thay quần áo và đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng khu dân cư chỗ nhà họ Giang sống.
Sự xuất hiện của chiếc Limousine sang trọng ngay lập tức thu hút sự chú ý của khu dân cư.
Khu dân cư này không phải là khu dân cư bình dân gì, cũng được xem là khu dân cư tầm trung, bình thường xế xịn cũng không ít, nhưng xịn giống cái này thì chưa từng xuất hiện ở đây.
Một chiếc xe như vậy, theo lý mà nói, nên xuất hiện trong khu biệt thự mới đúng, chứ không phải trong một khu dân cư như thế này.
Vì thế, mọi người trong khu dân cư đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc xe, muốn xem thử rốt cuộc người trên xe là người như thế nào.
Một số người già thậm chí bắt đầu thấp giọng bàn luận, đoán già đoán non xem con cái nhà nào phát đạt rồi nên mới mời được những người như thế này về.
“Thưa mợ chủ, tới rồi ạ.” Sau khi tài xế đậu xe ổn thoả, anh ta quay người về phía Tống Vy ở ghế sau.
Tống Vy nhìn cổng khu dân cư ngoài cửa sổ, gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau đó tài xế xuống xe trước, đi vòng qua đầu xe, đến trước cánh cửa chỗ Tống Vy đang ngồi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, mở cửa xe, hơi cúi xuống làm động tác mời.
Tống Vy xách theo mấy cái túi bước xuống xe.
Mọi người trong khu dân cư nhìn thấy cô đều hít hà một hơi.
“Ôi trời đất ơi, đúng là không tin nổi, cô gái này đẹp quá, đẹp hơn mấy minh tinh trên TV không biết bao nhiêu.”
“Chuẩn, bà già này sống đến từng tuổi này rồi đây mới là lần đầu tiên gặp một cô gái đẹp thế này.”
“Không chỉ đẹp mà còn giàu nữa. Nhìn mấy thứ thuốc bổ trong tay cô ấy đi, trước đây tôi từng thấy trong nhà sếp ông nhà tôi. Một hộp cả trăm triệu. Cô ấy xách nhiều như vậy chắc phải hơn cả tỷ, còn cái người mở cửa kia chắc là tài xế rồi. Có cả tài xế riêng mở cửa cho, nhà cô này không phải dạng vừa đâu, chậc chậc.” Một bà cô giọng điệu chua ngoa nói.
“Trời ạ, một hộp mấy trăm triệu, này khác gì ăn vàng đâu.” Có người thốt lên.
Bà cô đó bĩu môi: “Chứ còn gì nữa.”
“Các bà nói thử xem, cô bé này tới đây làm gì? Tới gặp bạn trai ư? Mấy bà nói xem nhà nào may mắn thế, tìm được một cô gái giàu có như thế về làm dâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT