“Ba ngày sau đi.” Mạnh Ngọc suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Ba ngày này, tôi muốn tìm một chỗ tốt cho Giai Nhi.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Tùy cậu, tang lễ thì sao? Có tổ chức không? Tôi nói trước cho cậu biết, sẽ không có người đến tham dự tang lễ của Lâm Giai Nhi đâu. Đối với người trong giới mà nói, mười năm trước nhà họ Lâm đã phá sản rồi, một đám tang của thiên kim nhà họ Lâm sớm đã sụp đổ mười năm, sẽ không có người chiếu cố đến. Thứ hai, có không ít người trong giới đã biết chuyện mà Lâm Giai Nhi đã làm nên càng sẽ không tham dự tang lễ, vì vậy tôi hi vọng cậu sẽ không tổ chức, tránh đến lúc đó lại để người khác cười nhạo, quan trọng nhất là người khác sẽ cười nhạo cha mẹ cậu.”

Mạnh Ngọc cũng không tức giận, cười nhẹ một cái: "Cậu yên tâm đi, tôi không còn là tôi của trước đây nữa, những chuyện này tôi đều biết, từ lúc bắt đầu tôi đã không nghĩ sẽ tổ chức tang lễ cho Giai Nhi, để cô ấy lặng lẽ ra đi cũng là chuyện tốt. Được rồi Hạo Tuấn, không nói nữa, cậu về trước đi, Tống Vy đợi sốt ruột rồi."

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, mở cửa xe và lên xe.

Trình Hiệp cũng ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi.

Mạnh Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ, cho đến khi không nhìn thấy xe của bọn họ nữa, lúc này mới lên xe rời khỏi nhà hoả táng.

Trở về biệt thự nhà họ Đường là đã hơn tám giờ tối rồi.

Nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, hai đứa trẻ phấn khởi tinh thần, lập tức nhảy xuống sô pha: "Mẹ, ba về rồi."

“Mẹ, chúng ta ra ngoài đón ba đi.” Tống Dĩnh Nhi kéo lấy tay của Tống Vy, muốn đi ra ngoài.

Advertisement

Tống Vy dở khóc dở cười: "Được được được, chúng ta đi, chậm thôi, đừng chạy, cẩn thận kẻo ngã."

Thế nhưng, dù cô nói như vậy nhưng nhịp chân của hai đứa trẻ vẫn không hề chậm lại mà càng lúc càng chạy nhanh hơn.

Tống Vy không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ để bảo vệ hai đứa trẻ kẻo hai đứa trẻ ngã thật.

Rất nhanh, ba mẹ con đã đến bên ngoài biệt thự, vừa lúc nhìn thấy Trình Hiệp mở cửa ghế sau ra.

Đường Hạo Tuấn từ trên xe bước xuống, nhìn thấy ba mẹ con, ánh mắt dịu dàng như nước.

Anh bước tới: "Sao ba mẹ con lại ra đây?"

“Hải Dương và Dĩnh Nhi nghe thấy tiếng xe liền biết anh về rồi, nên nằng nặc kéo em ra đón anh." Tống Vy xoa xoa chiếc đầu nhỏ của hai đứa trẻ, cười nói.

Đường Hạo Tuấn hướng mắt xuống nhìn hai đứa nhỏ: "Không sợ lạnh sao? Nhất định phải ra đón?"

“Không lạnh.” Hai đứa nhỏ lắc đầu đồng thời.

Chỉ cần là nơi có ba có mẹ, cho dù là nơi băng tuyết ngập trời, bọn trẻ cũng không lạnh.

Đường Hạo Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là lạnh đến đỏ bừng của hai đứa trẻ nhưng cứ nói là không lạnh, không khỏi bật cười.

Sau đó, anh quay đầu lại dặn dò Trình Hiệp đang đứng trước xe: "Cậu về trước đi, ngày mai cho cậu nghỉ một ngày ở cùng với Hạ Bảo Châu."

Hai mắt Trình Hiệp sáng lên, vội vàng cúi người cảm ơn: "Cảm ơn tổng giám đốc."



Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng mở cửa xe, quay đầu rời đi.

Phỏng chừng là đi tìm Hạ Bảo Châu rồi.

“Đi thôi, vào nhà trước.” Đường Hạo Tuấn kéo lấy tay Tống Vy, tay kia nắm lấy Dĩnh Nhi, mà tay còn lại của Tống Vy cũng nắm lấy Hải Dương.

Cứ như vậy, cả gia đình bốn người bước vào cổng biệt thự, bóng hình vừa ấm cúng vừa hài hòa.

Tất nhiên, nếu An An cũng ở đây sẽ càng tốt hơn.

Vì vậy vừa vào nhà, Tống Vy liền hỏi: "Đúng rồi Hạo Tuấn, hiện tại An An đã được bảy tháng rồi, có thể đưa về nước được chưa?”

Cô nhìn người đàn ông.

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lát nữa anh sẽ liên lạc với bên nước ngoài hỏi tình hình cụ thể xem.”

“Ừ.” Tống Vy cười gật đầu.

“Đi thôi, đi ăn cơm trước.” Đường Hạo Tuấn lại nói.

Sau khi ăn cơm xong, Tống Vy dẫn hai đứa nhỏ về phòng trước.

Đường Hạo Tuấn còn phải đến phòng sách làm việc.

Lúc chiều, anh luôn ở cùng với Mạnh Ngọc phía bên nhà hỏa táng, vì vậy có rất nhiều việc còn chưa làm, bây giờ chỉ có thể tăng ca thêm giờ để làm cho xong việc.

Đương nhiên, lúc làm việc, anh cũng không quên lời hứa vừa rồi với Tống Vy phải liên hệ với bệnh viện nước ngoài, hỏi về vấn đề về nước của An An.

Vì vậy, chờ đến mười hai giờ đêm, sau khi Đường Hạo Tuấn xong việc liền trở về phòng, nói tình hình cụ thể cho Tống Vy.

“Anh nói, An An có thể về nước rồi?” Tống Vy kích động, nắm hai tay lại với nhau.

Đường Hạo Tuấn tháo cà vạt: "Đương nhiên, trước đây đã nói rồi, sau bảy tháng, An An có thể về nước, hiện tại đã bảy tháng rồi, đương nhiên có thể về nước.”

“Quá tốt rồi!” Tống Vy đi đi lại lại với vẻ kích động.

Có điều nhanh chóng nghĩ tới việc gì đó, cô nhìn anh: “Đúng rồi, cụ thể thì khi nào An An về nước? Thủ tục về chắc chắn rất phức tạp đúng không?”

"Có chút phức tạp, đặc biệt là với đứa trẻ còn phải mang theo máy điều trị về như An An lại càng phức tạp hơn, có điều việc này giao cho Trình Hiệp xử lý, chúng ta sắp xếp bệnh viện trong nước, phía bên bệnh viện nước ngoài nói rồi, sau khi An An về nước vẫn chưa thể đón về nhà, vẫn phải ở trong phòng ấp trẻ sơ sinh của bệnh viện, bắt buộc phải ở đó đầy mười tháng rồi mới có thể đưa về nhà.” Đường Hạo Tuấn nói.

Bởi vì An An là một đứa trẻ sinh non sáu tháng, cơ thể vốn rất yếu, các loại khả năng miễn dịch đều không đạt tiêu chuẩn.

Nếu đưa ra khỏi lồng ấp trẻ sơ sinh sớm, sợ rằng An An sẽ nhiễm các loại vi khuẩn, dẫn đến tử vong sớm.

Vì vậy, chỉ có thể chờ đủ tháng, sau khi khả năng miễn dịch được nâng cao mới có thể đón về nhà, thế nhưng cho dù về nhà rồi vẫn phải chăm sóc cẩn thận, bởi vì cơ thể của An An vốn không tốt.

“Chuyện này em biết, chỉ cần An An có thể về nước là được, như vậy, lúc nào em cũng có thể nhìn thấy thằng bé.” Trên khuôn mặt Tống Vy nở nụ cười dịu dàng, nói.



Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Sẽ như vậy, không những em có thể nhìn thấy An An mỗi ngày, mà qua hai ba tháng nữa còn có thể ngày ngày bế An An rồi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu mạnh.

“Được rồi, đi ngủ trước đi.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra, xoa xoa thái dương.

Tối qua bởi vì vận động cả một đêm nên đã không ngủ.

Cộng thêm hôm nay lại mệt cả ngày trời, lúc này, anh cũng mệt bã người rồi.

Tống Vy nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của người đàn ông, cũng không nói thêm gì nữa, đáp lại một tiếng rồi nằm lên giường.

Đêm đó, cả hai không làm gì khác mà chỉ ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau, Đường Hạo Tuấn rất hiếm khi dậy muộn, lúc Tống Vy tỉnh lại, anh vẫn còn ngủ.

Có lẽ là quá mệt nên còn dậy muộn hơn cả cô.

Tống Vy nhìn khuôn mặt say ngủ của người đàn ông, sau khi duỗi ngón tay vẽ nhẹ lông mày của người đàn ông, cô liền nhanh chóng thu tay lại vì sợ đánh thức người đàn ông này.

Thế nhưng, vào lúc cô vừa thu tay về, người đàn ông liền mở mắt ra, nắm lấy bàn tay làm chuyện xấu kia của cô: “Làm chuyện xấu xong rồi muốn chạy sao?”

Tống Vy đỏ mặt, ánh mắt có chút chột dạ mà liếc sang một bên: “Ai...Ai làm chuyện xấu chứ?”

“Không có sao?” Đường Hạo Tuấn cười như không cười nhìn cô: “Vừa rồi em chạm vào anh, chẳng lẽ em không biết rằng không thể tùy tiện sờ mó đàn ông vào buổi sáng sao?”

Anh áp sát qua, nói với giọng trầm thấp khàn khàn.

Tống Vy nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm như vậy của anh, trái tim cô run lên, toàn thân mềm yếu.

Cô không nhịn được mà mềm nhũn cơ thể, không mở mắt, không dám nhìn anh: “Em... Em không biết.”

Đường Hạo Tuấn thấy cô chết cũng không thừa nhận, thấp giọng bật cười: “Không biết cũng không sao, bây giờ biết là được rồi, vì vậy vợ à, em định làm thế nào?”

“Cái gì mà làm thế nào?” Khóe miệng Tống Vy giật giật.

Sao cô có thể không biết anh đang ám chỉ điều gì chứ.

Có điều cô mới không chiều theo ý anh.

“Được rồi, anh mau dậy đi, em phải đi tắm rửa súc miệng rồi, em đói rồi.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên người ra, thúc giục.

Đương nhiên người đàn ông biết cô đang chạy trốn, môi mỏng cong lên, không những không dậy ngược lại còn đè xuống mạnh hơn: “Em không biết, là em trêu chọc anh trước, em phải chịu trách nhiệm, vợ!"

Một tiếng vợ cộng thêm giọng nói cố tình hạ thấp của anh, hoàn toàn đánh tan lớp phòng ngự trong lòng của Tống Vy, cả người đột nhiên hoàn toàn mềm nhũn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play