Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống bị dao găm đầm bị thương rồi” Trình Hiệp lại tẩn cho những tên cướp kia một trận, quay lại nói.

Đường Hạo Tuấn bề ngang Tống Vy lên: “Anh ở đây chờ cảnh sát đến, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện” “Được.” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuần ôm Tổng Vy lên xe, đi tới bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, anh lập tức tới tìm Mạnh Ngọc.

Hôm nay Mạnh Ngọc trực đêm, anh ta vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, nên lúc này đang rất mệt mỏi.

Anh ta định gục xuống bàn làm việc chợp mắt một lát, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng làm việc bị người đá văng ra, khiến anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn nghiêm mặt, sải bước dài đến trước bàn làm việc của Mạnh Ngọc, đặt Tống Vy xuống, ra lệnh: “Bôi thuốc cho cô ấy.” “Cô ấy sao thế?” Mạnh Ngọc nhìn người phụ nữ bất tỉnh đang tựa đầu vào bụng Đường Hạo Tuấn, nghiêm túc hỏi.

“Cô ấy bị dao găm đâm trúng” Đường Hạo Tuấn lời ít ý nhiều đáp, sau đó anh xé tay áo của Tổng Vy, làm lộ ra và vai cô.

Mạnh Ngọc nhìn vết dao trên bả vai Tống Vy, hít sâu một hơi, vội đeo găng tay lên, bắt đầu xử lý.

Khi vết thương của Tống Vy được băng bó xong đã là nửa giờ sau.

Mạnh Ngọc tháo găng tay xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi”

Đường Hạo Tuấn kéo tay áo của Tống Vy lên, sau khi bế cô lên đặt nằm xuống ghế sofa, anh lại đắp áo khoác của mình lên người cô, sau đó mới đi tới trước bồn rửa nhỏ để rửa tay: “Vết thương của cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, mặc dù trông thì chảy rất nhiều màu, nhưng vết thương không sâu, mấy ngày nữa sẽ kết vảy thôi” Mạnh Ngọc xua tay, sắc mặt ung dung nói.

Đường Hạo Tuấn thả lỏng chân mày vẫn nhíu chặt.

Mạnh Ngọc đầu mắt kính, hỏi: “Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại bị thương?”

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta, kể lại câu chuyện một cách đơn giản.

Nghe xong, Mạnh Ngọc chậc chậc hai tiếng: “Nói như vậy, cô ấy đúng là quá may mắn, tình hình như vậy lại chỉ bị thương nhẹ như thế? Nghe thế, Đường Hạo Tuấn không vui nheo mắt lại, nhìn chằm chằm anh ta.

Mạnh Ngọc rùng mình, ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng cười một tiếng: “Cậu đừng nóng giận, tôi sai rồi còn không được sao?

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới dời mắt đi, cầm túi của Tống Vy lên, lấy điện thoại ra từ trong túi xách của cô, dùng vân tay của cô để mở khóa, sau đó gọi vào đồng hồ đeo tay của Tổng Hải Dương.

“A lô, xin chào! Tôi là Tống Hải Dương” Giọng nói non nớt của Tổng Hải Dương truyền tới.

Mạnh Ngọc không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc này, giọng điệu cư cứ như ông cụ non, đúng là rất thú vị” Mặc dù Đường Hạo Tuấn không đồng ý với anh ta, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, hiển nhiên cũng công nhận.

Hải Dương, là chú” Đường Hạo Tuấn nói.

Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây, một lát sau mới vang lên tiếng của Tổng Hải Dương: “Chú Đường, sao chú lại cầm điện thoại của mẹ cháu?” “Là thế này, mẹ cháu uống say, tối nay không trở về được” Đường Hạo Tuần nhìn về phía Tống Vy, mặt không đổi sắc nói dối.

Mạnh Ngọc khinh bỉ liếc nhìn.

Tổng Hải Dương không nghi ngờ lời của Đường Hạo Tuấn, ồ ồ hai tiếng: “Cháu biết rồi, vậy xin nhờ chú Đương chăm sóc cho mẹ cháu” “Nhất định rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy vì cứu anh nên mới bị như vậy.

Anh đương nhiên sẽ không bỏ mặc cố.

Nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Ngọc cười như không cười nhìn anh: “Sao cậu không nói cho thằng bé biết sự thật? “Nói thì có thể làm gì? Để cho một đứa trẻ bốn tuổi lo lắng sao?” Đường Hạo Tuấn liếc anh ta.

Mạnh Ngọc khoanh tay: “Cậu cũng nghĩ chu đáo thật đấy, ai không biết còn tưởng cậu là ba của hai đứa trẻ đấy”
“Được rồi, sắp xếp một phòng bệnh đi” Đường Hạo Tuấn đứng lên.

Mạnh Ngọc buông cánh ta ra: “Đi cùng tôi” Anh ta dẫn đầu đi ra khỏi phòng khám.

Đường Hạo Tuấn cúi xuống bế Tống Vy lên, theo sau anh ta đi về phía phòng bệnh.

Sau khi vào phòng bệnh, Đường Hạo Tuấn vừa mới đặt Tống Vy lên trên giường, Trình Hiệp đã tới.
“Mấy tên cướp kia đã xử lý xong chưa?” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống, thấp giọng hỏi.

Trình Hiệp gật đầu: “Đã xử lý xong rồi, mấy tên đó sẽ bị giam một thời gian, nhưng...” Nhưng cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.

Trình Hiệp cau mày: “Tổng giám đốc, đây không phải một vụ cướp bình thường” “Có ý gì?" Đường Hạo Tuấn lạnh mặt hỏi.

Trình Hiệp lấy ra một bức ảnh từ trong túi, đưa cho anh: “Đây là thứ tìm được trong túi của tên cướp túi xách đó, là ảnh của nhà thiết kế Tống.

Tôi và cảnh sát đều có suy đoán, chắc chắn có người cố ý thuê đám người đó tới cướp túi của cô ấy”

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, quanh người tản ra sự tàn bạo: “Tên cướp đó tỉnh chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa tỉnh, đầu bị thương rất nghiêm trọng, có thể sẽ hôn mê hai ngày, còn những tên cướp khác tôi và cảnh sát đã hỏi qua rồi, chúng không biết gì cả, chỉ nghe lời của tên cướp túi xách thôi” Trình Hiệp trả lời.

Đường Hạo Tuần siết chặt bức ảnh trong tay: “Cho nên nếu muốn biết rốt cuộc ai đứng sau màn làm ra chuyện này, thì phải đợi tên cướp đó tỉnh

lai?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play