Lần này Tô Thu đã hiểu ra, có chút khinh bỉ hừ một chút: "Nói đi, cô muốn cái gì?" "Tôi muốn rất đơn giản, chính là gần đây tôi xây dựng một nhà máy may mặc cỡ nhỏ, nhưng không có tiền mua máy móc, cho nên." Tống Vy làm động tác tính tiền.

Tô Thu cười lạnh: "Sáu trăm triệu đủ chưa?" "Sáu trăm triệu hả" Tống Vy ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Chỉ sợ không được, sáu trăm triệu cũng chỉ có thể mua thêm hai lô máy móc, kế hoạch của tôi là năm mươi lô, còn thiếu rất nhiều"

"Năm mươi lô?" Tô Thu giận dữ: "Không phải cô muốn đòi mười lăm tỷ chứ?"

"Không được sao?" Tống Vy vô tội trừng mắt nhìn, sau đó chỉ vào Lâm Quốc Thần nói: "Tôi cũng đã nghe thấy rồi, dì Tô là dẫn anh ta tới mua xe, anh ta muốn Bentley Bentley giá cũng phải chín tỷ, dì vừa mới đi tìm ba đòi tiền, tôi thấy khi dì trở về rất vui vẻ, rõ ràng đã đòi được tiền"

"Cô.." Tô Thu bị cô làm cho nghẹn họng, nói không ra lời.

Bà ta không nghĩ tới, tất cả những mánh khóe nhỏ này đều đã bị Tống Vy phát hiện.

"Mười lăm tỷ không được, ba tỷ!" Tô Thu dựng thẳng một ngón tay lên.

Tống Vy thả lỏng tay: "Quá ít, thêm chút đi, mười ba tỷ năm trăm triệu" Tô Thụ quát: "Tống Vy, tôi khuyên cô đừng được đằng chân lân đằng đầu."

"Tôi không hề, tôi đây không phải thương lượng với dì, nhưng nếu dì không bằng lòng thì thôi đi" Tổng Vy thở dài, lại cầm điện thoại lên.

Khóe mắt Tô Thu xếch lên, bà ta hít sâu một hơi, đè nén cơn tức nơi đáy lòng, lại dựng lên hai ngón tay: "Chín tỷ, đây là giới hạn cuối cùng của tôi, nếu cô vẫn không đồng ý, vậy tùy cô muốn làm gì thì làm đi"

"Dì Tô, đừng như vậy, dù chín tỷ hơi ít một chút, nhưng tôi lại không nói không nhận" Tống Vy lấy giấy bút từ trong túi ra, viết số tài khoản thẻ ngân hàng của mình lên, đưa cho Tô Thu: "Vậy xin nhờ dì Tô rồi."

Tô Thu sắc mặt khó coi nhận lấy tờ giấy.

Tống Vy cười tủm tỉm thu tay lại: "Được rồi, vậy tôi không quấy rầy dì Tô nữa, tôi đi xem xem xe tôi rửa thế nào rồi." Nói xong, cô phất phất tay, hài lòng rời đi.

Lâm Quốc Thần không khỏi sốt ruột: "Yến Tử, chúng ta cứ đưa tiền cho cô ta như vậy thì xe của tôi làm thế nào?" "Còn xe ư, anh vẫn nên suy nghĩ làm sao giải thích cho tôi chuyện danh thiếp đi." Tô Thu tức giận trừng anh ta, tức đến mức sắp bốc hỏa.

Bà ta dùng lý do đầu tư thẩm mỹ viện với hai bà chủ khác mà lấy được từ chỗ Tống Huy Khanh mười lăm tỷ, bây giờ bị Tống Vy gạt mất hai phần ba, thật sự là xui tám đời mà

Nhưng tiền của bà ta cũng không dễ cầm như vậy.

Tô Thu xiết chặt tờ giấy trong tay, nhìn theo hướng Tống Vy rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Tổng Vy lái xe rời khỏi cửa hàng 4S, điện thoại lập tức nhận được tin chuyển khoản của ngân hàng.

Không nghĩ tới, Tô Thu lại chuyển tiền nhanh như vậy, cô còn tưởng rằng ít nhất phải một thời gian nữa Tô Thu mới chuyển, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải thúc giục.

Tống Vy xem hết tin nhắn, nhét di động nhét vào chỗ tay lái phụ.

Cô vốn còn định chờ nhà máy xây xong, rồi đi ngân hàng vay tiền mua máy móc.

Không ngờ hôm nay Tô Thu chủ động dâng nhược điểm vào tay cô, nếu cô không hung hăng doạ dẫm một chút thì cô đúng là có lỗi với bản thân.

Nghĩ vậy, Tống Vy không kìm được bật cười thành tiếng.

Cô nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Đường thị.

Tống Vy gõ cửa văn phòng Đường Hạo Tuấn: "Tổng giám đốc Đường, xe của anh đã rửa sạch, đây là chìa khoá" Tống Vy đặt chìa khóa xe lên bàn làm việc của anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, cầm lên tiện tay ném vào trong ngăn kéo: "Em tới đúng lúc, hôm nay, tất cả những nhà phê bình mà chúng ta mời đều đã đến đông đủ, vì vậy buổi tối có một bữa tiệc chiêu đãi bọn họ, em cũng đi."

"Được." Tống Vy gật đầu đồng ý.

Đường Hạo Tuấn phất tay: "Không có việc gì nữa." "Vậy tôi đi ra ngoài trước" Tống Vy quay người, đi ra cửa.

Đển cửa thang máy, Tống Vy vừa định nhấn nút xuống tầng, thang máy liền mở ra, một bóng dáng chống ba toong từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tống Vy, đôi mắt hồ ly hẹp dài lập tức phát ra ánh sáng kinh người: "Tống Vy!"

Sắc mặt Tổng Vy thay đổi lui về sau một bước, cảnh giác nhìn anh ta: "Tổng giám đốc Đường" Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, Tô Thu xuất viện không nói, sao Đường Thời Phong cũng ra.

Không phải nói anh ta phải tại nằm bệnh viện hai tháng sao?

Dường như đoán được Tống Vy đang suy nghĩ gì, Đường Hạo Minh bước tới gần một bước, cười tà nói: "Thế nào, nhìn thấy tôi như vậy rất kinh ngạc? Tôi bị thương như thế này đều là do cô ban tặng đấy."

Nghe vậy, Tống Vy mỉm cười.

Đường Hạo Minh giận tái mặt: "Cô cười cái gì?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play