“Được cô Mạc.” Hai vệ sĩ lập tức bỏ tay chắn ở trước cửa thang máy xuống, để Mạc Vân đi vào.

Mạc Vân vừa muốn ấn thang máy thì tay bị Giang Vân Khê kéo lấy: “Đợi chút, tại sao cô ta có thể đi lên?”

Giang Vân Khê mặt mày bất mãn chất vấn hai vệ sĩ.

Ánh mắt của hai vệ sĩ nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc.

Cuối cùng một vệ sĩ trong đó đứng ra nói: “Tại sao? Bởi vì cô Mạc có được sự cho phép, cho nên cô ấy có thể đi lên, mà cô thì khác, cô không có được sự cho phép, hơn nữa chỉ là một nhân viên của bộ phận vệ sinh, trong sổ tay nhân viên đã nói, nhân viên thường không thể bước vào thang máy chuyên dụng, cô không nhớ sao?”

“Tôi...” Giang Vân Khê tắc nghẹn.

Cô ta đương nhiên nhớ rồi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không cam tâm.

Advertisement

Dựa vào đâu nhân viên thường không thể dùng thang máy chuyên dụng.

Tuy Giang Vân Khê rất muốn hỏi câu này, nhưng cô ta cũng biết, nếu hỏi, sợ rằng người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô ta.

“Cô là ai?” Lúc này, Mạc Vân nhìn sang Giang Vân Khê, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự ghét bỏ.

Giang Vân Khê nhìn cây hàng hiệu trên người cô ta, lại nhìn bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh của mình, trong lòng bỗng chốc dấy lên một loại cảm giác tự ti.

Cô ta phát hiện, từ sau khi cô ra bước ra khỏi thôn làng đi tới đây, tất cả các cô gái trạc tuổi cô ta mà cô ta nhìn thấy, ai cũng ăn mặc đẹp, không giống cô ta...

“Này, tôi hỏi cô đó!” Mạc Vân thấy Giang Vân Khê mãi không mở miệng, ngược lại mang vẻ ấm ức thì vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.

Giang Vân Khê nghe thấy câu hỏi lớn tiếng của cô ta, lần này cuối cùng cũng hoàn hồn: “Tôi... tôi là Giang Vân Khê.”

“Giang Vân Khê đúng chứ?” Mạc Vân nheo mắt lại.

Giang Vân Khê gật đầu: “Phải.”

“Vậy cô còn không buông tay tôi ra!” Mạc Vân giậm chân.

Giang Vân Khê lúc này mới phản ứng lại, bản thân còn túm tay của đối phương, vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Cô ta chỉ là nhìn thấy người phụ nữ này muốn vào thang máy mới vô thức túm tay của người phụ nữ này, muốn ngăn cản người phụ nữ này đi vào.

Không ngờ túm rồi quên buông ra.



Mạc Vân bực bội lắc cổ tay của mình: “Thật là có bệnh, vậy mà túm tay của tôi, ai biết cô có đụng vào thứ gì bẩn không?”

Nghe thấy lời này, Giang Vân Khê lập tức trở nên không vui, cắn môi, mặt mày tức giận nhìn Mạc Vân: “Cô gì ơi, cô quá đáng rồi, cho dù tôi là nhân viên vệ sinh, cô cũng không thể sỉ nhục tôi như vậy, chúng ta đều là con người, đều là bình đẳng, cô dựa vào đâu mà nói tôi bẩn!”

Đầu của Mạc Vân xuất hiện dấu hỏi chấm.

Tuy cô ta biết mình kiêu ngạo, có lúc suy nghĩ cũng khác với người khác.

Nhưng không ngờ cô ta vậy mà vào một ngày, cũng có thể gặp được người có mạch não không bình thường hơn mình.

“Này, đầu óc của cô có bệnh à?” Mạc Vân khoanh tay, nhíu mày chê bai đánh giá Giang Vân Khê: “Tôi khi nào nói người cô bẩn, tôi chỉ là nói tay của cô bẩn mà thôi!”

“Tay là một bộ phận của cơ thể, cô nói tay tôi bẩn, không phải là nói người tôi bẩn sao?” Hốc mắt của Giang Vân Khê trở nên ươn ướt.

Mạc Vân tắc nghẹn, sau đó tức tội giậm chân: “Được, tôi nói không lại cô, tôi không nói nữa được chưa, mau tránh ra cho tôi, tôi phải đi vào!”

“Tôi không tránh!” Giang Vân Khê không đi: “Cô muốn lên tầng, đi thang máy thường là được rồi, làm việc cứ phải đi thang máy này?”

Dù sao cô ta là không muốn người phụ nữ đi vào.

Mạc Vân tức điên rồi: “Cô bị điên à, tôi muốn lên tầng trên cùng, đi thang máy thường được à?”

“Cô muốn lên tầng trên cùng?” Giang Vân Khê lập tức trợn to mắt nhìn Mạc Vân.

Mạc Vân tưởng cô ta sợ rồi, đắc ý hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ biết tôi phải lên tầng trên cùng rồi chứ, vậy cô còn không mau chóng tránh ra cho tôi!”

“Tôi không!” Giang Vân Khê phủ định luôn.

Người phụ nữ này muốn lên tầng trên cùng, cô ta không thể để người phụ này đi lên.

Người phụ nữ này chắc chắn là nhằm vào Hạo Tuấn mà đến!

Mạc Vân ngây dại, nhìn Giang Vân Khê với ánh mắt kỳ quái.

Đầu óc của người phụ nữ này thật sự có bệnh, biết cô ta muốn đi lên tầng trên cùng, vậy mà cũng không nhường?

Hai vệ sĩ nhìn thấy hết sự tranh luận của hai người phụ nữ.

Nhìn thấy Giang Vân Khê vậy mà ngăn cản Mạc Vân lên tầng trên cùng, biết không thể cứ tiếp tục như vậy được, hai người sau khi liếc nhìn nhau, đồng thời ra tay.

Một người kéo Giang Vân Khê ra một bên, một người ấn nút thang máy cho Mạc Vân: “Cô Mạc mời, tổng giám đốc ở trên đợi cô, còn người phụ nữ này, cô đừng quan tâm, cô ta có bệnh, cô ta thích tổng giám đốc của chúng tôi, mơ mộng bay lên cành cao làm phượng hoàng, cả tòa nhà của chúng ta ai cũng biết, hai anh em chúng tôi canh ở đây chính là vì để ngăn cô ta lén đi lên quấy rầy tổng giám đốc.”



Nghe vậy, Mạc Vân lập tức nhớ ra rồi.

Những ngày này, bộ phận thiết kế luôn có người bàn luận về một nữ nhân viên của bộ phận vệ sinh, nói nữ nhân viên đó có ý gì đó với sếp Đường.

Thì ra chính là cô ta.

Ánh mắt của Mạc Vân nhìn Giang Vân Khê càng căm ghét

Giang Vân Khê chạm vào ánh mắt của Mạc Vân, sự tự ti trong lòng cũng càng nhiều.

Có điều có nhiều nữa, cũng không so được với sự tức giận trong lòng.

Thì ra những vệ sĩ này canh ở trước cửa thang máy, là không muốn để cô ta đi lên.

Những vệ sĩ này quá đáng quá rồi, đợi đấy, đợi cô ta gặp được Hạo Tuấn, nhất định bảo anh đuổi những vệ sĩ này!

Mạc Vân không biết trong lòng Giang Vân Khê nghĩ cái gì, đi tới trước mặt Giang Vân Khê, đánh giá một lượt trên dưới cô ta, càng nhìn sự khinh bỉ trong mắt càng rõ ràng.

Cô ta bĩu môi nói: “Tôi trước đó còn đang nghĩ rốt cuộc là nhân viên vệ sinh nào không biết rõ bản thân như vậy, thì ra là cô, tôi thấy cô trông chả ra sao, muốn dáng không có dáng, có thể ở đây làm nhân viên vệ sinh, đoán chắc ngay cả gia thế cũng không có, vậy mà còn dám mơ tưởng sếp Đường, thật sự không biết liêm sỉ, cô cũng không nhìn xem mình có xứng hay không! Tôi đường đường là cô chủ của nhà họ Mạc cũng không có được sếp Đường, dựa vào cô còn muốn có được, nằm mơ đi!”

Tóm lại so với người phụ nữ này, cô bỗng phát hiện bản thân cũng có thể chấp nhận Tống Vy có được sếp Đường.

Ít nhất gương mặt đó của Tống Vy là thật sự đẹp.

Hơn nữa Tống Vy lại có được giải á quân 2 của cuộc thi đấu quốc tế.

Cô ta bây giờ đã không phải là Mạc Vân không có não nửa năm trước, chỉ biết ghen tị ghen tuông, liều lĩnh, kiêu ngạo không nói lý.

Qua sự dạy dỗ nửa năm của ông nội, cô ta có rất nhiều thứ đã nghĩ thông rồi.

Cô ta biết bản thân trước kia ngu ngốc cỡ nào, cũng biết mình nếu còn tiếp tục như thế, tóm lại sẽ có một ngày, nhà họ Mạc sẽ hủy trong tay cô ta, mà là người thừa kế duy nhất đời thứ ba của nhà họ Mạc, nếu cô ta thật sự khiến nhà họ Mạc bị hủy hoại trong tay mình, vậy cô ta chính là tội nhân của nhà họ Mạc, đến lúc đó ông nội ba mẹ cũng sẽ hận cô ta cả đời.

Cho nên cô ta của bây giờ, tuy tính cách vẫn là có chút kiêu ngạo, nhưng sẽ không giống như trước kia cái gì cũng không quản, mà trước khi làm sẽ nghĩ bước tiếp theo đi như nào, làm sao mới không liên lụy tới nhà họ Mạc.

Ngoài điều này ra, tình cảm của cô ta dành cho Đường Hạo Tuấn cũng buông xuống rồi, bởi vì cô ta đã biết, cô ta và Đường Hạo Tuấn là không thể, Đường Hạo Tuấn sẽ không nhìn trúng cô ta, cô ta cho dù thích anh như thế nào đi nữa, cũng không có được anh, vậy nên không bằng buông tay, để anh và Tống Vy ở bên nhau.

Với lại, ngoại hình của Tống Vy và anh thật sự xứng đôi, hơn nữa hai đứa con đó của Tống Vy còn là con ruột của anh, cô ta càng thêm không có hứng thú với Đường Hạo Tuấn, cô ta không muốn làm mẹ kế gì cả, còn không bằng tác thành cho bọn họ.

Hơn nữa ông nội nói rồi, Tống Vy là người có khả năng trở thành nhà thiết kế hàng đầu nhất trong nước, nhà họ Mạc đã không bồi dưỡng được nhà thiết kế giỏi rồi, nếu nhà họ Mạc còn muốn tiếp tục đi theo con đường sản xuất quần áo thì sẽ không tránh được phải tiếp xúc với các nhà thiết kế giỏi, cũng tức là sau này nhà họ Mạc phải cầu cạnh Tống Vy.

Đầu óc của cô ta bây giờ rất tỉnh táo, đương nhiên cũng biết Tống Vy không thể đắc tội, nhưng đối với người có ý với Đường Hạo Tuấn, còn không biết rõ bản thân mình, vậy cô ta không cần kiêng kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play