Vì thích anh nên giấu anh đi, ngăn cản người nhà tìm được anh, loại thích này anh không có phúc hưởng.
Mà có rất nhiều phụ nữ thích anh, anh hoàn toàn không đắc ý vì có thêm một người thích mình, thậm chí còn vô cùng ghét bỏ Giang Vân Khê này.
Cho dù cô Giang Vân Khê này cứu anh, nhưng anh không hề có chút xíu hảo cảm nào!
“Trả tiền đền ơn chưa? Chưa trả thì để Trình Hiệp đưa cho cô ấy một khoản tiền coi như cảm ơn cô ấy đã cứu anh.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng nói.
Tống Vy nhún vai: “Lúc tìm thấy anh, em có nói một lần rồi, nhưng mà suy nghĩ của cô ấy rất kỳ lạ, cho rằng em đưa tiền là sỉ nhục cô ấy, nên cô ấy nhất quyết không muốn. Chẳng còn cách nào, em đành để cô ấy suy nghĩ cho kỹ, khi nào nghĩ kỹ rồi thì tới tìm chúng ta."
Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy cách nói rằng đưa tiền là sỉ nhục người khác.
Có thể thấy, bộ não của Giang Vân Khê không bình thường.
“Thôi kệ đi, để cô ấy suy nghĩ đi. Nếu không nghĩ ra được thì cứ để Trình Hiệp tìm cô ấy, đưa cho cô ấy một căn nhà hoặc một khoản tiền hay thứ gì đó. Ân tình này dây dưa lâu quá cũng không tốt.” Đường Hạo Tuấn nói.
Anh không thích mắc nợ người khác, trả ơn sớm chừng nào thì thanh thản sớm chừng ấy.
Tống Vy ừ một tiếng, sau đó nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của Đường Hạo Tuấn, liền đứng dậy nói: “Em đi rót cho anh một cốc nước để làm ấm cổ họng của anh.”
Advertisement
“Không cần, ở đây có sẵn rồi.” Đường Hạo Tuấn nhướng mắt nhìn môi cô.
Tống Vy phản ứng lại, vừa tức giận vừa buồn cười: “Vừa mới tỉnh mà đã...ưm...”
Cô chưa kịp nói hết lời, Đường Hạo Tuấn đã nắm lấy cổ tay cô một lần nữa.
Cô bị kéo lên giường bệnh, nằm trên đùi anh, còn anh thì cúi xuống hôn lên môi cô.
Tống Vy tuy có chút sững sờ trước nụ hôn bất ngờ của anh nhưng cũng nhanh chóng phản ứng và chủ động vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.
Tay còn lại đang nối ống dinh dưỡng của Đường Hạo Tuấn cũng nhấc lên, vòng tay qua eo Tống Vy.
Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó là lạ, anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bụng cô.
“Đứa nhỏ đâu?” Đường Hạo Tuấn sốt sắng hỏi.
Mới sáu tháng mà sao bụng cô đã xẹp xuống rồi?
Vừa rồi cô đang mặc quần áo rộng nên anh cũng không thấy có gì sai sai.
Bây giờ mới phát hiện ra rằng đứa bé đã biến mất!
Tống Vy rốt cuộc cũng biết tại sao Đường Hạo Tuấn đột nhiên dừng lại, hóa ra là anh ta phát hiện ra chuyện đứa bé.
Cô còn đang nghĩ cách nói cho anh biết chuyện An An kiểu gì, nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra, cô không hề giấu giếm mà thẳng thắn nói ra.
“Đứa nhỏ vẫn còn, chẳng qua là em bị sinh non.” Tống Vy vừa đứng dậy vừa xoa bụng đáp.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút lại: “Sinh non? Chuyện này là sao? Sao lại sinh non?”
Tống Vy ngồi trở lại ghế: “Cái đêm biết tin anh mất tích, em chịu kích thích rất lớn, dẫn đến tử cung co thắt và bị vỡ, đứa bé chỉ phải sinh non.”
Nghe đến đây, Đường Hạo Tuấn cảm thấy như bị kim đâm vào tim, đau đớn vô cùng, càng thêm tự trách và áy náy.
Anh ôm chặt Tống Vy, giọng nói khàn khàn tự trách: “Xin lỗi, anh xin lỗi...”
Tất cả là lỗi của anh, nếu anh ấy không ngất đi, cô đã không phải nghe tin anh mất tích dẫn đến sinh non, khiến cô gặp nguy hiểm, đồng thời còn phải lo lắng cho sự an nguy của anh.
“Anh xin lỗi vợ.” Đường Hạo Tuấn vùi đầu vào cổ Tống Vy, xin lỗi lần nữa.
Tống Vy nghe thấy giọng nói đầy áy náy của anh, vỗ nhẹ vào lưng anh: “Được rồi, em không trách anh, em và An An không sao.”
“An An?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, tựa hồ đang thắc mắc An An là ai.
Tống Vy trừng mắt nhìn anh: “An An là con trai út của anh. Em đặt biệt danh cho nó. Em còn chưa đặt tên, đợi anh đặt đấy."
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nhất thời mất đi tiêu cự: “Là con trai à...”
Anh còn cho rằng đó là một cô con gái đáng yêu như Dĩnh Nhi.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không phải, nam nữ đều được, anh thích hết."
“Nhưng sao em cảm thấy anh có vẻ thích con gái hơn một chút?” Tống Vy liếc mắt nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn áp trán vào trán cô: “Bởi vì con gái mới giống em.”
Tống Vy bị lời nói của anh làm cho lòng đầy ngọt ngào, hai má cô lập tức ửng hồng, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Được rồi, dẻo miệng.”
“An An bây giờ thế nào?” Đường Hạo Tuấn rốt cuộc cũng hỏi thăm tình hình con út.
Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại: “An An còn đang trong lồng ấp, phải ở trong đó ba tháng mới có thể đảm bảo nó sống tiếp được, không thể đưa An An trở về, hiện tại Dĩnh Nhi cũng đang ở nước ngoài, hôm nay trợ lí Trình đã đưa con bé về đây. Vừa hay anh đã tỉnh, đợi Dĩnh Nhi tới thăm anh chắc chắn sẽ rất vui.”
Khi Đường Hạo Tuấn nghe tin đứa bé cần ở trong lồng ấp lâu như vậy, chút tiếc nuối cuối cùng trong lòng vì không phải con gái hoàn toàn biến mất.
Người làm cha như anh có lỗi với nó.
Đợi khi thằng bé ra khỏi lồng ấp, anh sẽ bù đắp cho đứa trẻ.
“Cho An An một cái tên.” Tống Vy nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Chờ An An ra khỏi lồng ấp rồi mới đặt."
“Tại sao?” Tống Vy thắc mắc.
Đường Hạo Tuấn cười cười, không nói nhiều, lộ vẻ thần bí.
Tống Vy không hỏi nữa.
Thôi, lúc đó đặt tên cũng được.
Nói không chừng đợi sau khi An An hoàn toàn khoẻ mạnh thì mới áp được tên.
Hai vợ chồng ở trong phòng bệnh thủ thỉ gần hai tiếng đồng hồ thì người quản lý đến.
Tống Vy biết kế tiếp bọn họ sẽ bàn chuyện làm ăn, cho nên rời khỏi phòng bệnh, đến phòng bệnh của dì Vương nói chuyện cùng dì.
Chiều hôm đó, trang web chính thức của tập đoàn Đường Thị đã đăng tin tức mới nhất cho biết, sếp tập đoàn Đường Thị đã mang theo phu nhân và hai đứa con về nước.
Cứ thế, sự việc Đường Hạo Tuấn mất tích hoàn toàn bị chôn vùi.
Dù sao thì bây giờ Đường Hạo Tuấn đã được tìm thấy và tỉnh lại, cho dù sau này có bị người ta biết được là lúc đó anh thật sự mất tích thì cũng không ích gì.
Bởi vì họ đã bỏ lỡ cơ hội ra tay với tập đoàn Đường Thị.
Bên kia, Giang Vân Khê cũng thấy tin tức ở nhà, hai tay siết chặt vào nhau.
Boss tập đoàn Đường Thị, thân phận cao quý biết bao.
Cô không bao giờ tưởng tượng được có ngày mình lại được ở gần với một người quyền lực như vậy, còn sống chung dưới một mái nhà trong nhiều ngày.
Nhưng bây giờ, cô ta đã vụt mất điều đó.
Là người phụ nữ kia, là người phụ nữ đẹp không thể tả kia đã cướp đi anh ấy.
Vốn dĩ cô có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nhưng ...
Vừa nghĩ tới đây, một giọng nam trung niên truyền đến: “Vân Khê, bên ngoài có một anh chàng đẹp trai họ Đường đang tìm con, anh ta là bạn của con sao?”
Một anh chàng đẹp trai họ Đường?
Đường Hạo Tuấn!
Cái tên đó lập tức hiện lên trong đầu Giang Vân Khê, vẻ buồn bã trên mặt lập tức biến mất, biến thành vẻ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Đúng vậy, trên mạng có nói rằng Hạo Tuấn đã về nước, nhưng Hạo Tuấn vẫn luôn ở trong nước, vì vậy việc về nước chắc chắn có dụng ý khác, khả năng lớn nhất đó chính là tỉnh lại.
Hạo Tuấn biết cô là người cứu mạng anh, nên sau khi tỉnh lại, anh mới đặc biệt đến tìm cô đúng không?
Anh tìm cô để trả ơn và đưa cô đi cùng đúng không?
Càng nghĩ càng thấy kích động, Giang Vân Khê không quan tâm đến việc trả lời ba mình, lập tức chạy ra khỏi phòng, rồi chạy ra ngoài.
Đi ra ngoài vừa nhìn là thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, anh ta mặc một bộ vest thẳng tắp, khí chất nổi bật, rất ưa nhìn.
Giang Vân Khê đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, hai tay xoắn vào nhau, ngượng ngùng khẽ nói: “Hạo Tuấn.”
Anh ấy sẽ không phiền nếu cô ấy gọi anh ấy như vậy chứ?
Dù sao cô cũng là người cứu mạng anh ấy.
Người ta nói trên TV rằng người giàu có tu dưỡng rất cao, vì vậy chắc chắn sẽ không để ý.
“Phốc!” Người đàn ông mỉm cười, sau đó chậm rãi quay người lại: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không phải là người mà cô vừa gọi.”
Người đàn ông nhìn Giang Vân Khê một cách dí dỏm.
Sắc mặt Giang Vân Khê cứng lại, tất cả ngại ngùng lập tức bay biến, ngay cả trái tim đang đập thình thịch cũng trở lại nhịp đập bình thường, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.
Không phải là Hạo Tuấn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT