Đám người của Trình Hiệp canh giữ ở gian nhà bên, không có quấy rầy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đoàn tụ.

Tống Vy ở trong phòng gần nửa tiếng sau mới thoáng lấy lại được bình tĩnh.

Bởi cô biết rõ hiện tại tìm được Đường Hạo Tuấn rồi, cô đã có thể thả lỏng tâm tình, không cần luôn dè chừng lo lắng như vậy nữa.

"Trợ lý Trình." Tống Vy lau nước mắt, gọi Trình Hiệp vào.

"Mợ chủ." Trình Hiệp vào trong gian phòng, nhìn Đường Hạo Tuấn một cái cũng thầm thở phào: "Muốn gọi bác sĩ tới xem cho tổng giám đốc đúng không ạ?"

Tống Vy ừm một tiếng: "Đúng vậy, xem thử tình trạng của Hạo Tuấn hiện tại như thế nào, tại sao đã nhiều ngày rồi vẫn còn chưa tỉnh lại."

"Vâng." Trình Hiệp gật đầu, nhanh chân ra ngoài gọi bác sĩ.

Lúc bác sĩ đang khám cho Đường Hạo Tuấn, Tống Vy cũng đứng ở cửa phòng lo lắng nhìn tới.

Mà bên ngoài, Giang Vân Khê đang hí hửng trở về sau khi đã nhìn trúng được một căn nhà và ký xong hợp đồng, vừa mới đi tới nơi cách nhà mình không xa đã nhìn thấy xung quanh nhà mình có rất nhiều người mặc đồ đen đứng.

Giang Vân Khê theo bản năng đi chậm lại một chút, vẻ mặt vui mừng cũng dần tắt, trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp, vô cùng bất an.

Advertisement

Đám người này rốt cuộc là người nào?

Tại sao lại bao vây nhà của cô ta lại chứ?

Trong lúc Giang Vân Khê còn đang hoang mang, một người vệ sĩ đã phát hiện ra cô ta, lớn tiếng hỏi: "Cô là ai?"

Giang Vân Khê xoa xoa lòng bàn tay, lấy can đảm đáp: "Tôi còn đang muốn hỏi mấy người là ai đó, tại sao lại ở trong nhà tôi?"

Vệ sĩ kinh ngạc: "Cô là chủ của căn nhà này?"

"Đúng." Giang Vân Khê gật đầu.

"Vậy thì tốt quá rồi, đi với tôi vào gặp mợ chủ của chúng tôi." Vệ sĩ nói xong lập tức tiến tới kéo tay Giang Vân Khê tiến vào trong nhà.

Anh ta đã có nghe mợ chủ mình nói, sự thật là cô gái này đã che giấu tổng giám đốc ở đây.

Cho nên nhất định không phải là loại người tốt lành gì.

Nếu đã như vậy, cũng đừng trách anh ta đối xử với cô ta như vậy.

Giang Vân Khê không ngờ tên vệ sĩ lại thô lỗ như vậy, cứ thế mà trực tiếp kéo mình đi, trong lòng vừa tức vừa giận: "Anh đang làm gì vậy, thả tôi ra!"

Người vệ sĩ làm như không nghe thấy lời của cô ta, hung hăng nhấc người này vào trong nhà.

Tống Vy nghe thấy tiếng động phía sau lập tức ra ngoài kiểm tra cùng với Trình Hiệp: "Sao vậy?"

"Mợ chủ, chủ của căn nhà này đã trở về." Vệ sĩ vừa trả lời vừa buông Giang Vân Khê ra.

Giang Vân Khê cũng nhìn qua phía người mà tên vệ sĩ gọi là mợ chủ, lập tức trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.

Một cô gái thật xinh đẹp!



Giang Vân Khê ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa trên người lại tỏa ra một nét vô cùng quý phái, nếu so sánh với đối phương thì cô ta giống như một con vịt nhỏ xấu xí vậy.

Trong một thoáng nhất thời, Giang Vân Khê cúi đầu xuống, có hơi tự ti không dám đối diện với Tống Vy. Bởi vì cô ta biết rõ, vừa đối diện sẽ khiến bản thân mình cảm thấy xấu hổ.

Tống Vy không biết trong lòng Giang Vân Khê đang nghĩ gì, chỉ tiến tới hai bước dừng lại trước mặt người kia, hỏi: "Cô chính là cô Giang à?"

Cô dịu dàng hỏi.

Giang Vân Khê cảm thấy giọng của Tống Vy có hơi quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi, sau cũng theo bản năng nhớ lại.

Ngẫm nghĩ mười mấy giây cô ta lập tức nhớ ra, bỗng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tống Vy: "Là cô... Tối hôm qua..."

Ánh mắt Tống Vy lóe sáng, mỉm cười gật đầu: "Là tôi, thật xin lỗi vì tối qua gọi cô muộn như vậy, nhưng mà cũng vì tôi lo lắng cho chồng tôi."

"Cô... Chồng cô?" Trong lòng Giang Vân Khê lại càng thêm lo lắng, môi khẽ run: "Chồng... Chồng cô là?"

Không phải là người đàn ông bên trong kia chứ?

Giữa lúc Giang Vân Khê đang thấp thỏm, Tống Vy rũ mắt nhìn xuống phá tan mộng tưởng của cô ta.

"Người đàn ông ở bên trong kia, chính là chồng của tôi." Tống Vy trả lời.

Suy đoán được xác thực, Giang Vân Khê lại vẫn không thể nào chấp nhận được.

Sắc mặt của cô ta trắng bệch, phản bác lại theo bản năng: "Không thể nào, làm sao anh ấy có thể là chồng cô được."

Sắc mặt của Tống Vy lạnh xuống.

Trong lòng cuối cùng cũng xác định được cô gái này là muốn che giấu Hạo Tuấn, chính là yêu thích Hạo Tuấn nên không muốn để người khác tìm thấy Hạo Tuấn, sau đó là mang Hạo Tuấn đi.

Vốn dĩ trong lòng Tống Vy còn đang nghĩ, nếu như cô gái này không phải có ý đó thì cô sẽ cẩn thận báo đáp ơn cứu mạng này.

Nhưng mà bây giờ xem ra dường như không cần thiết nữa, chỉ cần cảm tạ qua loa một chút là được rồi.

Nghĩ ngợi xong, Tống Vy lạnh lùng hỏi: "Tại sao anh ấy không thể là chồng tôi? Nếu như anh ấy không phải chồng tôi vậy cô cảm thấy anh ấy có thể là của ai, cô chắc?"

"Tôi... Tôi…” Giang Vân Khê có chút nghẹ họng, chột dạ không nói được thành lời.

Tống Vy thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng: “Giang Vân Khê, tôi biết tại sao cô lại muốn phủ nhận, cũng biết tại sao tối qua cô lại nói dối rồi cúp điện thoại của tôi. Là bởi vì cô yêu thích chồng tôi rồi.”

“Tôi… Tôi không có…” Giang Vân Khê nhỏ giọng phản bác.

Tống Vy vui vẻ đáp: "Nếu cô đã không có vậy cô nói cho tôi biết, tại sao cô muốn phủ nhận, tại sao lại nói dối, hả?"

Giang Vân Khê đỏ mặt lên, tức giận cùng xấu hổ đan xen khiến cô ta không dám ngước nhìn cô: "Tôi chỉ là sợ cô lừa đảo, cho nên mới..."

Giọng nói của Giang Vân Khê càng lúc càng nhỏ.

Tống Vy cười lạnh một tiếng: "Trợ lý Trình, phiền anh mang giấy hôn thú của tôi với Hạo Tuấn ra cho cô ta nhìn, để cô ta xem thử rốt cuộc tôi có phải là kẻ lừa đảo hay không."

"Vâng." Trợ lý đặc biệt Trình gật đầu.

Giang Vân Khê nghe ba chữ giấy hôn thú đã lập tức trố mắt, mồ hôi lạnh cũng đều đổ cả rồi.



Bây giờ cô ta đã hoàn toàn tin rồi, người phụ nữ xinh đến không có bút mực nào tả được ở trước mặt cô ta chính là vợ của người đàn ông kia.

Nhưng cũng bởi vì tin, cho nên cô ta mới càng không thể nào chấp nhận được.

Tại sao vất vả lắm cô ta mới yêu được một người đàn ông, lại là người đã có vợ rồi chứ?

Lúc này đây, trong lòng Giang Vân Khê có chút xấu hổ cùng tức giận, xấu hổ vì bị người khác mang giấy hôn thú ra vạch trần lời nói dối của mình, khiến cô ta không còn chốn dung thân.

Tức giận vì sao ông trời lại bất công như vậy, sao lại đối xử với cô ta như thế.

Trình Hiệp mang tờ giấy hôn thú ra đưa cho Tống Vy.

Tống Vy cầm lấy mở ra, sau đó mới đưa tới trước mặt Giang Vân Khê: "Cô Giang, nhìn cho kĩ đi, đây là giấy hôn thú của tôi và chồng tôi, bây giờ cô đã tin rằng chúng tôi là vợ chồng rồi chứ?"

Giang Vân Khê cắn môi nhìn thông tin ghi trên giấy hôn thú, Tống Vy, Đường Hạo Tuấn.

Hóa ra anh tên là Đường Hạo Tuấn.

"Nhìn rõ ràng rồi chứ?" Tống Vy mỉm cười thu hồi giấy hôn thú của mình lại.

Khóe môi Giang Vân Khê mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt được ra thành lời.

Tống Vy nhìn cô ta: "Được rồi Giang Vân Khê, cô che giấu tung tích của chồng tôi, thậm chí còn muốn thuê nhà ở bên ngoài giấu chồng tôi đi, không để cho chúng tôi gặp được nhau, mặc dù hành động đó là đáng hổ thẹn, nhưng nể tình vì cô đã cứu chồng tôi một mạng nên tôi không so đo với cô. Cô có thể đưa ra điều kiện, cô muốn gì thì chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi đều có thể cho cô, coi như là trả công cô cứu chồng tôi. Dĩ nhiên, cô cứ trực tiếp đòi tiền cũng được."

Đôi mắt Giang Vân Khê đỏ au nhìn thẳng Tống Vy: "Cô Tống, cô sỉ nhục nhân cách tôi quá rồi đó."

Tống Vy và Trình Hiệp đều đồng loạt phát sinh ra vài điều nghi vấn.

Cô vô cùng khó hiểu: "Cô Giang, tôi sỉ nhục nhân cách cô như nào kia?"

Giang Vân Khê cắn môi căm phẫn: "Cô dùng tiền sỉ nhục tôi, có tiền thì ghê gớm lắm sao?"

"..." Tống Vy giật khóe môi một cái.

Trình Hiệp cũng bày ra vẻ mặt không còn gì để nói: "Cô Giang, mợ chủ của chúng tôi không có sỉ nhục cô, chỉ là muốn báo đáp ơn cô đã cứu mạng ông chủ nhà chúng tôi mà thôi."

Còn nữa, việc cứu người rồi mở miệng đòi tiền với đối phương cũng đâu phải là chuyện gì đó mất mặt.

Hơn nữa, có khi đối phương còn hi vọng người đó mở miệng đòi tiền nữa kia.

Dù sao đòi tiền cũng tiện hơn là ra điều kiện tốt mà.

Có đôi khi ra điều kiện rất ư kì quái, đối phương cũng không chắc ăn sẽ thực hiện được, hơn nữa cũng không tiện từ chối.

Đòi tiền thì dù có đòi nhiều hơn một chút cũng là cách tối ưu nhất để đền đáp, không phiền phức như những cái khác.

Nhưng mà tại sao trong mắt của cô Giang này, chuyện đòi tiền lại trở thành điều nhục nhã vậy.

"Tôi không cần báo đáp!" Giang Vân Khê mạnh miệng, vẻ mặt thanh cao mà kiêu ngạo nói: "Tôi cứu anh ấy chỉ là xuất phát từ tấm lòng thiện lành này, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện báo đáp gì cả, cho nên sau này mấy người đừng nói những lời này nữa, đó là đang sỉ nhục nhân cách của tôi."

Tống Vy chớp mắt, cũng rất là bất lực.

Trình Hiệp lại nhỏ giọng nói tới: "Mợ chủ, có phải cô ta đọc tiểu thuyết coi phim nhiều quá rồi không, chỗ này có chút không được bình thường cho lắm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play