"Một cô gái trẻ?" Tống Vy nghe 4 chữ ấy, không nhịn được cau mày, hơi ghen trong lòng.

Nhưng rất nhanh, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, không ghen lung tung.

Dù sao người ta cứu Đường Hạo Tuấn, là ân nhân của cô, cô ghen cái gì.

Tống Vy xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi của mình, vỗ vỗ hai má, điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi tiếp: “Cô gái trẻ kia là chủ của chiếc xe ba bánh?"

"Đúng vậy, tôi đưa người tới một bệnh viện cách bờ sông 20km, hỏi thăm tin tức của Tổng giám đốc, người của bệnh viện cho tôi biết, là một cô gái họ Giang lái xe ba bánh, đưa Tổng giám đốc đến bệnh viện, nhưng ngày hôm qua cô gái họ Giang đó đã làm thủ tục xuất viện cho Tổng giám đốc, giờ họ đã rời khỏi bệnh viện rồi."

"Bệnh viện có nói tình trạng hiện tại của Hạo Tuấn không?" Tống Vy hỏi.

Giờ cô quan tâm nhất là sức khỏe của Đường Hạo Tuấn, nếu như anh bị thương, thì vết thương ra sao?

Trình Hiệp vội gật đầu: “Có, tôi hỏi rồi, bệnh viện cho tôi biết, trên người Tổng giám đốc không có vết thương nghiêm trọng nào, chỉ có ít trầy da, chỗ đáng lo nhất là phần đầu, đầu Tổng giám đốc bị va chạm mạnh, mấy ngày nay đều không tỉnh lại, giờ không biết tỉnh lại chưa."

"Quả nhiên…" Tống Vy ngã lại vào ghế.

Suy đoán của cô được kiểm chứng rồi, Đường Hạo Tuấn có thể chưa tỉnh lại.

Advertisement

Đúng vậy, nếu anh đã tỉnh, sao có thể không về nhà chứ.

"Cô gái kia đưa Hạo Tuấn đi đâu?" Tống Vy xoa xoa mày.

Trình Hiệp thở dài: “Không biết, theo lời bên phía bệnh viện, chưa từng gặp cô gái kia, có lẽ không phải người trong thôn, mà là ở nơi khác, về phần cụ thể nơi nào, bệnh viện cũng không biết, nhưng suy đoán từ xe ba bánh, có thể cách thôn không xa lắm, bởi vì loại xe ba bánh chạy bằng điện này mỗi lần chạy khoảng 50 km là hết điện."

"Bệnh viện có lẽ phải có số điện thoại của cô gái đó đi?"

"Có, ở đây." Trình Hiệp đưa tờ giấy cho Tống Vy, bên trên viết tên và số điện thoại.

Tống Vy nhận lấy nhìn nhìn, đọc tên: “Giang Vân Khê…"

"Trước khi về, tôi có gọi điện thoại, muốn liên hệ với cô ấy, nhưng vẫn luôn không có người nghe máy." Trình Hiệp tiếc nuối nói: "Nhưng sau đó, tôi cũng đã tìm tới đồn cảnh sát của thôn, bên sở cảnh sát cũng nói sẽ giúp chúng ta tìm chỗ của cô ấy, sau khi tìm thấy sẽ liên hệ với chúng ta." Trình Hiệp trả lời.

Tống Vy ừ một tiếng: “Tôi biết …"

Lời còn chưa nói xong, lại bị tiếng chuông điện thoại của Trình Hiệp đánh gảy.

Tống Vy trợn to mắt, vội vàng thúc giục anh ta nghe máy: “Mau, xem thử có phải là đồn cảnh sát gọi đến không."

Trình Hiệp gật đầu liên tục, vội vàng móc điện thoại ra.

Cầm điện thoại ra nhìn xong, thì vội trả lời Tống Vy: “Đúng vậy."

"Để tôi nghe!" Tống Vy giành lấy điện thoại, lập tức bắt máy.

Là cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi đến, họ đã tra được địa chỉ của Giang Vân Khê, nên mới gọi đến báo.

Tống Hải Dương lanh lợi lấy bút tới đưa choTống Vy.



Tay Tống Vy run rẩy ghi một địa chỉ lên tờ giấy Trình Hiệp Cương vừa đưa.

Sau khi viết xong, đôi mắt Tống Vy chảy ra nước mắt vui mừng vội nói lời cảm ơn với phía cảnh sát.

Sau đó, cúp điện thoại, Tống Vy trả lại điện thoại cho Trình Hiệp.

Trình Hiệp nhận lấy rồi hỏi: "Mợ chủ, trời vừa sáng, tôi sẽ tự mình đến bên kia đón tổng giám đốc về."

"Không, tôi đi cùng với mọi người." Tống Vy xoa xoa nước mắt.

Tống Hải Dương cũng muốn đi, bị Tống Vy ngăn lại.

Dù sao đứa bé nhỏ như vậy đi xuống nông thôn, cô lo lắng.

"Nhưng mợ chủ, thân thể của cô vẫn còn yếu lắm." Thật ra Trình Hiệp cũng không đồng ý để Tống Vy đi.

Nhưng Tống Vy rất kiên quyết: “Tôi muốn đi, là vợ, tôi muốn đi đón chồng mình, hơn nữa anh đừng quên tôi từ bỏ cuộc thi trở về nước là để làm gì, chính là vì tìm anh ấy, giờ tôi tìm được anh ấy, sao tôi có thể không đi đón anh ấy chứ."

Trình Hiệp không biết nói gì.

Đúng vậy, mấy ngày nay mợ chủ chưa trở về, bọn họ vẫn luôn không tìm thấy Tổng giám đốc.

Bây giờ mợ chủ mới trở về có một ngày, đã tìm thấy, quả thật là giữa vợ chồng sẽ có kỳ tích.

Một khi đã như vậy, anh ta có lý do gì mà không đồng ý đâu.

"Vậy sáng mai tôi đến đón cô." Trình Hiệp đẩy mắt kính: “Giờ tôi đi sắp xếp người, mang thêm nhiều người chút qua đó."

"Nhất định phải đưa bác sĩ thêm." Tống Vy nhắc nhở điều quan trọng.

Trình Hiệp nở nụ cười: “Tất nhiên rồi, tôi đi trước."

Tống Vy ừ một tiếng, kêu người hầu dắt anh ta ra ngoài.

Chờ người hầu quay lại, Tống Vy lại kêu cô ta đưa Tống Hải Dương đi tắm rửa, còn cô nhìn vào chuỗi số điện thoại kia, nhìn khoảng tầm một phút, lấy điện thoại ra gọi qua.

Lúc trước Trình Hiệp nói gọi không có người nghe máy, không biết lần này cô gọi có người nghe hay không.

May mắn là, lúc này đây, đối phương nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Xin chào, ai vậy?"

"Chào cô, tôi là Tống Vy." Tống Vy cũng trả lời lễ phép, lich sự.

"Tống Vy?" Giang Vân Khê ngẩn người: “Xin lỗi cô Tống, chúng ta hình như không quen biết nhau, cô có gọi lộn số không?"

"Tôi không có gọi lộn số, tôi tìm cô." Tống Vy lắc đầu.

Giang Vân Khê càng khó hiểu, đồng thời trong lòng cũng cuộn dâng lên một cảm giác nguy hiểm, làm cô ta lo lắng.

Cô ta nắm chặt điện thoại: “Vậy cô Tống tìm tôi có chuyện gì?"

"Là như vầy, cô đã cứu một người đàn ông đúng không?" Tống Vy hỏi.

Mắt Giang Vân Khê trợn lên, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.



Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao cảm thấy lo lắng.

Bởi vì chuyện cô ta cứu người đàn ông này bị phát hiện!

Khoé môi Giang Vân Khê giật giật, giọng chột dạ trả lời: "Xin lỗi thưa cô, tôi không cứu người đàn ông nào, cô nghe lộn ở đâu rồi chắc , giờ cũng khuya rồi, tôi cúp máy trước."

Nói xong, Giang Vân Khê vội vàng cúp điện thoại, còn tắt nguồn điện thoại.

Chờ màn hình điện thoại tối đen đi, cô ta mới thở phào một hơi, nhưng trong lòng, vẫn luôn không bình tĩnh lại được.

Chuyện cô cứu người không những bị phát hiện, hơn nữa số điện thoại di động cũng đã bị biết.

Sau đó, đối phương có phải hay không sẽ tìm tới nhà?

Giang Vân Khê cắn môi nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng nảy ra suy nghĩ chuyển nhà.

Cùng lúc đó, biệt phủ nhà họ Đường.

Tống Vy nhìn điện thoại đã quay về màn hình chính, nhăn mày.

Đối phương vậy mà cúp điện thoại của cô?

Tất nhiên, chuyện này không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, đối phương thế mà phủ nhận chuyện cứu người.

Nhưng vừa rồi giọng điệu ấp úng của đối phương, vừa nghe đã biết có vấn đề, rất rõ ràng đối phương đang nói dối.

Vì sao?

Giang Vân Khê vì sao phải nói dối, không thừa nhận cứu Hạo Tuấn?

Là bị người nào đó uy hiếp, hay là có nguyên nhân khác?

Mặc kệ là nguyên nhân gì, giờ khắc này, Tống Vy đều rất vui, vì qua cuộc điện thoại này, cô đã hoàn toàn xác định, Hạo Tuấn ở chỗ của Giang Vân Khê.

Cuối cùng cô cũng tìm được anh !

Đêm nay, Tống Vy vui đến không ngủ được, hôm sau trời còn chưa sáng, phấn khởi thu xếp đồ ra khỏi nhà, ngồi ở phòng khách chờ Trình Hiệp tới đón.

Khoảng hơn 07 giờ, Trình Hiệp liền tới .

Tống Vy tạm biệt Tống Hải Dương, kêu Tống Hải Dương ngoan ngoãn ở nhà chờ, liền lên xe xuất phát.

Lộ trình một tiếng ngồi xe, Tống Vy luôn bồn chồn không yên, sống một ngày bằng một năm, bởi vì cô muốn nhanh chút nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, chẳng sợ tốc độ xe đã muốn rất nhanh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất chậm.

Cuối cùng, tới rồi địa chỉ đồn công an cung cấp, đó là một cái thôn.

Thôn không tính lạc hậu, nhưng cũng không tính là giàu có, chỉ là thôn trang bình thường.

Hôm nay, 10 chiếc xe sang mà chỉ có trên tivi mới thấy được chạy vào trong thôn, tất cả người trong thôn đều ra xem náo nhiệt.

Có vài người trẻ tuổi, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play