Hai đứa trẻ quả nhiên gật đầu liên lục, biểu thị sẽ không rời xa mẹ.

Ba người lớn thương lượng như vậy xong, sau đó người nên đi thì đi, người nên ở thì ở lại.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Tống Vy mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi mùi thuốc sát trùng trong không khí thì biết mình ở nơi nào.

Nghĩ tới mình vì chịu kích thích chuyện Đường Hạo Tuấn mất tích, bụng đau kịch liệt được đưa vào đây, Tống Vy vội vàng sờ bụng.

Sờ cái bụng vốn nên lồi lên, lúc này lại trở nên rất phẳng, cả người cô đều hoảng, trái tim càng rơi vào đáy cốc.

“Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?” Tống Vy vội vàng chống người ngồi dậy.

Tuy nhiên vừa động như vậy, cơn đau truyền tới từ bụng khiến cô không nhịn được mà phát ra âm thanh.

Mà cơn đau này, cũng khiến cô hiểu, con của cô là thật sự không còn ở đây nữa!

Advertisement

Động tĩnh của Tống Vy đã đánh thức Hạ Bảo Châu đang ngủ ở sô pha trong phòng bệnh.

Hạ Bảo Châu mở mắt ra, vội vàng nhìn về phía giường bệnh, nhìn thấy Tống Vy vậy mà giật mũi kim truyền nước ra, chuẩn bị lật người xuống giường, ngay lập tức lo lắng chạy tới ngăn cản.

“Vy Vy, cậu đây là làm cái gì?” Hạ Bảo Châu vội vàng đỡ Tống Vy về giường bệnh.

Tống Vy không chịu, còn muốn tiếp tục ngồi dậy, vừa đẩy Hạ Bảo Châu vừa kích động gào lên: “Con của tớ mất rồi, tớ muốn đi tìm con của tớ!”

Hạ Bảo Châu lúc này mới hiểu cô tại sao cứ muốn xuống giường, cô ấy thở phào đồng thời vội đáp: “Đứa bé vẫn còn, đứa bé vẫn còn!”

“Vẫn còn?” Nghe thấy lời này, động tác của Tống Vy dừng lại, túm lấy tay của Hạ Bảo Châu, khẩn cấp hỏi: “Bảo Châu cậu nói con của tớ vẫn còn sao? Nhưng bụng của tớ phẳng rồi, nó mới được 6 tháng, đột nhiên biến mất từ trong bụng của tớ, có phải là nó đã…”

“Không có, bé còn sống, nó đang ở trong lồng ấp.” Hạ Bảo Châu vỗ lưng của cô, an ủi cảm xúc của cô.

Môi của Tống Vy mấp máy: “Lồng ấp?”

“Phải, cậu vì chịu kích thích từ việc sếp Đường mất tích dẫn tới vỡ ối, cho nên em bé sinh non trước ngày, may mà em bé đã được 6 tháng, chỉ cần cố gắng nuôi, vẫn có thể sống được.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Tống Vy sờ bụng, hai mắt vô thần lẩm bẩm: “Sinh non… cục cưng vậy mà sinh non rồi, mới 6 tháng thì sinh non rồi…”

“Đây cũng là chuyện hết cách.” Hạ Bảo Châu thở dài.

Tống Vy không dễ gì mới kìm được nước mắt, lần nữa nằm xuống: “Đều tại tớ, đều tại tớ mới khiến cục cưng sinh non, đều tại tớ…”

“Đừng khóc đừng khóc.” Hạ Bảo Châu vội vàng ôm lấy Tống Vy: “Vy Vy, đây không phải là lỗi của cậu, cậu tuyệt đối đừng trách mình, đây là chuyện không ai muốn hết, hơn nữa cậu trách mình như vậy, cũng không tốt cho cơ thể của cậu, cậu hiểu không? Em bé còn cần cậu, cậu buộc phải cố gắng điều dưỡng cơ thể của mình, nếu không cơ thể của cô sụp đổ, em bé phải làm sao? Hải Dương và Dĩnh Nhi phải làm sao?”

Nghe thấy lời này, Tống Vy sững người.



Phải, bây giờ Hạo Tuấn xảy ra chuyện rồi, cô cũng đã hại đứa con trong bụng phải chào đời sớm, chỉ có thể nằm trong lồng ấp.

Nếu cô còn không vực dậy, ba đứa trẻ ai chăm sóc?

Nhìn thấy Tống Vy nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc và tâm thái của mình thì Hạ Bảo Châu biết cô đã nghe lọt lời của mình, bỗng chốc trở nên vui mừng.

“Như vậy là đúng rồi, Vy Vy, bây giờ ba đứa trẻ đều chỉ có thể dựa vào cậu, cậu tuyệt đối không thể ngã xuống.” Hạ Bảo Châu thâm ý nói.

Tống Vy cắn môi dưới, cưỡng ép nở nụ cười: “Tớ biết, tớ sẽ điều tiết cảm xúc của mình, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu?”

“Hiệp dẫn chúng ra ngoài đi ăn rồi, lát nữa mới quay lại.” Hạ Bảo Châu trả lời.

Tống Vy gật đầu, ra hiệu đã biết, sau đó lại nói: “Bảo Châu, tìm một chiếc xe lăn, tớ muốn đi thăm cục cưng.”

Hạ Bảo Châu vốn muốn nói trên bụng của cô có vết mổ, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô, bỗng chốc nói không thành lời.

Thôi vậy, là người mẹ, nếu không để cô nhìn thấy con của mình, vậy cô chắc chắn sẽ không yên tâm nghĩ ngơi.

“Được, cậu đợi chút, tớ đến phòng thiết bị.”

Tống Vy nói cảm ơn.

Không lâu sau thì Hạ Bảo Châu đẩy một chiếc xe lăn vào, đỡ Tống Vy lên xe lăn, sau đó đẩy đến phòng sơ sinh.

Đứng ở bên ngoài phòng sơ sinh, nhìn đứa trẻ cả người đỏ hỏn trong lồng ấp, Tống Vy bịt miệng, nước mắt lần nữa không kìm được mà rơi xuống.

Lần này, Hạ Bảo Châu không có ngăn cô khóc.

Bởi vì Hạ Bảo Châu đến lúc này, cũng không ngăn được, đừng nói người mẹ như Tống Vy, ngay cả bọn họ nhìn thấy đứa bé này cũng hai mắt cay cay.

Dù sao đứa bé này thật sự quá đáng thương.

Bàn tay bịt miệng của Tống Vy đang run rẩy, rõ ràng là đang kìm tiếng khóc của mình.

Cô không ngờ đứa trẻ 6 tháng vậy mà bé như vậy.

“Bác sĩ nói rồi, tỷ lệ sống của em bé vẫn rất cao, chỉ cần không xảy ra sự cố, chắc có thể sống được.” Hạ Bảo Châu ở bên cạnh nói.

Tống Vy cụp mắt.

Chắc, cũng tức là nếu xuất hiện chút chuyện gì nữa thì cục cưng có thể ra đi?

Dường như nhìn ra Tống Vy đang nghĩ cái gì, Hạ Bảo Châu để tay lên vai cô: “Yên tâm đi, em bé nhất định sẽ không sao, đừng nghĩ nhiều, tin tưởng bác sĩ, bọn họ là người chuyên nghiệp.”

Tống Vy cười khổ.

Cô ngoài tin tưởng, còn có thể làm gì?



“Bé trai hay bé gái?” Tống Vy hỏi với giọng khàn khàn.

Hạ Bảo Châu mỉm cười đáp: “Bé trai, đặt cái tên đi.”

Tống Vy suy nghĩ: “Nhũ danh của Hải Dương và Dĩnh Nhi lúc bé gọi là Đoàn Đoàn Viên Viên, đứa nhóc này gọi là An An đi, tớ hy vọng nó bình an sống tiếp.”

“An An, không tồi, ngụ ý rất tốt.” Hạ Bảo Châu gật đầu: “Vậy tên chính thì sao?”

“Tên chính…” Tống Vy siết lòng bàn tay: “Đợi sau khi tìm được Hạo Tuấn, để anh ấy đặt, anh ấy đã bỏ lỡ khoảnh khắc đặt tên cho Hải Dương và Dĩnh Nhi, đứa bé này, anh ấy chắc chắn rất mong chờ.”

“Nhưng sếp Đường…”

“Anh ấy không sao!” Tống Vy nhìn cô ấy bằng ánh mắt kiên định: “Anh ấy nhất định sẽ không sao.”

Môi của Hạ Bảo Châu mấp máy, cuối cùng mỉm cười: “Ừm, đúng, sếp Đường không sao.”

Tống Vy thu hồi ánh mắt, cuối cùng liếc nhìn đứa trẻ trong lồng ấp, nhắm mắt lại: “Về phòng bệnh thôi.”

“Không nhìn thêm sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không, nhìn thêm lúc nữa, trong lòng cô lại đau thêm một phần, cứ như vậy, đừng nói điều chỉnh cơ thể, tâm thái mà bản thân tớ không dễ gì mới điều chỉnh được sẽ lại sụp đổ, bởi vì tớ sẽ không nhịn được mà nghĩ nữa, là tớ có lỗi với An An, mới khiến An An nằm ở bên trong.”

“Tớ biết rồi, chúng ta trở về thôi.” Hạ Bảo Châu thở dài, đi đến đằng sau cô, đẩy cô trở về phòng bệnh.

Vừa trở về thì Trình Hiệp dẫn hai đứa trẻ trở lại rồi.

Nhìn thấy Tống Vy mở mắt, hai đứa trẻ đầu tiên là sững người, sau đó là òa khóc chạy tới, đứng ở bên cạnh giường bệnh nắm tay của Tống Vy: “Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tỉnh rồi hu hu hu.”

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Tống Vy xoa đầu của hai đứa trẻ: “Mẹ tỉnh rồi, nên vui mới đúng, khóc gì chứ, nghe lời, đừng khóc.”

Hai đứa trẻ vội khịt mũi, tỏ ý không khóc nữa.

Ở bên cạnh, Trình Hiệp bước lên một bước: “Mợ chủ.”

“Trợ lý Trình, có tin tức của Hạo Tuấn không?” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm anh ta hỏi.

Trình Hiệp tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi mợ chủ, vẫn chưa.”

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn chợt ảm đạm, tuy thất vọng đối với kết quả này, nhưng cũng không có bất ngờ quá lớn.

Nếu tìm được Hạo Tuấn rồi, Hạ Bảo Châu chắc chắn đã nói rồi.

“Tôi biết rồi, có điều vẫn phải tiếp tục tìm, sống phải thấy người, chết…” Cổ họng của Tống Vy có hơi nghẹn lại, giọng nói có hơi run rẩy: “Chết cũng phải thấy xác!”

Trình Hiệp thẳng sống lưng: “Yên tâm đi mợ chủ, chúng tôi biết, đều luôn không từ bỏ tìm kiếm tổng giám đốc.”

Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, trong nước bây giờ như nào rồi, chuyện Hạo Tuấn mất tích, bên ngoài đã biết chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play