“Vâng tổng giám đốc.” Đầu bên kia, người quản lý biểu thị đã biết.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn để điện thoại di động xuống, tiếp tục xử lý tài liệu trước khi lên máy bay chưa xử lí xong.
Khoảng hơn nửa giờ đến được bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, dì Vương vẫn chưa tỉnh lại, con dâu của bà ấy đang chăm sóc ở bên giường bệnh.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, người con dâu vội vàng đứng dậy: “Anh Đường, anh tới rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Dì Vương sao vậy?”
“Tối hôm qua mẹ tôi cứ bị đau thắt lưng. Buổi sáng bác sĩ đã chích cho một mũi giảm đau rồi mới ngủ, chắc là sắp tỉnh rồi.” Cô con dâu nhìn bà cụ trên giường bệnh đáp.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Tôi xin lỗi vì đã để dì Vương xảy ra chuyện như vậy.”
“Không, không có liên quan gì đến anh, anh Đường. Mẹ cũng nói là lỗi của những người táng tận lương tâm kia, vậy nên anh Đường đừng tự trách.” Cô con dâu vội vàng xua tay nói.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương, “Dù nói thế nào thì dì Vương cũng gặp chuyện ở chỗ tôi. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chi phí thuốc men và các chi phí điều trị sau này cho dì Vương.”
“Cảm ơn sếp Đường.” Cô con dâu cười cảm kích.
Gia đình họ tuy không thiếu tiền nhưng chắc chắn không giàu có.
Mà cô còn có hai con trai, một đứa đang học cao học và một đứa sắp vào đại học nên cần rất nhiều tiền để chi tiêu.
Nếu như mẹ chồng được chủ nhà lo cho hết thì còn gì hay bằng.
Đang nghĩ thế, điện thoại di động của cô con dâu đổ chuông.
Cô nhìn một cái, ngượng ngùng nói: “Anh Đường, chồng tôi đang gọi, tôi nhận điện thoại đã.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.
Cô con dâu cầm điện thoại di động đi ra ban công.
Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh.
Ngồi được khoảng hai phút, bà cụ trên giường bệnh đột nhiên hừ hừ rồi mở mắt.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Dì Vương, dì tỉnh rồi.”
“Ông chủ?” –Khi dì Vương nhìn thấy anh, bà còn tưởng là ảo giác nên không khỏi chớp mắt hai lần, nhưng người vẫn ở đó.
Lúc này dì Vương mới biết đây không phải là ảo ảnh, mà là người thật.
“Ngài, thật sự là ngài, ngài đã trở lại?” Dì Vương vui vẻ định ngồi dậy.
Đường Hạo Tuấn đè tay bà lại: “Dì Vương, vết thương của dì còn chưa lành, đừng nhúc nhích, cứ nằm đi.”
Dì Vương gật đầu: “Được được, tôi không động đậy, ông chủ, chỉ có một mình ngài sao, mợ chủ và cô cậu chủ vẫn chưa quay về à?”
Bà nhìn về phía sau không thấy Tống Vy và hai đứa bé, trong mắt không khỏi có chút thất vọng.
Kể từ khi Tống Huy Khanh qua đời, mợ chủ đưa hai đứa bé ra nước ngoài thi đấu, đã gần 3 tháng không về.
Bà nhớ nhung khôn xiết, nhất là hai đứa bé.
Bà thực sự coi hai đứa bé như những đứa cháu ruột của mình. Mỗi lần nghe hai đứa trẻ gọi bà là bà Vương trong video, trái tim bà như tan chảy.
“Tống Vy sắp vào chung kết rồi, không thể rời đi, mang theo hai đứa nhỏ về tôi cũng không yên tâm nên chỉ có một mình tôi trở về, dì đừng lo lắng, đợi bên cô ấy là ban ngày thì tôi sẽ call video cho dì gặp họ.” Đường Hạo Tuấn lại ngồi xuống và nói.
Dì Vương cười đáp: “Cũng được, cuộc thi và sự an toàn của hai đứa nhỏ là quan trọng nhất. Đúng rồi, dạo này ngài ở nước ngoài không gặp đám người Đường Hạo Minh à?”
“Có gặp.” Nói đến Đường Hạo Minh, sắc mặt Đường Hạo Tuấn trầm xuống.
Dì Vương thở dài: “Tôi nói cái người này sao có thể xấu xa như vậy.”
“Được rồi dì Vương, trước tiên dì nói cho tôi biết tình hình cụ thể của người đàn ông đã đột nhập vào biệt thự.” Đường Hạo Tuấn nhìn bà.
Mặc dù người quản lý đã nói với anh một lần, nhưng dù sao cũng không phải từ chính miệng dì Vương nói, có thể có một số chỗ không được cặn kẽ.
Có lẽ còn có gì đó, chỉ có dì Vương mới biết.
Dì Vương gật đầu: “Đúng rồi, tối hôm trước tôi đang giặt đồ trong phòng giặt, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động, vốn tưởng là mọi người về nên tôi còn ở dưới lầu gọi mấy lần, nhưng không nghe ai đáp lại cả. Tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, định lên lầu để thử rốt cuộc là chuyện gì, không ngờ lại có ăn trộm.”
Nói đến đây, Dì Vương lộ vẻ tức giận: “Người nọ vội vàng chạy xuống, tôi đụng phải hắn ta, hắn ta liền đẩy tôi ngã xuống. Đúng rồi ông chủ, lúc tôi ngã xuống đã thấy được mặt của hắn ta, đó là Đường Hạo Minh!”
“Cái gì?” Đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại.
Quả nhiên, có một vài chuyện mà chỉ có dì Vương biết.
Mà dì Vương không nói với quản lý, bởi vì bà không tin tưởng anh ta, suy cho cùng thì người quản lý không giống như Trình Hiệp, người luôn đi theo anh.
“Dì Vương, dì có chắc là Đường Hạo Minh không?” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, trầm giọng hỏi.
Dì Vương vội vàng đáp: “Là hắn ta. Dù ngụy trang một chút nhưng tôi vẫn nhận ra hắn ta, chỉ là hắn...”
Có vẻ hơi khó nói, dì Vương ngập ngừng chưa nói hết phần còn lại.
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Hắn ta làm sao?”
Dì Vương bắt gặp ánh mắt của anh, do dự vài lần rồi nói: “Hắn...hắn ta lấy rất nhiều đồ của mợ chủ.”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn hoàn toàn trầm xuống, sát khí tràn ngập trong cơ thể cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
“Đường! Hạo! Minh!” Đường Hạo Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, bởi vì tức giận, hai nắm tay đang nắm chặt khẽ run, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn.
Ban đầu Đường Hạo Minh có thứ tình cảm ghê tởm đó với mẹ mình, nhưng sau khi mẹ anh mất, thì hắn ta lại dời phần tình cảm đó sang vợ của anh.
Bất cứ người đàn ông nào gặp phải chuyện này đều sẽ rất tức giận.
Rồi sẽ có một ngày...
Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ băm thân thể Đường Hạo Minh thành vạn mảnh!
Đường Hạo Tuấn hai mắt đỏ rực, vừa trông liền khiến người ta sợ hãi.
Dì Vương lo lắng: “Ông chủ...”
Đường Hạo Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận dữ dội trong lòng, nhắm mắt lại, cố lấy lại bình tĩnh: “Dì Vương, tôi không sao, dì tĩnh dưỡng cho tốt, đến tối tôi sẽ quay lại.”
“Vâng, ông chủ, ông đi cẩn thận.” Dì Vương mỉm cười.
Đường Hạo Tuấn xoay người đi ra khỏi cửa phòng bệnh, liền gặp Mạnh Ngọc mặc áo blue trắng ở cửa.
Mấy tháng nay anh không hề gặp Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc có tới tìm anh, nhưng anh vẫn không gặp lại anh ta, bởi vì anh không thể tha thứ cho sự phản bội của Mạnh Ngọc, cũng như không thể tha thứ cho việc Mạnh Ngọc đã thả Lâm Giai Nhi đi.
Lâm Giai Nhi không chỉ là kẻ cầm đầu muốn sát hại vợ anh mà còn là một trong những hung thủ giết cha mẹ anh.
Vì vậy, anh không thể làm bạn với Mạnh Ngọc như trước.
Mạnh Ngọc không ngờ lại trùng hợp như vậy, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, anh ta sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên mỉm cười: “Hạo Tuấn, cậu trở về lúc nào vậy?”
Đường Hạo Tuấn mặc kệ, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.
Mạnh Ngọc biết anh vẫn không chịu tha thứ cho mình, đôi mắt anh ta tối sầm lại, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hạo Tuấn, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khuôn mặt baby dễ thương của Mạnh Ngọc trở nên nghiêm túc: “Hai ngày trước Giai Nhi đã liên lạc với tôi.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Tại sao cô ta lại liên lạc với anh?
“Cô ấy muốn tôi gửi cho cô ấy một ít thuốc.”
“Thuốc gì?”
“Một số loại thuốc rất nguy hiểm.” Mạnh Ngọc không nói rõ về tên thuốc, nhưng từ “nguy hiểm” đủ cho thấy Lâm Giai Nhi lại chuẩn bị làm chuyện xấu.
“Anh đưa rồi?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn bắt đầu khó coi.
Mạnh Ngọc lắc đầu: “Không, bây giờ Giai Nhi giống như thuốc nổ. Làm sao tôi có thể cho cô ấy một thứ nguy hiểm như vậy, ai mà biết cô ấy sẽ làm gì.”
Nghe thấy anh ta không đưa, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn mới khá lên: “Cô ta nhờ anh đưa thuốc cho cô ta bằng cách nào? Gửi qua đường bưu điện hay cô ta tự đi lấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT