Ở phía bên kia, Tống Vy và Mercedes nói chuyện với nhau mười mấy phút, sau đó thầy Mercedes cùng với những thầy khác rời đi.

Trở lại bên cạnh Trần Châu Ánh.

Trần Châu Ánh khoác cánh tay cô hỏi: “Cô với thầy nói gì thế?”

“Không có gì, chỉ nói một vài suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay thôi, cũng dặn tôi sau này chú ý câu chữ.” Tống Vy cười trả lời.

Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng là phải chú ý câu chữ, nếu không sau này nói không chừng sẽ gặp những chuyện kiểu này.”

“Đúng vậy, đi thôi, trở về phòng nghỉ trước, đúng rồi, Bảo Châu đâu?” Tống Vy đột nhiên nhìn trái nhìn phải.

Trần Châu Ánh cười: “Tẩy trang và thay quần áo xong, đã đi cùng với trợ lý Trình như hình với bóng rời đi rồi.”

“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy bật cười lắc đầu.

Đến cửa phòng nghỉ, Trần Châu Ánh đột nhiện nhận được điện thoại của thầy cô ấy, đi qua một bên nghe điện thoại.

Advertisement

Tống Vy đẩy cửa đi vào, hai đứa bé ngọt ngào gọi: “Mẹ, mẹ trở về rồi.”

“Ừ, mẹ trở về rồi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu với hai đứa bé, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đang xem cái gì vậy?”

“Báo cáo thẩm định lễ phục.” Đường Hạo Tuấn đưa tài liệu cho cô.

Biểu cảm của Tống Vy lập tức trở nên nghiêm túc, sau khi nhận lấy tài liệu, xem một cách rất nghiêm túc.

Hóa ra hai người Anna và Lase, đã rắc một chút bột mủ cây không màu không vị lên lễ phục và trang sức trong túi.

Chỉ cần da tiếp xúc với loại bột này, trong vòng mười mấy phút đến nửa tiếng, sẽ vô cùng ngứa ngáy, hơn nữa trên người còn nổi lên những chấm đỏ lớn hoặc mụn lớn.

Nghiêm trọng hơn, còn có khả năng nhiễm trùng đường hô hấp, từ đó dẫn đến tử vong.

Nhìn đến đây, Tống Vy hít một hơi khí lạnh, nắm chặt tài liệu, tức giận nói: “Bọn họ thật quá đáng, lại đặt thứ này bên trong, may là Bảo Châu không mặc, nếu không…”

Lời nói phía sau, cô không nói ra.

Đường Hạo Ngôn lấy cho cô một ly nước mật ong: “Bởi vì loại thuốc bột này không mùi không vị, rắc lên lễ phục và trang sức, cũng sẽ không nhìn ra, như vậy, cho dù Hạ Bảo Châu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người khác cũng sẽ không nghi ngờ lễ phục và trang sức có vấn đề gì, chỉ cho rằng Hạ Bảo Châu bị dị ứng.”

“Nên bọn họ quá độc ác, nếu không phải chúng ta đã lắp camera ở trong phòng trang điểm, có lẽ chúng ta chưa chắc có thể điều tra ra hai người này.” Tống Vy day thái dương nói.

Đường Hạo Tuấn gật đầu không tỏ ý kiến.

Tống Vy uống một ngụm nước, cơn tức giận trong lòng đã bị đè xuống: “Đưa cái này cho bên phía cảnh sát đi, chỉ cấm thi đấu ba năm sao đủ, cái này đã đến mức cố ý mưu sát rồi.”

“Anh biết rồi, anh đã bảo người đưa qua rồi, đây là bản lưu lại.” Đường Hạo Tuấn cầm lấy tập tài liệu trong tay cô, đặt lên bàn trà nói.



Tống Vy thở dài một hơi, muốn nói điều gì đó, điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, là quản lý của tập đoàn gọi đến.

“Anh đi nhận điện thoại.” Đường Hạo Tuấn đứng lên.

Tống Vy gật đầu, ừ một tiếng: “Đi đi.”

Anh đi ra ngoài ban công.

Lúc này, có người gõ cửa phòng nghỉ.

Tống Hải Dương từ trên sofa nhảy xuống: “Mẹ, con đi mở cửa.”

Ở bên ngoài cửa có vệ sĩ, người đến có thể thuận lợi đột phá được vòng vây vệ sĩ để gõ cửa, chắc chắn là người mình.

Nên Tống Vy cũng rất yên tâm gật đầu, để cậu bé đi.

Rất nhanh, Trần Châu Ánh dắt tay Tống Hải Dương đi vào.

“Vy Vy, chuyện lúc nãy ở trên sàn chữ T, thầy của tôi cũng biết rồi, bây giờ đã đi tìm thầy của Anna tính sổ rồi.” Trần Châu Ánh khuôn mặt hưng phấn nói.

Tống Vy bảo cô ấy chọn một vị trí rồi ngồi xuống: “Xem ra thầy của cô rất yêu thương cô.”

“Đương nhiên rồi, tôi là đồ đệ nữ duy nhất của thầy, tôi bị ức hiếp, thầy tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, đúng lúc ông ấy và thầy của Anna cũng có chút mâu thuẫn, bây giờ đúng lúc có lý do đi tìm thầy của Anna gây phiền phức.” Trần Châu Ánh cười nói.

Sau đó, cô nhìn thấy tài liệu đã được mở ra đặt ở trên bàn, mắt sáng lên: “Có kết quả giám định rồi?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Trần Châu Ánh đưa tay ra cầm tập tài liệu lên, sau khi xem xong, đập tay xuống bàn trà: “Mẹ nó, lại có thể nham hiểm như vậy, loại bột thuốc nguy hiểm như thế này mà cũng dùng, may là Bảo Châu không sao, nếu không chúng ta…”

“Đúng vậy, nếu không trong lòng chúng ta không thể vượt qua được cánh cửa này.” Tống Vy thở dài trả lời.

Đường Hạo Tuấn quay trở lại, sắc mặt không được tốt lắm.

Tống Vy nhìn anh, vùng giữa lông mày có chút lo lắng: “Hạo Tuấn, sao vậy?”

“Dì Vương nhập viện rồi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng trả lời.

Trần Châu Ánh không biết dì Vương là ai, nên cũng không nói chen vào.

Tống Vy đứng dậy đột ngột: “Cái gì? Dì Vương nhập viện.”

Hai đứa bé cũng căng thẳng, lo lắng: “Ba, bà Vương không sao chứ?”

Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”



“Thoát khỏi nguy hiểm, nói như vậy, tình hình của dì Vương rất nghiêm trọng?” Tống Vy nắm chặt tay lại: “Hạo Tuấn, rốt cuộc dì Vương bị sao vậy, là bị bệnh, hay là…”

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên trở nên u ám, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng khiến người khác run sợ: “Dì Vương bị người khác đẩy từ trên cầu thang xuống, bị thương nặng nhập viện.”

“Cái gì?” Mắt Tống Vy trừng lớn: “Sao có thể như vậy được?”

“Tối qua có người xông vào biệt thự, đi lục lọi phòng sách của anh với phòng ngủ của chúng ta, có lẽ đang tìm thứ gì đó, nhưng cuối cùng không tìm thấy, lúc đi xuống tầng, đúng lúc bị dì Vương đi lên tầng gặp phải, người kia đã đẩy dì Vương xuống, may là dì Vương mới đi lên có mấy bậc, nếu không tuổi lớn như vậy, sẽ chết ngay tại chỗ.” Đường Hạo Tuấn trả lời.

Tống Vy lo lắng cắn môi: “Vậy dì Vương ruốt cuộc bị thương như thế nào?”

“Eo bị thương, còn có đầu bị va đập, những thứ khác không có vấn đề gì lớn, có lẽ người kia đang vội vàng chạy trốn, nên cũng không ra tay với dì Vương, may là dì Vương ngất xỉu không lâu, vệ sĩ đi tuần tra nhìn thấy cửa biệt thự mở, nên đi vào kiểm tra, mới phát hiện ra dì Vương, đưa dì Vương đến bệnh viện, vì điện thoại của dì Vương không ở bên người, vệ sĩ không thể liên lạc với anh, chỉ có thể liên lạc với bên phía tập đoàn, người quản lý đi qua, mới liên lạc với anh.”

“Hóa ra là như vậy.” Nghe thấy dì Vương không bị thương quá nặng, Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai đứa bé cũng an tâm.

“Là người của Đường Hạo Minh sao?” Tống Vy nhìn người đàn ông hỏi.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành đường thẳng: “Đúng vậy, quản lý đợi dì Vương tỉnh lại, phái người đi đến biệt thự điều tra, muốn xem xem người kia có phải là trộm cắp, cuối cùng phát hiện tất cả những đồ quý giá đều không bị mất, nhưng tư liệu liên quan đến Duy Tâm bị lấy đi rất nhiều, vì vậy anh nghĩ là Đường Hạo Minh phái người đến tìm giấy chuyển nhượng Duy Tâm.”

Bởi vì anh ở nước ngoài, không có ở trong nước.

Nên Đường Hạo Minh mới có thể nắm lấy cơ hội này, kêu người đi đến biệt thự.

“Anh ta vẫn chưa chết tâm.” Tống Vy lạnh lùng châm chọc.

“Anh phải về nước trước.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy gật đầu: “Đi đi, trở về xem dì Vương thế nào.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ trở lại sớm.”

“Em đợi enh.” Tống Vy đặt cằm lên vai anh, giọng nói ấm áp nói.

Buổi tối, Đường Hạo Tuấn rời đi.

Lần này, anh để Trình Hiệp ở lại bên này, không đưa đi theo.

Điều này khiến Hạ Bảo Châu rất muốn mua cho anh một cái bài vị, cúng bái anh, ngày nào cũng cúng bái.

Lúc Tống Vy nghe thấy, cười không ngừng.

“Mợ chủ, bên phía cảnh sát trả lời rồi.” Trình Hiệp từ bên ngoài biệt thự đi vào, phá vỡ tiếng nói cười của ba người phụ nữ trong phòng.

Tống Vy nhìn anh ta: “Trả lời cái gì?”

“Chính là bột mủ cây của Anna, bên phía cảnh sát điều tra hồ sơ ngày trước của Anna, phát hiện trong các cuộc thi mà Anna tham gia, cũng lần lượt có người xuất hiện tình trạng dị ứng, bên phía cảnh sát liên hệ với mấy nhà thiết kế bị dị ứng kia, biết được những nhà thiết kế kia không ăn hoặc chạm vào chất gây dị ứng nào, nên bên phía cảnh sát đoán, cũng là Anna dùng loại thuốc bột này với những nhà thiết kế kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play