Buổi đêm ở phủ thượng thư thật sự rất tĩnh vắng, hắn vừa cùng Cẩn Hạo, Cẩn Nghiên cùng Dạ Hoa thái tử bàn chuyện chính xong thì trời cũng đã gần sáng. Biết hắn có chút tư tâm muốn nhìn qua muội muội của mình trước khi trở về Tây Châu, Cẩn Nghiên liền dẫn hắn vào tiểu viện Y Các một chút.
Tiểu nha đầu bốn tuổi năm xưa đã lớn thêm không ít, đường nét khuân mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, bộ dạng say ngủ kia thật sự rất đáng yêu. Hắn liền nói Cẩn Nghiên đừng đánh thức nàng dậy, chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn nàng, rồi cũng lặng lẽ cùng Cẩn Nghiên rời đi.
Lần này hắn đi Tây Châu, đi một lượt bảy năm liền, bảy năm này cũng thật nhiều chuyện xảy ra. Hắn nhớ lúc hắn mới trở lại Tây Châu được hai tháng Cẩn Hạo huynh đệ tốt của hắn liền tựa như một cái xác không hồn, vô tri vô thức mà bước đến trước mặt hắn.
Nhìn thấy vị huynh đệ của mình mới qua hai tháng liền trở nên tiều tuỵ như vậy, hắn liền có chút sợ hãi nhanh chóng viết thư về kinh thành cho Dạ Hoa hỏi đầu đuôi câu chuyện nhưng Dạ Hoa chỉ nói rằng nên để Cẩn Hạo tự mình kể cho hắn nghe. Hắn lại càng thêm thắc mắc viết một phong thư mới cho Cẩn Nghiên, nhưng muội ấy cũng không biết bên trong thực sự đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là một năm sau đó, hắn tuỳ tiện ở trên đường mua về cho Cẩn Hạo một chén đậu hũ nước đường, Cẩn Hạo nhìn chén đậu hũ nước đường, lại nhìn hắn, rất an tĩnh từng thìa đậu hũ mềm mịn trong chén, nhẹ nhàng kể lại câu chuyện năm xưa cho hắn nghe.
Vân Hi của năm mười bảy tuổi là một Vân Hi đã cầm quân ba năm trên chiến trường, nhìn thấu sinh tử vô thường, vốn đã quen với chuyện những chiến hữu hôm nay còn cùng mình tập kiếm, ngày mai đã bỏ mạng nơi chiến trường.
Cẩn Hạo của năm mười bảy tuổi, là một thiếu niên ưu tú, dương quan sán lạn, đôi tay cũng chưa từng dính máu lại phải trải qua những chuyện đáng sợ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT