Cẩn Y nghe xong chuyện này liền tránh không khỏi ngạc nhiên vô cùng, thì ra lúc nàng còn nhỏ, cùng tên tiểu tử Mặc Hàn suốt ngày ra đường quậy phá đã xảy ra những chuyện động trời như vậy. Nếu như theo lời Vân Hi ca nói, thì phải chăng sư phụ thần bí kia của nàng chính là Dạ Hoa thái tử hay chăng?

"Vậy....."

"Đúng như muội nghĩ, chỉ là lúc hắn từ thượng thư phủ của muội rời đi ta cùng ca ca của muội đều mất dấu của hắn, không cách nào tìm được"

Vân Hi đem câu chuyện ấy kể lại cho nàng, những ngón tay mảnh khảnh của hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve từng đường vân nhỏ trên cổ cầm bạch ngọc. Đã mười năm rồi, ta vẫn chưa thể tìm thấy ngươi, rốt cuộc là ngươi còn sống hay là đã chết cơ chứ?

Thời gian không còn sớm, cũng đã đến giờ cơm chiều, những binh sĩ hậu cần bưng hộp đồ ăn đến lều của Vân Hi quân, những món ăn đơn giản được bày lên chiếc bàn mộc nhỏ còn đang bốc khói toả hương thơm nghi ngút chẳng thể cưỡng lại, lúc này Cẩn Y mới nhớ ra hình như từ buổi sáng đến giờ nàng mới chỉ ăn một chén canh ngọt, bây giờ liền cảm thấy bụng rất đói.



"Cơm canh ở nơi biên cảnh sẽ không được như kinh thành đâu" Vân Hi mỉm cười trêu chọc một câu, hắn biết Cẩn Y vốn là một tiểu thư đài các, tất nhiên chuyện ăn uống sẽ không phải chịu cảnh thiếu thốn gì rồi.

"Cẩn Y không kén ăn"

Cẩn Y nàng mỉm cười đáp lại, cầm lên chiếc bát xứ trắng múc cho hắn hai muôi cơm nhỏ, cũng lại múc cho mình nửa chén cơm.

Cơm được hoá dầu binh nấu trong niêu đất, thật sự rất thơm, hạt cơm nở đều bung xốp. Trên bàn có món nấm hương sốt tỏi, rau cải xào, đậu hũ sốt cay cùng cà ghém muối chua lại còn có cả một vò rượu hoa quế thơm ngọt. Đều là những món ăn thanh đạm đơn giản nhưng không hiểu vì sao Cẩn Y nàng lại còn cảm thấy nó ngon hơn những món ăn nàng được ăn ở kinh thành rất nhiều.

Chỉ tiếc là không có món bánh hoa quế mà nàng thích nhất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play