Sẽ luôn có một người trị được bạn
Cố Trường An không đụng vào sợi dây kia, không xuống tay nổi.
Kết quả người đàn ông kia không chịu để ý đến cậu, cậu vừa bực mình vừa buồn cười, trăn trở lầm bầm: "Thế mẹ nào mà em lại thích anh nhỉ."
Lục Thành nghe thấy, lỗ tai giật giật, một mảng đỏ ửng dần bò lên tai, nhưng hắn vẫn không động đậy, đưa lưng về phía Cố Trường An nằm một góc trên sàn, bộ dạng kiên quyết "Anh có chết cũng không lên giường".
Cố Trường An đá một cái sang, không nhẹ không nặng, đủ để khiến lòng người đàn ông ngứa ngáy.
Lục Thành không trở mình, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Em đi ngủ đi."
Ngọn lửa phẫn nộ của Cố Trường An từ từ bốc lên, trong nháy mắt đã lan tới đỉnh đầu, bất dung cự tuyệt ra lệnh: "Ngủ cái đéo gì, lên giường!"
Lá gan Lục Thành rất lớn, đã đến nước này mà vẫn không chịu nhúc nhích một phân nào, tiếp tục quay bóng lưng lạnh lùng về phía Cố Trường An.
Cố Trường An bực đến nỗi mũi cũng muốn lệch. Cậu gãi gãi tóc cho mình bình tĩnh hơn chút, sau đó ngồi xổm xuống, khom lưng ghé vào thở bên tai người đàn ông, nói một câu, chẳng hề hoa mỹ, vô cùng giản đơn.
— cậu nói, Lục Thành, em rất nhớ anh.
Hô hấp của Lục Thành đột nhiên hơi ngưng lại. Hắn bò dậy xoay người, quay mắt về phía Cố Trường An, con ngươi đen hơn người thường chuyển động, ánh mắt thâm sâu mà nóng bỏng, giống như đang nhìn chằm chằm con mồi, vật sở hữu của mình: "Trường An, anh đi tắm trước có được không?"
Cố Trường An không đáng kể nói: "Được chứ, anh cứ ngâm vài tiếng đi."
Thái dương Lục Thành động động, kéo Cố Trường An hôn lên.
.
Sau những tiếng rầm vang, một trận mưa như trút nước kéo theo gió bão đánh xuống đất đai tạo thành một khe nứt. Nước mưa như mũi tên điên cuồng lao vào trong khe, chẳng mấy chốc đã tràn lan ra ngoài.
Tiếng mưa lốp bốp như đang rơi xuống toàn bộ thế giới.
Trận mưa lớn kéo dài cực kỳ lâu, sau đó gió ngừng, mưa nghỉ, tí tách tí tách rút lui, mặt đất ẩm ướt không thể tả.
Bởi vì trận mưa kia, không khí trong phòng trở nên hơi ướt át.
Cố Trường An ngồi dựa ở đầu giường, vô thức đếm xem người đàn ông có bao nhiêu vết thương. Đếm đếm một hồi, cậu bèn vùi mặt vào trong hõm vai của người đàn ông.
Lục Thành cười trầm thấp, bảo cậu đừng bôi nước mũi lên người mình.
Cố Trường An không có phản ứng.
Lục Thành vỗ bờ lưng gầy gò của Cố Trường An, lòng bàn tay chạm phải phần xương cộm lên, cổ họng hắn phát nghẹn: "Sao em làm Trường An nhà anh gầy thế?"
Cố Trường An cười lạnh: "Anh đã tự nhìn chính mình chưa, còn có tư cách nói em?"
Lục Thành như bị nghẹn, hắn sờ mũi một cái, nửa ngày cũng không dám lên tiếng.
Chẳng hiểu sao mà ba năm không gặp, Lục Thành càng sợ Cố Trường An, sợ chết đi được, hắn nhíu mày, dùng một tay lau mồ hôi.
Cố Trường An cảm giác mình và Lục Thành giống như hai người lưu lạc trên sa mạc, mệt bở hơi tai, nhưng vẫn giúp đỡ lẫn nhau, từng bước từng bước tiến lên, dùng tất cả các biện pháp có thể dùng để nói cho đối phương biết, không cần phải sợ, chỉ cần mình nắm chặt tay nhau.
Niềm tin của cậu xuất hiện chỉ qua một câu nói của mẹ cậu.
Linh thể có thể tăng mạnh phong ấn, bán linh thể cũng có tác dụng, vậy tức là máu thịt của cậu có thể giúp khống chế Hắc Diệu.
Cố Trường An không nghĩ đến chuyện rút xương róc thịt, cứu sống được Lục Thành, nhưng cậu lại chết, vậy thì có ý nghĩa gì? Cho nên cậu không rút xương róc thịt, thứ còn lại có thể dùng chính là máu.
"Nghĩ gì thế?"
Giọng nói bên tai khiến Cố Trường An hoàn hồn, cậu ngáp một cái: "Buồn ngủ."
Lục Thành nói, vậy mình ngủ thôi.
Vậy nên hai người nằm xuống, vai kề vai, đầu sát bên đầu, tư thế thân mật không kẽ hở, lại mỗi người một tâm tư riêng.
Cố Trường An trở mình, Lục Thành liền quấn chặt eo cậu, cậu bị siết rít một hơi: "Lục Thành, anh muốn ghìm chết em à?"
Lục Thành hoảng loạn rút tay lại, một khắc sau lại siết chặt Cố Trường An, hận không thể khảm cậu vào trong xương cốt.
Cố Trường An hơi thở gấp cười: "Anh hai, không thể nào ngủ yên hử?"
Danh xưng này đã lâu Lục Thành chưa nghe thấy, lúc Cố Trường An tâm trạng tốt sẽ gọi như thế. Hắn khom lưng, cằm đặt trên vai đối phương, hít hà mùi hương quen thuộc, như một đứa bé sơ sinh quyến luyến mẹ mình.
Cố Trường An hoàn toàn không có cách nào ngủ, cậu đá đá chân về phía sau, đá phải mắt cá chân của người đàn ông, gầy như da bọc xương.
Trong lòng buồn bực không thôi, Cố Trường An lạnh lùng nói: "Anh mà không nuôi mình mập lên, em sẽ lập tức không thèm anh nữa."
Không chờ được lời hồi đáp, Cố Trường An lại đá: "Nghe không?"
Giọng người đàn ông khàn khàn vang lên: "Nghe."
Cố Trường An thoả mãn trở mình, mặt hướng về hắn, hôn nhẹ cằm của hắn, ghét bỏ nói: "Để sáng mai em cạo ria mép cho anh, ngứa người."
Lục Thành nói: "Ừm."
Cố Trường An đột ngột nói: "Mẹ của em đến rồi."
Lục Thành sững sờ, xong bèn thấp thỏm: "Cái bộ dạng hiện giờ của anh, không thích hợp gặp mẹ em."
Từ trong lỗ mũi Cố Trường An phát ra một âm thanh, mang theo ý cười rõ ràng: "Vợ xấu cũng phải ra mắt cha mẹ chồng."
Lục Thành không phản bác được.
Cố Trường An nhíu mày: "Xoa eo giúp em, vừa xót vừa đau, khó chịu."
Lục Thành tức thì đưa bàn tay lớn qua.
Cố Trường An thoải mái hừ hừ, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Lục Thành chống trán, ở trong bóng tối dùng ánh mắt khắc ghi gương mặt của cậu, một lần lại một lần, làm sao cũng không ngắm đủ.
Ánh nắng mới tỏ, Cố Trường An đã dậy.
Ngắn ngủi trong chớp mắt, cậu không rõ mình đang ở nơi nào, hơi thở ấm áp tức khắc lôi cậu về lại hiện thực.
Cố Trường An quay đầu, đối diện với cặp mắt che kín tơ máu đỏ của người đàn ông, sắc mặt cậu âm trầm nghiêm nghị, giọng cũng vậy: "Anh đừng nói với em là cả đêm qua anh không ngủ."
Lục Thành mặt không đỏ tim không đập nói láo: "Có ngủ."
Cố Trường An đẩy người đàn ông ra ngồi dậy.
Lục Thành mò cậu vào trong lồng ngực: "Tối hôm qua em nằm mơ."
Động tác giãy giụa của Cố Trường An dừng lại: "Thật sao?"
"Ừm." Lục Thành sờ lên gương mặt của cậu, "Em khóc vô cùng dữ dội, anh dỗ như nào cũng vô dụng."
Sắc mặt Cố Trường An quái dị: "Sau đó thì sao?"
Lục Thành cười than thở: "Anh không thể làm gì khác ngoài việc khóc cùng em."
Cố Trường An biết không phải là trò đùa. Cậu kiểm tra camera giám sát trong tứ hợp viện, phát hiện ba năm qua nửa đêm mình thường thường bị ác mộng quấy nhiễu, nhiều lần khóc, khóc như chó chết, nước mắt tuôn rơi như vật vô giá trị, hoàn toàn không phải dáng vẻ lúc thường của cậu.
Đó là mặt yếu đuối của cậu.
Cố Trường An trầm mặc làm Lục Thành có chút bận tâm, không nhịn được nắm mặt cậu hôn lên.
Hôn hôn một hồi, lửa lại cháy.
Cố Trường An đẩy người ra: "Ra chỗ khác chơi đi."
Lục Thành trừng trừng nhìn cậu, ánh mặt nóng hổi: "Chơi cái gì đây?"
Cố Trường An nói: "Tay trái nắm lấy tay phải, mọi người đều là bạn tốt."*
*Hình như đây là một bài hát thiếu nhi.
"..."
Lục Thành bày ra dáng vẻ tủi thân đáng thương.
"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng." Cố Trường An thờ ơ không động lòng, cười hừ, "Tối hôm qua là tình huống đặc biệt. Bắt đầu từ hôm nay, anh mà không dưỡng sức khoẻ cho tốt thì cũng chỉ có thể ngắm thôi."
Da mặt Lục Thành co rúm, hắn theo bản năng nói: "Không thể dưỡng, sức mạnh Hắc Diệu mà ra, anh sẽ không thể khống chế được."
Cặp mắt sưng thành hạch đào của Cố Trường An trừng sang: "Mới sáng sớm mà anh đã muốn em bực rồi đúng không?"
Lục Thành giơ hai tay lên đầu hàng: "Anh sai rồi."
Cố Trường An lườm một cái.
Trong viện mơ hồ có tiếng nói chuyện, là hai hạ nhân đến đây quét dọn, vừa làm việc vừa xì xào bàn tán. Cố Trường An đi tới cửa, cách một lớp cửa cùng Lục Thành nghe trộm.
"Tối hôm qua trong vườn thượng uyển vô cùng yên tĩnh, đại thiếu gia không có xảy ra chuyện."
"Nghe nói cái người lưu lại kia đến từ nơi khác. Tuy rằng cậu ta rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy cậu ta không xứng với đại thiếu gia."
"Không có đâu, vẻ ngoài cậu ta xinh đẹp đến thế, so với Thập Nhị còn đẹp đẽ hơn, làm sao không xứng với thiếu gia được?"
"Bởi vì ba năm trước đại thiếu gia chịu tội, cũng là bởi vì cậu ta."
"Sao có thể?"
"Thật đó, tôi nghe Lục tiểu thư và tam thiếu gia nói."
Tiếng nói bên ngoài nhỏ dần, Cố Trường An không nghe tiếp. Cậu xoay người nhìn về phía người đàn ông, huynh đệ tỷ muội của anh cũng lắm nhỉ.
Lục Thành đáp trả Cố Trường An một ánh mắt, nhiều vô cùng.
Nhiều đến mức có đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nhớ tên để gọi.
Lúc thường ít gặp, thời gian giao thiệp còn ít hơn, đa phần đều không có chút tình cảm nào.
Cố Trường An mở cửa ra ngoài, hai hạ nhân vội vã ngậm miêng, quy củ chào, "Chào Cố tiên sinh."
Chào xong còn rón rén liếc mắt nhìn, quá nửa là hiếu kỳ.
Cố Trường An chậm rãi xoay người: "Bữa sáng đâu? Chưa có sao?"
Hạ nhân vội vàng chạy đi thông báo với quản gia.
Cố Trường An nhân cơ hội trồng hạt giống bà ngoại Lập Xuân đưa trong hoa viên. Cậu đang định quay về thì bất thình lình nghe thấy một giọng nói, là giọng của Lục Thành, từ trong ao bên trái bay ra.
"Có ngủ."
Người Cố Trường An rung động, sau đó là vẻ mặt mới lạ, không phải chứ? Bây giờ cậu lại có thể nghe được lời nói dối của người đàn ông, là do ảnh hưởng của Hắc Diệu?
Đi tới bên cạnh ao, Cố Trường An nhìn cá vàng bơi lội bên trong, lắng nghe từng lời nói dối trong bụng cá.
Lục Thành chỉ có cái vừa rồi, ngược lại Lục gia và những người khác là hàng tá.
Cố Trường An chỉ quan tâm Lục Thành, cậu vô cùng hứng thú vuốt vuốt cằm, giống như một đứa nhỏ tìm ra món đồ chơi mới.
Lục Thành đi tới: "Sao thế?"
Cố Trường An khẽ mỉm cười: "Không có gì."
Không biết làm sao mà Lục Thành cảm thấy nụ cười của Cố Trường An khiến người ta vô cùng sợ hãi, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Cố Trường An vô cùng dịu dàng vuốt vuốt sợi tóc trên trán người đàn ông, tay dời xuống, vuốt ve đường nét gầy gò của hắn: "Em hỏi anh một lần nữa, tối qua anh có ngủ không?"
Mí mắt Lục Thành không chớp cái nào: "Không phải đã nói rồi sao? Tối qua anh có ngủ."
Tiếng của hắn vừa dứt, Cố Trường An liền nghe được âm thanh giống thế từ trong ao, đôi mắt sau thấy kính lập tức híp lại.
Lục Thành có dự cảm xấu, hắn thăm dò hỏi: "Trường An, trước đây em không thể nghe lời nói dối của anh, bây giờ lại được?"
Cố Trường An cười: "Sao có thể."
Lục Thành nhìn cậu làm bộ, cũng biết là cậu nghe được.
"Thực ra anh... Trường An, em hãy nghe anh giải thích, anh không có ý định lừa gạt em."
"Chậm rồi, em đã nổi giận."
"..."
Lục Thành ho khan.
Cố Trường An không quay đầu: "Giả vờ bệnh cũng vô dụng."
Tiếng ho khan phía sau vẫn tiếp tục, tim cậu chợt đập loạn xạ, vừa quay người liền thấy người đàn ông đang lau máu trên tay vào quần áo.
Phát giác được tầm mắt đang quăng tới, Lục Thành ngẩng đầu, khoé môi cong lên, nỗ lực cười với Cố Trường An. Lúc nhìn thấy kinh hoảng trong mắt cậu, độ cong bên môi trở nên cứng ngắc, thu về cũng không, mở rộng cũng không, cứ thế cứng đờ.
Cố Trường An hít sâu một hơi, tận lực dùng giọng điệu ôn hoà nhã nhặn: "Anh bị nội thương?"
Lục Thành: "Ừm."
Cố Trường An kéo cái tay kia của người đàn ông lại, nhìn thấy vết máu chưa kịp tiêu huỷ của hắn, rũ mắt hỏi: "Từ bao giờ?"
Lục Thành nói quên rồi.
Hai chữ kia như đẩy Cố Trường An rơi vào hầm băng, ngay cả thời điểm mình bị thương cũng không thể nhớ, vậy rốt cuộc là đã bị thương bao nhiêu lần? Cậu tối tăm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp người đàn ông vượt qua.
Lục Thành thấy Cố Trường An nửa ngày cũng không có động tĩnh, tâm trạng có hơi hoảng loạn. Hắn nuốt xuống tanh ngọt trong miệng, vừa định mở miệng thì nghe thấy đối phương nói, "Hết nguyên tuần này đừng có nghĩ đến chuyện chạm vào em."
Ngữ điệu chính là trần thuật, không phải thương lượng.
Mặt Lục Thành giật giật nói thầm: "Vậy chẳng bằng để anh chết đi."
Cố Trường An nghe thấy được, gương mặt vốn tái nhợt càng trắng hơn mấy phần, trông như con quỷ. Cậu sải bước tóm lấy cổ áo của người đàn ông, hung tàn rống: "Sau này anh mẹ nó không bao giờ được nhắc tới chữ kia với em thêm một lần nào nữa, nhắc một lần em đánh anh một lần!"
Lục Thành cưng chiều nói: "Được, không nhắc tới không nhắc tới."
Cố Trường An buông cái tay đang nắm lấy cổ áo của hắn, bực bội đạp hắn một cước, lực rất nhẹ.
Lục Thành ngoài miệng than thở, khoé môi lại không nhịn được giương lên.
Tối hôm qua hắn không ngủ, một nửa là vì hưng phấn, kích động, một nửa là lo lắng, không dám ngủ, sợ một khi ngủ, lúc tỉnh lại đã không còn là chính mình.
Lục Thành bước vài bước đuổi theo Cố Trường An, như con gấu chó bự ôm lấy cậu từ đằng sau.
Cố Trường An chê hắn quá dính, lại không đẩy hắn ra.
Buổi sáng Lâm Lam ghé qua vườn thượng uyển, nhìn dáng vẻ hẳn là tối qua nghỉ ngơi không tệ, khí sắc so với mấy hôm gấp rút lên đường tốt hơn nhiều. Bà đi một mình tới, không dẫn theo ai bên người.
Lục Thành căng thẳng như con dâu cả: "Chào dì."
Lâm Lam không làm khó hắn, rất hoà ái nói: "Trong số các anh chị em của con, vẻ ngoài của con là giống cha con nhất."
Lục Thành không tỏ rõ ý kiến.
Điểm này hắn không để ý qua.
Lâm Lam liếc nhìn con trai, gọi cậu vào trong vườn hoa nói: "Trường An, mẹ không nói những cái khác, chỉ muốn nói cho con biết, Lục Thành làm những chuyện đó là vì con. Nếu như con gặp chuyện không may, thằng bé sẽ không thể khá lên được."
Cố Trường An cúi đầu đối diện với mẹ, nửa ngày đáp cậu có chừng mực.
Tay bị nắm chặt, xúc cảm nhiệt độ man mát, mí mắt của cậu nhảy một cái, theo bản năng trở tay nắm chặt, cổ họng lăn lăn, bờ môi tái nhợt động đậy, như là nói ra một chữ, như là không.
Lâm Lam dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, mẹ chưa thấy các con khá lên thì cũng sẽ chưa đi."
Bà còn nói: "Người nhà họ Lục sẽ không làm khó mẹ, con cứ yên tâm chăm sóc Lục Thành là được, bên phía mẹ không có vấn đề gì."
Trong đầu Cố Trường An nảy lên hàng ngàn lời để nói, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì, chỉ giang hai tay ôm lấy mẹ của mình.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lục Thành vô cùng hào hứng, tình trạng xem ra cũng rất bình thường, tựa hồ nguồn sức mạnh kia vì Cố Trường An đến mà trở nên an ổn.
Hắn ngắm Cố Trường An ăn, thi thoảng lại tự mình lùa một miếng, dáng vẻ ấy trông cực kỳ xinh đẹp.
Phát hiện trong bát có cà rốt bào sợi, không biết lúc nào gắp nhầm vào, Lục Thành bèn bỏ lại lên bàn.
Cố Trường An không nói một lời, gắp toàn bộ rau Lục Thành gắp cho cậu ra ngoài.
Lục Thành hơi nhướng mày: "Phải ăn rau."
Mí mắt Cố Trường An không nhấc nói: "Không thích."
Lục Thành nhíu mày càng chặt: "Không thích cũng phải ăn, kén ăn không tốt cho sức khoẻ."
Cố Trường An nhướng mày nhìn sang, biểu cảm trên mặt như cười như không, tựa hồ đang nói, anh cũng biết đấy à.
Lục Thành nhất thời mặt đen sầm.
Hắn cắn răng gắp cà rốt bào sợi vào trong bát, lùa mấy miếng cơm lớn vào miệng nuốt vô.
Bấy giờ Cố Trường An mới bắt đầu chậm rãi ăn rau.
Lời kia nói như nào nhỉ, sẽ luôn có một người trị được bạn.