Chẳng biết bao giờ mùa xuân sẽ đến

Lục Khải Minh thừa dịp có một đứa nhóc đang chơi xáp vào xem, vẫn không nhìn ra tờ tiền có gì khác, ông thẳng lưng lui về: "Cháu trai, chú thấy cháu cận nặng đến vậy, làm sao cháu biết tiền là giả?"

Cố Trường An nói: "Dùng đầu óc ạ."

Lục Khải Minh: "..."

Lục Thành không hề giấu thuộc tính chiều vợ của mình: "Chú tư, Trường An sẽ không tính sai."

Gương mặt già nua của Lục Khải Minh giật giật. Chú thấy lúc cháu yêu đương như bị đánh tráo vậy, cậu ta có nói lá cây xanh dương, bầu trời xanh lá cháu cũng tin tất.

Cố Trường An nói lời kinh người: "Xung quanh đều là cò mồi."

Tầm mắt của cậu như có như không xẹt qua đám trai gái già trẻ: "Tất cả bọn họ."

Thế mà còn có cò mồi? Hai chú cháu quanh năm sống trong tường thành đầu tiên là khó mà tin nổi, tiếp đó là phản cảm cùng chán ghét rõ ràng.

Lục Thành nhíu mày: "Chú tư, chúng ta đi thôi."

Lục Khải Minh vẫn muốn chơi, đối với ông tiền không quan trọng, quan trọng là cảm nhận có được trong quá trình ấy, đó là bảo vật vô giá.

Nghe qua thì rất có vài phần nhân sinh triết học, kỳ thực chính là đốt tiền nhiều đến hoảng loạn.

Kết quả không nằm ngoài dự liệu, Lục Khải Minh chơi hai mươi lần, bỏ ra hai trăm, không rút được một tờ. Ông không tin tà, vẫn muốn rút đến lần thứ hai mươi mốt.

Cố Trường An định nói gì thì Thập Nhị ở đằng trước nói: "Ngài tứ, tôi muốn thử một chút."

Cậu vô nghĩa giật giật khoé miệng.

Sau khi được cho phép, Thập Nhị đi qua ngồi thụp xuống, một bàn tay từ từ cuộn lấy phần tiền lộ ra ngoài, một bàn tay tạo dáng như lưỡi dao chém xuống.

Tốc độ nhanh mà mạnh mẽ.

Vòng người chung quanh đều mặc áo lông có đệm thêm lớp bông, chỉ có Thập Nhị mặc trường bào màu trắng, bắt mắt nhất. Cậu cúi thấp đầu, đôi môi mím lại tạo thành một đường cong xinh xắn sạch sẽ, dáng vẻ nghiêm túc hiện ra đặc biệt động lòng người.

Hai mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp lại.

Một tiểu mỹ nhân hoàn hảo như thế mỗi ngày lắc lư trước mặt Lục Thành, chăm lo cơm nước ăn mặc của anh ấy, vậy tại sao anh ấy lại bị nắm giữ bởi...

Lục Thành liếc nhìn thanh niên, ghen tuông không hài lòng nói: "Em nhìn cái gì mà nhìn, không được phép nhìn, em chỉ được nhìn một mình anh."

Mắt Cố Trường An trợn trắng, có bệnh.

Một người xuất hiện kích động về sinh lý và tâm lý đối với một người khác, ngoại hình sẽ chiếm một phần nguyên nhân, nhưng nhất định sẽ không phải yếu tố mấu chốt.

Mấu chốt là hấp dẫn từ linh hồn.

Đây là điều Cố Trường An ngộ ra, hơn nữa tin chắc không nghi ngờ.

Chẳng phải trên mạng lưu hành một câu nói sao. Gương mặt xinh đẹp nghìn bài một điệu, hấp dẫn linh hồn ngàn dặm có một. Mặc dù có hơi nói quá, cũng có ý muốn lấy lòng mọi người, nhưng không phải là hoàn toàn không có lý.

Tiếng bàn luận xung quanh xôn xao dồn dập, đều nói không thể nào.

Các cô gái đang say sưa gặm nhấm nhan sắc ngon lành của Thập Nhị, vừa chụp ảnh vừa quay video. Cố Trường An và Lục Thành cũng không tránh được camera.

Lục Khải Minh sửa sang lại mũ trên đầu, nghĩ thầm nếu ông trẻ đi ba mươi bốn mươi tuổi thì nào đến lượt bọn họ.

Năm tháng không tha một ai.

Chẳng mấy chốc, Thập Nhị rút được tiền ra mà hai chiếc chai không bị rớt, cơ hồ còn không động đậy.

Trong đám người truyền đến tiếng hoan hô phấn chấn lòng người, rốt cuộc cũng có người rút được tiền, khiến cho hy vọng của bọn họ tăng cao.

Sắc mặt người bán hàng rong cùng đám cò mồi khá là khó coi. Lo lắng việc bị bại lộ, bọn họ trao đổi ánh mắt, chuẩn bị dọn dẹp đạo cụ đổi chỗ khác tái chiến.

Mọi người quá nhiệt tình, vây quanh không để người bán hàng rong đi, đặc biệt là những người từng bỏ tiền chơi mà không thành công.

Một nhóm người không thể chờ được nữa tiến lên, xếp hàng thử nghiệm dựa theo biện pháp của Thập Nhị.

Cố Trường An chậc hai tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy. Cái cách kia có thể thành công hay không, ngoại trừ năm phần kỹ năng khéo léo chuẩn xác, hai phần vận may, còn có ba phần tâm thái, thiếu một cái cũng không được.

Ai cũng cho rằng mình chi mười thì có thể đổi lấy một trăm, kiếm lời chín mươi, tâm thái bị lừa gạt, nóng vội, không thể bình tĩnh, không thể thành công.

Không có gì bất ngờ, chẳng một ai có thể làm được.

Bốn phía ngập trong tiếng thất vọng oán giận, ầm ĩ khủng khiếp.

Lục Khải Minh vỗ vỗ vai Thập Nhị, không keo kiệt khen: "Thập Nhị, khá lắm."

Thập Nhị nói cậu chỉ là số may.

"Khiêm tốn cái gì, đây không phải là chuyện vận may." Lục Khải Minh nói, "Nhìn ra được là bản lĩnh thật sự."

Bàn tính trong lòng ông cạch cạch gõ mấy cái, quay đầu nhìn người bên cạnh cháu trai lớn hỏi: "Cháu trai, cháu có muốn thử không?"

Vốn là định chơi một ván để làm Lục Khải Minh thỏa mãn, kết quả bị người ta hẫng tay trên Cố Trường An nói: "Cháu không làm được."

Lục Khải Minh cười rất hiền từ: "Cháu trai, cháu còn chưa thử thì làm sao biết mình không được?"

Cố Trường An cũng cười: "Không cần thử ạ."

Nụ cười này thật không thật, giả không giả, người bình thường không cười nổi.

Lục Khải Minh đâm thọc cháu trai lớn: "A Thành, có phải là tính tình của vợ cháu nên sửa một chút không?"

Ánh mắt Lục Thành không rời bé cưng của hắn: "Sửa lại gì chứ, em ấy như vậy cũng rất tốt."

Lục Khải Minh không nói nên lời, hóa ra cái kiểu coi trời bằng vung như vậy là được chiều mà ra.

"Chú tư, Trường An là người có óc quan sát cuộc sống rất tinh tế, em ấy thu hết lại vào trong mắt, em ấy không nói không có nghĩa là chấp nhận, chút tâm tư nhỏ đấy của chú vừa bắt đầu chớm thì em ấy đã biết rồi." Lục Thành nói thẳng ra, "Nếu như em ấy thực sự tức giận, người khó chịu nhất chính là cháu của chú."

Lục Khải Minh có hơi lúng túng.

Trách thì phải trách trước khi rời nhà anh cả của ông tìm ông để đàm thoại, cứ nhấn mạnh mãi rằng bọn họ không phải là không hiểu lý lẽ, càng không phải là muốn chia cắt đôi uyên ương, mà là sự lo lắng quan tâm của một bậc trưởng bối. Hi vọng A Thành phân tán tình cảm của mình ra, không được tập trung toàn bộ trên một người duy nhất.

Nếu không cứ như thế thì đến lúc thất bại lại không gượng dậy nổi.

Lục Khải Minh được dạy dỗ bằng máu. Lần bị thương trước đây đã phải nằm tới tận ba, bốn năm mới có thể chữa lành. Đã nhiều năm như vậy còn quỳ, chắc sẽ không bò dậy nổi nữa.

Ông cảm thấy mình đang bị anh cả hãm hại, công việc này khó xử lý, so với tưởng tượng còn khó hơn, làm kiểu gì đôi bên cũng không vừa lòng.

Vẫn là bắt tiểu quỷ đơn giản.

Lục Khải Minh thở dài, biểu thị rằng bản thân bị bắt ép. Ông gãi gãi da đầu, tóc không còn nhưng phiền não thì cả đống: "Thôi, chú tư không quản nữa, đợi đến lúc trở về chỗ cha cháu rồi hãy nói."

Lục Thành không cần phải nhiều lời nữa.

Kỳ thực Lục Khải Minh lo lắng chuyện khác hơn, trong lòng luôn có dự cảm xấu, hy vọng là do ông nghĩ nhiều thôi.

Cố Trường An quay người rời đi, Lục Thành đi theo. Hắn vừa đi, Thập Nhị liền cung cung kính kính theo phía sau, sẵn sàng hầu hạ bất cứ lúc nào.

Lục Khải Minh nhìn trình tự trước sau của ba người như thế không khỏi có chút thổn thức, vận mệnh kỳ diệu không thể tả.

Đi mấy bước, Lục Khải Minh quay đầu lại nói tiền là giả.

Lũ cò mồi kia lập tức bắt đầu diễn trò nổi cơn thịnh nộ, gây hoang mang cho dư luận. Quần chúng xung quanh thiếu ý thức phân biệt đúng sai, cùng bọn họ chỉ trích Lục Khải Minh, cho rằng ông đang nói láo.

Một ngụm máu kẹt ở cổ họng Lục Khải Minh, ông lần này hoàn toàn là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm.

Buổi chiều người bán hàng rong kia bị bóc phốt trên weibo, nguyên nhân là bị phát hiện dùng thông tin sinh viên để trục lợi, ngay cả thông tin cá nhân cũng bị bóc ra, bao gồm cả đám cò mồi kia. Nếu không làm sẽ không chết.

Dưới bình luận có rất nhiều người từng bị lừa gạt, toàn bộ weibo sắp tê liệt.

Lục Khải Minh ở trong nhà trọ xem weibo, tâm tình khoan khoái hơn. Ông liếc thanh niên đang vùi mình trong ghế sofa: "Cháu trai, cháu có cảm tưởng gì hay không?"

Cố Trường An việc không liên quan đến mình nói: "Không có quan hệ gì với cháu."

Lục Khải Minh nói: "Lão già kia muốn triệu tập hết thảy yêu tộc sống ở những thành phố lớn, chúng ta dứt khoát thuận theo ý nó. Nhưng trên trái đất có quá nhiều người, còn ngu xuẩn tới thế, không biết phân biệt trái phải, quá dễ bị kích động, đầu độc. Hơn nữa trong lòng bọn họ đều tràn ngập lời nói dối, cứu làm cái gì, tự sinh tự diệt là xong."

Tầm mắt Cố Trường An từ điện thoại dời lên mấy lần rồi rũ xuống, bỗng dưng nói: "Chú tư, cháu đã lớn từng này nhưng hôm qua mới là lần đầu tiên xa nhà."

Lục Khải Minh biết đời đời Cố gia đều trông coi nhà cũ, điểm này khác với Lục gia, người nhà họ Lục không muốn ra ngoài, quen thanh tĩnh rồi. Bọn họ hiểu được, thân bất do kỷ.

"Có phải là nhận ra thế giới này không tốt đẹp như trong tưởng tượng không?"

"Dù thế giới này không tốt, cháu cũng muốn nhìn một chút." Cố Trường An khẽ cười nói, "Nếu như phá huỷ rồi, cháu phải đi đâu để ngắm trông?"

Lục Khải Minh nhìn thanh niên, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu: "Cháu sợ mình không hoàn thành được chuyện ba giao phó."

Cố Trường An nghe vậy, nhún nhún vai: "Nếu chú tư nhất định phải nghĩ như vậy, thì cứ là vậy đi, cháu không có ý kiến."

Cậu mệt mỏi nói: "Mọi việc đều có nhân có quả, nó làm chuyện ác, Cố gia phong ấn nó lại. Bây giờ nó thoát ra, nhất định sẽ tìm đời sau của nhà họ Cố báo thù. Cháu đây, từ đầu đến cuối đều bị động, chỉ có đi được tới đâu hay tới đó, sống chung với lũ."

Lục Khải Minh nghĩ thầm, là một con người hiểu chuyện.

Cháu trai lớn ra ngoài mua khoai nướng, đúng lúc là cơ hội để nói chuyện, những lời nên nói đều thừa dịp này nói đi.

Lục Khải Minh nhanh chóng làm ra quyết định rõ ràng. Ông đi sang ngồi, cân nhấc nói: "Cháu trai à, đời người có nhiều thứ không tưởng tượng nổi. Vạn nhất, chú tư nói là vạn nhất, cháu đừng suy nghĩ nhiều..."

Cố Trường An lên tiếng cắt ngang: "Phải xem ý anh ấy là gì."

Lục Khải Minh nghi hoặc khó hiểu: "Chú tư còn chưa nói, sao cháu đã biết là gì?"

"Cháu biết." Cố Trường An hời hợt, "Vạn nhất dẫn trận thất bại, cháu chắc chắn sẽ phải chết."

Trong mắt Lục Khải Minh tuôn ra tán thưởng rõ ràng, là một nhân tài ghê gớm, nếu có thể làm đệ tử cuối cùng của ông thì tốt rồi.

"Thế cháu đã nghĩ cho A Thành chưa? Sau này nó phải làm sao?"

"Vậy nên cháu mới nói là phải xem ý của anh ấy." Cố Trường An vẫn dùng ngữ điệu kia, "Anh ấy không muốn cháu đi, vậy cháu sẽ không đầu thai, bên anh ấy đến thiên hoang địa lão."

"Nếu anh ấy muốn cháu đi, hy vọng kiếp sau gặp lại, vậy cháu sẽ đi gặp ba cháu, nghiêm túc chấp hành cải tạo dưới địa phủ, tranh thủ đầu thai sớm một chút."

Lục Khải Minh lắc đầu một hồi, nghĩ lại về mọi chuyện, nói là tỉnh táo, máu lạnh, chẳng bằng nói là cho đi hết thảy dịu dàng.

"Cháu trai, đó chỉ là dự tính xấu nhất."

"Vâng."

Lòng Lục Khải Minh tràn đầy cảm khái, người trẻ bây giờ hay nghĩ lắm, đặc biệt là người trước mặt đây, chẳng trách hôm nào cũng ăn một đống, té ra là do suy nghĩ nhiều, hao tổn tế bào não.

"Có một việc chú không nói, nhưng chắc chắn cháu cũng rõ ràng. Lục Thành trở về sẽ phải kế nhiệm vị trí tộc trưởng. Nếu nó có thể làm chủ, toàn tộc trên dưới đều sẽ phục tùng. Thế nhưng về mặt nối dõi, mặc dù quyền lực có lớn hơn nữa thì nó cũng không thể nào không theo."

Cố Trường An không cho lời đáp.

Lục Khải Minh nói: "Cháu trai, chú biết cháu không thích chú."

Cố Trường An khẽ mỉm cười: "Sao có thể ạ."

Khoé miệng Lục Khải Minh giật một cái, dáng vẻ kia thật sự có thể dễ dàng lừa dối người ta, ngay cả ông cũng đã tưởng thật trong một chớp mắt.

Cố Trường An lướt tin tức mới, Bạch Nghiêm Tu làm việc rất năng suất, quảng cáo Lan Đàn đã được phát ra, các phương tiện truyền thông lớn đều quảng bá, danh tiếng cực kỳ tốt.

Hôm nay là hơn bốn giờ chiều ngày 3, trời sắp tối rồi, rạng sáng hôm kia điềm lành sẽ giáng lâm Lan Đàn.

Cậu để điện thoại qua một bên, khép nửa mí mắt ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ: "Chú tư, có một việc cháu muốn nhờ chú giúp một tay."

Lục Khải Minh hỏi: "Chuyện gì?"

Cố Trường An nói: "Rạng sáng ngày 5 cháu sẽ bỏ thuốc vào trong nước của Lục Thành, hàm lượng rất cao, có thể khiến anh ấy mê man hai ngày, đến lúc đó chú đưa anh ấy về nhà đi."

Thân thể Lục Khải Minh rung lên, một hồi lâu mới đổng ý: "Được."

Cố lão đầu, ông cưới một cô gái xinh đẹp đến thế, nhưng tiếc thay cho ông vừa sinh con trai liền chạy.

Con trai thông minh giỏi giang, làm được việc lớn thì phải chịu đại kiếp nạn, có vài quý nhân đến giúp đỡ nhưng vẫn còn khó khăn. Ông nói xem rốt cuộc mệnh của ông là tốt, hay là không tốt đây...

Khi màn đêm bất tri bất giác hạ xuống, trong phòng chỉ còn Cố Trường An và Lục Thành, Lục Khải Minh ở sát vách, Thập Nhị ở chếch đối diện.

Cách đều rất gần.

Cố Trường An ăn hết khoai nướng Lục Thành mua cho cậu, ôm máy sưởi mới xem phim.

Xem là một mẩu hài kịch, điểm và đánh giá rất cao, nhưng suốt cả bộ phim khoé miệng đều đè nén, không có dấu hiệu giương lên.

Không hài hước, tẻ nhạt, chán, lười đổi bộ khác.

Lục Thành cầm bấm móng tay đến gần: "Trường An, đưa tay cho anh."

Cố Trường An thấy thế lập tức bật nhảy khỏi ghế sofa, phản ứng hết sức mãnh liệt: "Anh làm gì vậy?"

"Anh còn muốn hỏi em làm gì đó." Da mặt Lục Thành co rúm, hắn huơ huơ đồ cắt móng tay, "Chẳng phải là rất rõ ràng sao? Anh cắt móng tay cho em."

Cắt móng tay? Mới mẻ ghê, đầu óc không bị cửa kẹp rồi chứ? Cố Trường An quái lạ nhìn người đàn ông một lát, kiên quyết lắc đầu nói: "Không cần, để em tự cắt."

Lục Thành nói: "Tuy đây là lần đầu tiên của anh, nhưng anh cho là mình có thể đảm nhiệm được công việc này."

Cố Trường An không nể mặt mũi nói: "Em không cho là thế."

Lục Thành nhíu mày: "Không có niềm tin ở anh vậy sao?"

Cố Trường An nói: "Không."

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, Cố Trường An thua trận, cậu đưa tay ra, bộ dạng cực kỳ miễn cưỡng.

Lục Thành nắm bàn tay mảnh khảnh của thanh niên, bắt đầu cắt từ ngón cái, làm tốt đến bất ngờ.

Rắc một tiếng, nửa mảnh móng tách rời. Cố Trường An lo lắng đề phòng: "Anh hai, anh nhìn được không? Có cần em đưa kính của mình cho anh không?"

"Nhìn được, mắt của anh không bị ảnh hưởng bởi bóng tối." Lục Thành vừa cắt vừa nói, "Không chỉ mỗi vẻ ngoài em giống con gái mà ngay cả tay của em cũng giống con gái, anh cầm lên mềm như không xương vậy."

Cố Trường An tập trung toàn bộ lực chú ý trên bàn tay, tiếng rắc vang lên một lần, cậu run một lần: "Anh đừng nói chuyện, lòng em hoảng loạn."

Hoảng loạn cái rắm, bé con không hiểu lãng mạn, đời này anh chỉ tốt như vậy với mình em thôi, không có người thứ hai. Đáy mắt Lục Thành loé loé, bỗng dừng động tác cắt lại.

Cố Trường An giật mình trong lòng: "Sao thế?"

Lục Thành thành công doạ người, hắn cười giễu nói: "Doạ em thôi, anh chỉ cắt móng tay của em, cũng không phải cắt ngón tay em."

"Cũng đúng ha." Cố Trường An cười ha ha nói, "Chờ lát nữa em cho anh cắt."

Lục Thành biến sắc: "Không cần, em có lòng là đủ rồi."

Cố Trường An: "..."

Khoảng một tiếng sau, Lục Thành cuối cùng cũng cắt xong mười móng tay của Cố Trường An, còn nghiêm túc dũa móng. Ngắm kiệt tác của mình, hắn lộ ra biểu tình thoả mãn.

Lại thuận lợi hoàn thành một cái lần đầu tiên khác trong đời.

Cố Trường An duỗi hai tay ra nhìn, không chảy máu không rách da, vị đại thiếu gia làm trông cũng ra hình ra dạng lắm, cậu cong mày nói: "Lại đây, cho em hôn một chút."

Tay Lục Thành chống ghế sofa lại gần, mặt mềm dịu. Hắn nắm mặt thanh niên nâng lên mấy phần, chạm môi của cậu, chốc chốc lại hôn, đáy mắt chứa một mảnh dịu dàng.

Không lâu sau, Lục Thành nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt dần biến tái nhợt.

Cố Trường An không hỏi là chuyện gì, chỉ ngáp một cái nói: "Nhanh lên nhé, phim còn một khúc nữa là hết rồi, xong là em tắm rửa đi ngủ đấy."

Lục Thành đổi giày nói: "Em cứ tắm trước đi."

Cố Trường An kéo dài tiếng "À": "Em cứ tắm trước đi đúng không? Được."

Lục Thành sau đấy mới nhận ra đây là miếng đường, hắn lập tức thay đổi chú ý: "Không được, em đợi anh về, mình cùng tắm."

Sau khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt Cố Trường An rút đi từng chút một. Cậu tắt tivi, cầm điện thoại lên nghe bài nhạc xưa.

Nghe giai điệu cũ kỹ quen thuộc, lòng Cố Trường An dần dần yên ả.

Không biết nha đầu Lập Xuân trải qua những ngày ở phương bắc ra sao, đến thành phố nào, có gặp được một người bạn hợp ý hay không, có ăn được món ăn ngon, nhìn thấy phong cảnh đẹp.

Không biết Đại Bệnh có còn ở trấn không, có thể chung sống hoà bình cùng Nguyệt Nha không.

Chẳng biết bao giờ mùa xuân sẽ đến, mùa đông năm tới còn lạnh như mùa đông năm nay không.

.

Lục Thành không rời khỏi khách sạn, hắn vào phòng chếch đối diện 305.

Thập Nhị rót một chén nước đặt lên bàn, quy củ khoanh tay đứng một bên.

Lục Thành gác chân dài, tư thế ngồi tuỳ ý, như là chỉ đến để nói nhảm linh tinh. Nhưng khí tràng mạnh mẽ cùng uy thế trên người hắn lại phá vỡ bầu không khí, khiến người ta không rét mà run.

Trong phòng không có một tiếng động, Thập Nhị duy trì động tác sẵn sàng nghe mệnh lệnh, gương mặt trầm tĩnh, mà lòng bàn tay lại hơi chảy mồ hôi.

Lục Thành mặt không cảm xúc mở miệng: "Thập Nhị, cậu theo tôi bao nhiêu năm?"

Thập Nhị nói: "Cho đến hôm nay là vừa tròn mười năm."

"Mười năm..." Lục Thành gõ gõ mặt bàn, "Tôi đối đãi với cậu như nào?"

Thập Nhị nói: "Tốt ạ."

Lục Thành như trước mặt không cảm xúc, giọng nói cũng không có cảm xúc thăng trầm: "Vậy tại sao cậu dám làm trái ý tôi?"

Ngón tay Thập Nhị giật giật, cậu nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, Thập Nhị không hiểu."

Lục Thành nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt: "Ban đầu tôi có chút kỳ quái, trong nhà làm sao biết được chuyện của tôi và Trường An, sau này có nhiều chuyện xảy ra, tôi không có thời gian để truy cứu."

Nghe đến đó, lưng Thập Nhị toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play