Nhân cách phân liệt

Cố Trường An không có việc gì làm ngồi xem đôi tình nhân đằng trước tình tứ, hai người dính vào nhau như kẹo mạch nha, lúc tách ra còn thấy cả chỉ đường, nhìn thôi cũng ngọt sâu răng.

Trước mắt cậu và Lục Thành cùng lắm cũng chỉ là nước đường, còn chênh lệch một khoảng với kẹo mạch nha.

Thoáng thấy Lập Xuân như con chim hoảng sợ rời khỏi siêu thị chạy thẳng đến chỗ này, đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp híp.

Lập Xuân trốn ra sau Cố Trường An, nắm áo của cậu thở dốc: "Anh anh anh anh ta nói muốn thu phục chị!"

Bạch Nghiêm Tu cảm thấy cô nhóc thật biết cắt câu lấy nghĩa: "Đây không phải nguyên văn lời của tôi."

Lập Xuân ỷ có Cố Trường An nhà cô chống lưng, cây ngay không sợ chết đứng nguỵ biện: "Không có khác, giống nhau."

Bạch Nghiêm Tu cười cười, ánh mắt rơi vào người thanh niên, biết mà còn hỏi: "Đi dạo phố?"

Cố Trường An ngẩng đầu.

Lập Xuân mặc dù chỉ là hoa yêu, nhưng cô vẫn luôn sinh sống như con người, lúc thường cũng không tu luyện, không có ước nguyện muốn thành tiên, gặp phải chuyện phiền phức sẽ làm ra phản ứng của loài người, la lớn, chạy trốn, cầu cứu, quên mất bản thân mình có yêu lực, ngẫm ngẫm một hồi liền không nói nên lời.

Chạy mệt mỏi, Lập Xuân không chút hình tượng ngồi phịch xuống ghế ôm bình nước uống.

Cố Trường An nhíu mày, tông giọng lạnh lùng: "Anh doạ chị ấy."

Gương mặt cứng ngắc của Bạch Nghiêm Tu mơ hồ hiện lên vẻ mất tự nhiên: "Tôi chỉ là muốn gặp cậu."

Cố Trường An chưa phản ứng lại, Lập Xuân đã như gà mẹ chắn trước mặt cậu, không cho Bạch Nghiêm Tu duỗi móng vuốt với cậu.

Bạch Nghiêm Tu không nhìn ánh mắt cô nhóc trừng trừng: "Tôi tiếp nhận cảnh báo đen từ cấp trên, đêm qua nhân viên kỹ thuật đo lường ra một sóng năng lượng quỷ dị."

Đáy mắt Cố Trường An loé loé, việc không liên quan tới mình hỏi: "Vậy sao?"

"Luồng năng lượng kia gợn sóng rất kỳ lạ, chỉ xuất hiện một hai giây đã biến mất không còn tăm hơi." Bạch Nghiêm Tu trầm giọng nói, "Bây giờ vẫn chưa tìm được nguồn phát ra."

Lòng Cố Trường An nói, ngay dưới lòng đất nhà tôi ấy.

Một tháng trước, dưới lòng đất sẽ tràn ra ít nhiều năng lượng, hại Cố Trường An nửa đêm bừng tỉnh, chịu đựng khí lạnh vô lòng đất lặn xuống nước đến mật thất xem xét.

Đêm qua mãnh liệt nhất.

Trong lòng Cố Trường An sớm đã có dự cảm không tốt, cũng nhận ra được phong ấn của lão tổ tông xảy ra vấn đề, có lẽ thời hạn đã đến rồi.

Lục Thành biết rõ toàn bộ tình hình, lại không đưa ra bất cứ một sáng kiến nào, tỏ rõ đấy là ý trời.

Khoảng thời gian này Cố Trường An kinh qua cảnh giác, hoảng loạn, nôn nóng, bây giờ trở nên thích nghi, bình tĩnh.

Cố Trường An có thể dùng lương tâm nói, cậu đã cố gắng hết sức, ngày nào đó đến địa phủ gặp ba cũng không thẹn với lương tâm.

Bạch Nghiêm Tu đã điều tra tư liệu của Cố gia, lại phát hiện là một gia đình bình thường, so với Lục gia còn khó điều tra hơn.

Anh đè nén khoé môi: "Mấy ngày tới cậu ra đường nhớ cẩn thận."

Cố Trường An cười nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ nói muốn tôi hỗ trợ lần này."

Khuôn mặt Bạch Nghiêm Tu hiện lên nét lúng túng và áy náy: "Lần trước là do tình thế bắt buộc."

Dứt lời, anh nói tiếng xin lỗi.

Trên gương mặt tái nhợt của Cố Trường An không giảm đi ý cười: "Đã nói rồi sao còn nhắc lại vậy, anh rất thích nói xin lỗi với người khác sao?"

Bạch Nghiêm Tu mở to mắt, anh nhìn ra rồi, thanh niên vẫn còn tức giận, bởi ngày đó anh vì lợi ích cá nhân mà làm lỡ mất mấy phút, dẫn đến phát sinh một hồi ác chiến.

Lục Thành bởi vậy mà bị thương, đây là phần khiến thanh niên tức giận nhất.

Cậu thù rất dai, Bạch Nghiêm Tu nghĩ thầm.

Lập Xuân nhìn Trường An rồi lại nhìn Bạch Nghiêm Tu, trong đầu toàn là giữa hai người bọn họ có chuyện.

Cô nhìn kỹ Bạch Nghiêm Tu một chút, đã đẹp trai lại rất có khí khái đàn ông, không hề kém cạnh với Lục Thành.

Một khắc sau Lập Xuân lắc mạnh đầu, không thể về phe tà giáo được, Lục Thành là bạn trai Trường An.

Không đúng, mắc mớ gì mình phải hao tâm tổn trí chuyện này, mình cũng thất tình mà được không? Thất, tình, rồi!

Lúc Lập Xuân phục hồi tinh thần thì Bạch Nghiêm Tu đã đi, cô ôi chao ôi chao: "Anh ta đâu? Cứ thế mà đi?"

Cố Trường An bước về phía giao lộ: "Chị muốn bàn chuyện đời với anh ta?"

"Không dám." Lập Xuân dùng đôi chân ngắn đuổi theo thanh niên, "Chị thấy anh ta không có ý định từ bỏ cậu."

Bước chân Cố Trường An không ngừng: "Cho nên?"

Lập Xuân lời đầu không khớp lời sau: "Nam phụ thực ra thật đáng thương, cái gì cũng rất tốt, chỉ vì không phải nhân vật chính."

Cố Trường An xách đồ thay Lập Xuân: "Đổi sang một câu chuyện khác, nam phụ sẽ trở thành nam chính."

Lập Xuân tán thành gật đầu, đúng đúng, đổi thành câu chuyện khác, cô cũng sẽ là nhân vật chính, mà không phải nữ phụ.

Cố Trường An xoa xoa đầu nấm của Lập Xuân: "Lời anh ta nói chắc chị cũng nghe rồi, gần đây không yên ổn, đừng ra ngoài chạy loạn."

Lập Xuân định cãi lại, thấy sắc mặt Trường An thâm trầm, cô lè lưỡi, nói biết rồi.

Cố Trường An tiễn Lập Xuân lên thuyền rồi mới trở về.

Ngô Đại Bệnh đã ngủ, tivi vẫn đang mở, chiếu 《Tom & Jerry》

Cố Trường An nhẹ bước vào tắt tivi, cậu lướt nhìn gian phòng yên tĩnh, ý vị không rõ giật khoé miệng.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ nhà cũ đều bị bầu không khí yên tĩnh bao phủ.

Thư phòng toả ra mùi mộc hương nhàn nhạt.

Cố Trường An vùi trong ghế tựa xem bản chép tay của gia tộc, tổng cộng có hai bản, từ nhỏ cậu đã lật đi lật lại, gần như có thể đọc làu làu.

Ba cũng chưa từng đề cập qua bản chép tay có huyền cơ gì.

Nhưng Cố Trường An cảm thấy trong bản chép tay này còn có một cái càn khôn khác, cảm giác này cùng cậu lớn lên, nhưng vẫn không sao thấu đáo.

Cố Trường An châm một cây nến, hơ một trang giấy gần ngọn nến.

Lớp ánh sáng kia phủ lên trang giấy, hết thảy như thường.

Cố Trường An ném bản chép tay lên bàn sách, đã thử đi thử lại rất nhiều biện pháp, cậu không thất vọng, quen rồi, chỉ là phiền muộn.

Mẹ, không xem nữa, Cố Trường An ấn ấn huyệt thái dương đã sưng lên. Cậu nhắm nửa mí mắt châm điếu thuốc, hậm hực nuốt mây nhả khói.

Con người một khi đã đặt thứ gì trong lòng, sẽ không thể nào không ham không muốn.

Trong lòng Cố Trường An cất chứa một người, muốn "Tương lai".

.

Khi Lục Thành trở về đã là hơn một giờ sáng, Cố Trường An chưa ngủ, nằm sấp trong chăn chơi game.

"Đã trễ thế này còn chơi trò gì?"

"Không ngủ được."

Mất ngủ? Lục Thành cong môi cười nói: "Vì lo lắng cho anh?"

Cố Trường An nói: "Không phải."

Lục Thành: "..."

Bên Cố Trường An có một người treo máy, một người tự đi riêng lẻ, không đi chung với bọn cậu, không có cách nào đánh nổi.

Chó má, mình chết rồi! Cố Trường An ném điện thoại lên giường, sắc mặt khó coi.

"Lúc không có bạn trai thì chơi hai ván, bạn trai về rồi thì chơi gì nữa, phải chơi bạn trai."

Lục Thành nắm cằm Cố Trường An xoay qua hôn mặt cậu, chóp mũi, đôi môi.

Cố Trường An ghét bỏ nói: "Trên người anh toàn là mùi lẩu, tắm đi."

"Chú tư thích món đó."

Lục Thành cởi áo khoác đi vào phòng tắm, sau đó trở về hôn Cố Trường An hồi lâu.

Cố Trường An thoát tổ đội, ngửa mặt nằm trên giường. Không ngủ được một phần là vì lúc tối gặp Bạch Nghiêm Tu, một phần là vì chuyện bên kia của Lục Thành.

Vẫn ăn được, chắc chắn đàm luận rất tốt nhỉ.

Kết quả chờ Lục Thành tắm xong đi ra, Cố Trường An vừa hỏi, đáp án lại hoàn toàn khác với dự liệu của cậu.

"Đàm luận không thành?"

"Long trời đất lở."

"Vậy mà hai người còn ăn được?"

"Chú tư là người như vậy, ăn thì cứ ăn."

"..." Như thần.

Lục Thành sấy khô tóc rồi tiến vào trong chăn, ôm thanh niên vào trong lồng ngực: "Chú tư phải lưu lại chỗ này một khoảng thời gian."

Cố Trường An tắt đèn ngủ.

Mặt bị sờ, cậu tóm lấy cái tay hư hỏng kia nhét về trong chăn: "Đừng nói gì nữa, được đến đâu hay đến đó."

Lục Thành ở trong bóng tối ngắm gò má quá mức tinh xảo của thanh niên: "Đừng lừa dối bản thân, cho dù em có tự an ủi mình bao nhiêu lần cũng vô dụng."

Không có tiếng đáp lại.

Lục Thành sáp vào, khép mí mắt ngửi mùi hương trên người thanh niên, môi cọ tóc của cậu: "Dẫu có chuyện gì xảy ra, em cũng không cần lo lắng, có anh rồi."

Vẫn không có câu trả lời.

Lục Thành định ca thán, Cố Trường An vốn đang nằm ngửa bỗng trở mình đối diện với hắn.

"Sao nửa ngày cũng không lên tiếng?"

"Em đang nghĩ, anh thích em ở điểm nào?"

"Vậy còn em?"

"Anh hai, em hỏi trước."

"Thực ra anh đã từng nghĩ đến vấn đề này, đặc biệt là mấy hôm anh phát hiện ra mình động lòng với em. Anh..."

Cố Trường An cắt ngang: "Đột nhiên em lại không muốn biết, ngủ đi."

Mới vừa đánh được bản nháp ngon lành trong lòng Lục đại thiếu gia: "..."

Bé con không tung chiêu theo lẽ thường, tuỳ hứng đến mức thích ăn đòn, Lục Thành còn phải cưng nựng, chiều theo.

Không có nguyên nhân đặc biệt phức tạp gì, chỉ là yêu, càng ngày càng yêu.

Muốn cái gì cho cái đó.

Rạng sáng hôm sau, Cố Trường An mang theo bụng rỗng đi câu cá.

Lục Thành cầm theo món điểm tâm ngon miệng đón xe đưa tới cho cậu, cuối cùng đến một cái ôm hôn nhiệt tình còn không nhận được, trái lại còn bị đẩy ra, thiếu chút nữa đã té vào sông.

Lau bùn dính vào ống quần, Lục Thành than thở: "Tổ tông, kiếp trước anh nợ em, kiếp này đến trả nợ."

Cố Trường An nhấc hộp cháo giữ ấm: "Em đau răng."

Lục Thành không dễ dao động như vậy: "Đau răng còn có thể lây?"

"Không lây." Cố Trường An nói, "Nhưng lúc hôn anh em cần sử dụng nhiều cơ mặt, bệnh đau răng chắc chắn sẽ nặng thêm."

"..." Anh mệt em ghê đấy.

Lục Thành khom lưng nằm cắm thanh niên để cậu ngẩng đầu: "Cho anh xem chút."

Cố Trường An mau chóng ngậm chặt miệng, xem cái rắm, anh cũng đâu phải nha sĩ.

Lục Thành hiểu rõ thanh niên, biết được suy nghĩ trong lòng cậu, tung ra hậu chiêu sớm đã chuẩn bị: "Tuy anh không phải nha sĩ, nhưng trong lòng anh thật tâm muốn cơ thể em khoẻ mạnh."

Khoé miệng Cố Trường An giật một cái, cái tên này thay đổi nhiều thật đấy, nhất định đã lén cậu xem mấy quyển sách chỉ dẫn yêu đương.

Gần đây Lục Thành mua rất nhiều sách, trước đây hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đọc chúng.

Sở dĩ muốn lén lút xem, là vì ngượng ngùng.

Một đại lão gia yêu đương còn phải xem cách công lược, mất mặt.

Cố Trường An đánh tay người đàn ông.

Lục Thành cười đùa: "Xấu hổ gì chứ, đôi ta chung chăn chung gối đã bao lâu, nếu không phải vết thương anh còn chưa lành thì đừng nói gạo nấu thành cơm, cơm cháy còn được."

Cố Trường An: "..."

Lục Thành nhìn răng Cố Trường An, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền đen mặt.

Đã sưng thành cái dạng gì, vậy mà còn có tâm tư đi câu cá.

Lục Thành không nói hai lời dắt Cố Trường An đến bệnh viện.

Cố Trường An sợ tới bệnh viện, sợ gặp nha sĩ nhất. Vừa nghĩ đến chuyện nha sĩ nhét thứ gì đó vào mồm chọc tới chọc lui, cả người cậu lập tức không thoải mái.

Trong quá trình khám bệnh, Cố Trường An cứ như bị ai thiếu nợ tám triệu, một mặt âm trầm.

Những lúc có thể cùng đi Lục Thành đều ở bên cạnh, cảm giác như mình là ông bố dẫn theo con trai ra ngoài, đau lòng.

Khám bác sĩ xong, Cố Trường An vẫn còn muốn câu cá, bị Lục Thành cưỡng ép kéo về nhà.

Ngô Đại Bệnh đang phơi chăn ở trong viện, cậu thấy Lục Thành xách theo thuốc, rồi lại nhìn bộ dạng kia của Trường An, vội vàng hỏi ngay: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Thành nói: "Em ấy đau răng."

Ngô Đại Bệnh gái gãi sau gáy: "Trường An, anh bị cảm lạnh không?"

"Cái này không quan trọng." Cố Trường An nói, "Quan trọng là răng của anh có lúc sẽ không đau."

"Rất quan trọng." Ngô Đại Bệnh lúng ta lúng túng nói, "Chấn kinh và nóng trong người là hai triệu chứng hoàn toàn khác nhau, đau đầu cũng sẽ gây ra..."

Cố Trường An mỉm cười với cậu, giọng êm dịu nói: "Ngoan, đi phơi chăn đi."

Ngô Đại Bệnh nhìn cậu vào nhà, quay đầu nói: "Lục tiên sinh, Trường An sinh bệnh, tính tình không tốt, anh nhường anh ấy chút nhé."

Lục Thành vò trán, không sinh bệnh tính tình chưa chắc đã tốt hơn bao nhiêu.

Cố Trường An nằm nguyên một ngày, sáng sớm uống cháo hoa, trưa và tối đều không ăn, nửa bên mặt sưng thành cục, cũng vì đau răng mà phát sốt.

Lục Thành đâu cũng không đi, Cố Trường An vừa phát bệnh, hắn cái gì cũng không làm được.

Hơn chín giờ, hai bộ phim truyền hình chiếu xong, hai phần ba người chuẩn bị ngủ.

Lúc Cố Trường An đi vệ sinh về, nhận được một đoạn video Quý Thanh gửi tới, nhắn là cậu tự xem một chút, còn lại tạm chưa nói.

Khung cảnh trong video là phòng khách, bài trí đơn giản mà bình dân, quan sát đồ dùng hằng ngày bên trong có thể kết luận chủ nhà là nữ.

Hình ảnh biểu thị thời gian là rạng sáng ba giờ hai mươi.

Cố Trường An ngẫm nghĩ đầu đuôi, rất nhanh đã nghĩ tới Ngô Phương Hân.

Quý Thanh sẽ không rảnh rỗi gửi cho Cố Trường An một cái video vô bổ, cô không có cái tế bào đó.

Cố Trường An đưa di động đến trước mặt Lục Thành, rủ hắn cùng xem với mình.

Trong video nhiều hơn một người, là Ngô Phương Hân, cô từ trong phòng đi ra.

Hình ảnh này với suy đoán của Cố Trường An giống nhau như đúc, cậu vừa nhìn dáng đi của Ngô Phương Hân thì bỗng sinh ra cảm giác quái dị.

Như đàn ông.

Ngô Phương Hân đi lại trong phòng khách, miệng lẩm bẩm gì đó, biểu cảm trên mặt tràn ngập phẫn nộ và soi mói, như một người đàn ông bất mãn với cuộc đời và gia đình, kiệt quệ vì kế sinh nhai, trút lên đủ loại oán trách với nửa kia của mình, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Dọn dẹp nhà cửa cũng làm không xong, cô nói xem cô còn tác dụng gì?"

"Từ chức? Đầu óc cô bị chập mạch hả? Ăn mặc dùng cái nào không cần tiền? Tôi không làm việc thì cô uống gió tây bắc à?"

"Mỗi ngày tôi đi làm đã đủ cực khổ rồi, về nhà còn không bớt lo, muốn ép tôi chết sao?"

"Tại sao cuộc đời lại mệt mỏi thế này?"

"..."

Trên màn hình chỉ có một mình Ngô Phương Hân tóc tai bù xù đi tới đi lui, trong miệng phát ra giọng nói hùng hùng hổ hổ không giống tông giọng ban đầu của cô, khiến người ta kinh sợ.

Ngô Phương Hân bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thẳng về phía ống kính, hiện lên vẻ điên cuồng thô bạo và tàn ác.

Đây là thứ tuyệt đối không có khi Cố Trường An tiếp xúc với Ngô Phương Hân.

Cậu kêu Lục Thành cầm điện thoại, còn mình thì xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Sợ hãi đến hoảng loạn.

Phát tiết mấy phút, Ngô Phương Hân không mắng nữa mà cũng không đi đâu, cô ngồi trên ghế sofa tay ôm đầu gối vùi mặt xuống.

Đầu tiên là nhẹ nhàng nghẹn ngào, sau đó là chậm rãi khóc thành tiếng, tràn đầy bất lực và yếu đuối.

"Mình đã rất nỗ lực... Thật sự rất nỗ lực..."

Ngô Phương Hân vừa khóc vừa lặp lại mấy chữ kia, cảm xúc gần như tan vỡ, như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy từ trên lầu xuống.

Ba giờ bốn mươi lăm, Ngô Phương Hân cúi thấp đầu trở về phòng, trong phòng khách chỉ còn một mảnh tăm tối.

Video đã qua xử lý, đoạn sau trực tiếp nhảy đến sáng sớm bảy giờ mười, Ngô Phương Hân mặc nguyên bộ đồ công sở bước ra khỏi phòng, không có tâm tình trập trùng, cho người ta cảm giác lão luyện mà hà khắc.

Đây mới là bản thân cô.

Trong cơ thể của Ngô Phương Hân tồn tại hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play