Ăn giấm rồi
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm kèm theo tiếng mắng của bác gái lầu dưới: "Tôi đã nói nửa ngày như thế mà cậu còn không thu quần áo ướt sũng đi, thấy tôi già đầu dễ bắt nạt đúng không? Cho cậu mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, chờ tôi đến tìm quản lý bất động sản đi!"
Lỗ mũi Trần Danh bốc khói, vểnh tay hoa lan chỉ tức đến nổ phổi bất bình: "Đội trưởng Quý, chuyện này cảnh sát các cô không quản sao? Tôi đã nói với cô rồi, chị gái kia không những luôn tới cửa kiếm chuyện mà còn đi nói lung tung khắp nơi, tôi cũng chẳng biết đã bị hắt nước bẩn bao nhiêu lần nữa. Tôi tôi tôi, tâm hồn của tôi bị tổn thương nghiêm trọng."
Quý Thanh đang định nói thì thấy Cố Trường An và Lục Thành không hẹn mà cùng nhìn về phía ban công, nơi đó chẳng có gì cả, cô đứng dậy theo bản năng.
Từ sau khi trải qua án thanh thiếu niên mất tích kia, Quý Thanh đã bắt đầu nghi ngờ liệu rốt cuộc trên thế giới này có tồn tại quỷ hồn hay không, có lẽ là có, ngay bên cạnh họ, chỉ là họ không nhìn thấy mà thôi.
Quý Thanh đi tới nhìn xuống, lầu dưới đã thu chăn về. Cô xem một chút, thật giống như nghe thấy tiếng giọt nước đập vào lan can.
Vậy nên Quý Thanh nhìn hướng lên trên, mấy lầu trên đó đều có phơi đồ, thế nhưng nếu có ai phơi đồ tích nước thì lan can nhà Trần Danh sẽ không phải không đọng lại giọt nào.
Ban ngày ban mặt, Quý Thanh lại có cảm giác sống lưng chảy một lớp mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn về phía trong phòng, cảm thấy xung quanh có một luồng âm khí.
Trước khi ra cửa Cố Trường An đã nhỏ qua ngưu nhãn lệ, mới có thể nhìn thấy cô gái nằm nhoài ngoài ban công, tóc dài thõng xuống lơ lửng giữa khoảng không ngoài lan can, xem bộ dạng là đang sấy tóc.
Lúc bước vào không nhìn thấy, chẳng biết nhảy ra từ đâu.
Ngay lúc này, cô gái đột nhiên quay đầu, tóc dài ngăn trở mặt, đôi mắt xuyên qua sợi tóc nhìn về.
Cố Trường An phản xạ có điều kiện lui ra sau lưng Lục Thành.
Lục Thành kéo Cố Trường An vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, khoá trái.
Cố Trường An xoa xoa da gà nổi trên cánh tay. Cậu vừa mới ngẩng đầu chuẩn bị mở miệng đã thấy cô gái bay xuyên cánh cửa đi vào.
Cô gái đối diện với Cố Trường An, nửa người thò ngoài cửa, dáng vẻ vô cùng kinh hoảng.
Cố Trường An giật giật miệng, cô gái à, cô hoảng loạn cái gì, lúc này người cần phải sợ sệt là tôi mới đúng chứ?
Lục Thành ngẩng đầu: "Vô đây."
Cô gái lúc này mới bay vào trong phòng, tìm một góc tĩnh vắng dừng lại, cơ thể còn đang run lẩy bẩy.
Trước mặt Cố Trường An là mái tóc dài rối tung, cậu xoa xoa da gà lại nổi lên, không chịu được nói: "Cô gái à, cô không thể vén tóc ra sau sao?"
Cô gái nghe lời vén tóc chắn trước mặt đi, lộ ra gương mặt xám trắng, con mắt đỏ ngầu.
Cố Trường An hít một hơi, có vén lên hay không hình như không có ảnh hưởng gì.
Cô gái tên là Tiểu Hồng, vốn dĩ đã sống ở đây. Cô khi còn sống là một con cú đêm, đồng hồ sinh học rối loạn, ngày đêm điên đảo, đêm thức ngày ngủ. Có một rạng sáng sau khi cô đã thức liên tục mấy đêm, sau khi ăn no liền đi tắm nước nóng, tắm rất lâu, xong cô ra ban công sấy tóc.
Kết quả đột quỵ rồi đột tử, chết rồi bị nhốt ở chỗ này, không có cách nào thoát ra.
Chuyện từ rất nhiều năm trước.
Người là đột tử, không phải là hành hạ đến chết, không gây nên bao lớn, hơn nữa nhịp điệu cuộc sống của mọi người nhanh, bệnh hay quên nặng, dần dần cũng không còn nhắc lại.
Chủ nhà trọ sửa căn phòng lại lần nữa, cho thuê như thường.
Mỗi hộ gia đình ở đây đều ăn uống ngủ nghỉ ngay dưới mắt Tiểu Hồng. Cô nói ban đầu mình vẫn có hơi tò mò đối với việc riêng tư của người khác, sau đó không muốn xem nữa, cảm thấy vô vị. Bản thân chẳng có một ai để trò chuyện, nhìn cũng chả có tác dụng gì. Cho nên lúc thường cô đều nhắm mắt, tận lực không ngó tới.
Chủ động khai báo xong, Tiểu Hồng cúi thấp đầu, cơ thể đơn bạc gầy yếu còn đang run.
Cố Trường An vỗ mu bàn tay Lục Thành một cái, nhắc hắn thu lại hơi thở lạnh băng trên người, nữ quỷ cũng bị anh doạ không đứng thẳng nổi rồi.
Lục Thành phối hợp thu liễm khí tức, bỗng chuyển từ tử thần sang ôn hoà tao nhã.
Cố Trường An bày ra biểu cảm thân mật hỏi: "Tiểu Hồng, cô có muốn đi đầu thai không?"
Tiểu Hồng ngẩng phắt đầu lên, con mắt đỏ ngầu trợn to: "Có thể sao?"
"Có thể." Cố Trường An cười nói, "Thế nhưng cô phải cho chúng tôi thấy được thành ý của cô, cô biết mà, trên trời sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống đĩa bánh, không có chuyện tốt như vậy."
Dáng vẻ Tiểu Hồng muốn khóc lên: "Mỗi ngày tôi chỉ có thể hoạt động ở nơi này, không thể đi ra ngoài, chuyện Ngũ Khang mất tích tôi không biết rõ."
Cố Trường An nói: "Vậy cô nói đoạn mình biết rõ đi."
Tiểu Hồng vừa hồi tưởng vừa nói: "Trước đây có một đôi tình nhân giống các anh sống trong căn phòng này, bọn họ đã ở bên nhau từ hồi đại học, lúc thường cực kỳ ân ái, chính là người đàn ông kia, ôi, người đàn ông nằm trên đã ngốc còn lắm tiền, thích mua mấy món đồ chơi quái dị về dùng trên..."
Cố Trường An kịp thời cắt ngang: "Chuyện lúc trước không cần nói, nói đến chuyện sau Ngũ Khang."
Tiểu Hồng rón rén liếc nhìn Lục Thành: "Vị tiên sinh này muốn nghe."
Cố Trường An nghiêng đầu, cười như không cười: "Thật không?"
Lục Thành bày ra tư thái không có hứng thú, lạnh nhạt mở miệng: "Không có, anh cũng không muốn nghe."
Tiểu Hồng: "..."
"Mùa hè năm ngoái Ngũ Khang chuyển đến đây. Tiếp đó qua hơn nửa tháng, Trần nương nương..." Tiểu Hồng thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi, "Trần Danh cũng chuyển tới."
"Tiếp đó chính là, mỗi ngày Ngũ Khang ở trong phòng chơi game bán trang bị xem livestream, chẳng rời cửa bao giờ. Cha mẹ cậu ta thường thường đến đây xem, mang đồ ăn mặc dùng cho cậu ta, tiếp đó mẹ cậu ta đặc biệt thương cậu ta, thương yêu như đứa nhóc vậy."
Câu cửa miệng của Tiểu Hồng tựa hồ là "Tiếp đó", xuất hiện nhiều lần trong một đoạn văn.
Thấy hai anh đẹp trai trước mặt đều không lên tiếng, Tiểu Hồng cứ thế tiếp tục: "Tiếp đó là huấn luyện viên thể hình Trần Danh, hắn không những yểu điệu từ cách nói chuyện làm việc mà còn thích mặc váy hoa xoay xoay trước gương, cả người hắn là nguyên khối cơ bắp lớn, cơ ngực lớn đến vậy, cái váy cũng thiếu điều rách luôn."
Cố Trường An tưởng tượng một chút về hình ảnh kia, buồn nôn một trận.
Lòng Tiểu Hồng vẫn còn sợ hãi: "Có một hôm bị Ngũ Khang bắt gặp, nói Trần Danh là tên biến thái, còn Trần Danh nói cậu ta là thằng nhãi nghiện game, chỉ được mỗi cái mặt. Hai người bọn họ bắt đầu rùm beng, chửi rất lợi hại, còn kinh động đến cả quản lý bất động sản và cảnh sát."
Cố Trường An không hiểu rõ lắm: "Vậy tại sao Ngũ Khang không chuyển đi?"
Tay Tiểu Hồng uốn uốn một lọn tóc: "Cái tên Trần Danh kia thoạt nhìn tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, còn ẻo lả, hay ra vẻ, có đam mê với đồ nữ, nhưng hắn nấu cơm rất giỏi."
"Tuy rằng tôi không ăn được, nhưng mỗi lần tôi nhìn Ngũ Khang ăn, cũng cảm thấy cơm nước thật là thơm, ăn thật ngon."
Cố Trường An nhíu mày: "Hắn tóm lấy dạ dày Ngũ Khang?"
"Có thể lý giải như vậy, Trần Danh tan tầm trở về sẽ làm cơm cho Ngũ Khang, làm rất nhiều, hôm sau Ngũ Khang sẽ ăn." Tiểu Hồng nói, "Bạn gái Trần Danh là Vương Đồng cũng coi trọng điểm ấy của hắn."
Cố Trường An liếc nhìn người đàn ông như sắp ngủ bên cạnh, nghe đi, nấu nướng quan trọng bao nhiêu, chỉ có thể thử mới biết được, học cho tốt vào.
Lục Thành khép mí mắt dựa đầu vào vai thanh niên.
Cố Trường An biết rằng khi hắn bắt đầu dính lấy mình thì có làm gì cũng vô dụng, liền dứt khoát chẳng thèm quản nữa, ánh mắt ra hiệu Tiểu Hồng nói tiếp.
Tiểu Hồng là con quỷ từng va chạm xã hội, vậy nên không cảm thấy kinh ngạc với một màn trước mắt: "Trần Danh không những nấu cơm cho Ngũ Khang mà còn quét tước vệ sinh, dọn dẹp sạch sành sanh, tiền thuê nhà không cần trả, đều là một mình Ngũ Khang gánh."
"Hai người bọn họ còn mâu thuẫn gì khác không?"
"Mâu thuẫn khác à." Tiểu Hồng gãi đầu một cái. Cô lơ lửng quá lâu, ký ức đã lẫn lộn thành một cục, gỡ không ra, "Tôi chỉ nhớ rõ Trần Danh có nhìn lén Ngũ Khang tắm rửa, sau khi cậu ta tắm xong đi vào nhà vệ sinh, cầm quần áo bẩn của cậu ta làm chuyện bậy bạ."
Cô vội vàng giải thích: "Không phải tôi có ý định xem đâu, thật sự không phải. Tôi thề là tôi không cẩn thận bắt gặp, mắt tôi muốn mù luôn."
Cố Trường An liếc nhìn con mắt đỏ ngầu của cô gái.
"Ngũ Khang mở game chơi du hí với mọi người, còn mỉa mai Trần Danh cùng bọn họ, nói hắn ta không những nương pháo mà còn biến thái, bản thân đã có bạn gái mà còn thích này nọ với đàn ông." Tiểu Hồng nói, "Tiếp đó Trần Danh cũng lên mạng mở topic chửi Ngũ Khang, đố kỵ ghen ghét nói cậu ta chỉ có duy nhất hai thứ, một là bố, hai là mặt."
"Đúng rồi, Trần Danh còn từng bỏ thuốc vào đồ ăn, muốn để Ngũ Khang ngủ với hắn, kết quả Ngũ Khang ngủ."
Trọng lượng bên bả vai của Cố Trường An biến mất, người đàn ông khi nãy còn dựa vào bả vai cậu lúc này đã ngồi thẳng dậy, tinh thần cực kỳ phấn chấn, mắt cậu trợn trắng.
Tiểu Hồng thấy thế cũng lén lút liếc một cái. Cô nói: "Tổng cộng bao nhiêu lần tôi không nhớ rõ, nhưng chắc chắn tuyệt đối không chỉ có hai, ba lần. Thế nhưng Ngũ Khang không biết, bởi vì xưa nay lần nào Trần Danh cũng thu dọn hết thảy vết tích trước khi cậu ta tỉnh lại. Tiếp đó, tiếp đó khập khễnh đi làm. Buổi tối trở về nấu cơm cho cậu ta giống như không có chuyện gì xảy ra."
Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính: "Cái này có tính là chuốc thuốc hiếp dâm không?"
Lục Thành: "Tính."
Cố Trường An thật sự không thể lý giải nổi mạch não của Trần Danh, cứ thế phí hết tâm tư bỏ thuốc người ta để người ta chơi mình, một khi dược tính phát tác, những người bình thường sẽ trở nên bất bình thường, nhất định sẽ khiến cho toàn thân hắn tổn thương.
Xong còn phải lo lắng đề phòng, sợ bị đối phương phát hiện, đồng thời cũng núp trong bóng tối tìm kiếm cơ hội hạ thủ lần sau.
Toan tính gì? Sảng khoái sao?
Không phải có bệnh thì là gì?
E rằng một bên có bạn gái trẻ tuổi mỹ mạo, những người phụ nữ khác ai đến cũng không cự tuyệt, một bên chơi đùa cùng đàn ông, đối với Trần Danh mà nói thì là một loại vi phạm đạo đức kích thích.
Một con người tởm lợm đến như vậy, ông trời mà không đưa về thì cũng không có cách nào để biện minh.
Cố Trường An miết ngón tay, tạm thời bỏ việc khác qua một bên, hiện giờ quan trọng nhất là tìm được Ngũ Khang, dù chết hay sống cũng phải tìm ra.
"Trước khi mất tích Ngũ Khang đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là chơi game như thường ngày thôi." Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, "Mấy ngày trước Ngũ Khang đặt đồ ăn vặt trên Meituan, trong đó có một gói bánh mì. Lúc giao tới cậu ta không ăn, hôm sau mới ăn, kết quả phát hiện bánh mì đã hết hạn, cậu ta vô cùng tức giận, lập tức gọi điện đối chất với người bán, hỏi đưa gói quá hạn qua là có ý gì, nói không thể đùa giỡn với người tiêu dùng như vậy, chỉ có điều cậu ta không đòi bồi thường mà chỉ là xả giận."
"Sáng ngày 17 hôm ấy Ngũ Khang chơi game, tiếp đó nằm xuống ngủ trưa mấy tiếng, buổi tối không ăn cơm, không đặt trên Meituan nữa mà trực tiếp đi ra ngoài mua đồ ăn, tiếp đó cũng không quay về."
Lục Thành lại dựa vào vai Cố Trường An, khôi phục lãnh đạm của một khắc trước.
Cố Trường An lấy hộp thuốc lá ra, nhớ đến Lục Thành không thích cậu hút thuốc liền nhét cái hộp vào trong túi, nghịch nghịch bật lửa: "Chẳng phải hôm 15 Ngũ Khang ra ngoài đi xem mắt sao? Trở về không có biểu hiện gì?"
"Xem mắt à, cái này tôi có nhớ. Sau khi xem mắt xong cậu ta trở về kể xấu với đồng đội, nói xem mắt bốn người, có hai từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, mặt hình như cũng sửa, như một cặp sinh đôi, không nhìn ai ra ai." Tiểu Hồng nói, "Còn hai người kia thì không sửa, là hàng vẫn còn nguyên mác. Nhưng có một người lúc nói tiếng Trung còn chêm thêm tiếng Anh, đủ loại cảm giác ưu việt hơn người, một bên xem thường cậu ta, một bên nói có thể thử xem, bày ra dáng vẻ cao sang hạ mình. Một người còn lại mang theo phong thái phỏng vấn suốt cả quá trình cứ như cậu ta đang bị phỏng vấn ấy."
Cố Trường An ấn bật lửa lạch cạch, không nói tiếng nào.
Tiểu Hồng không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục nói: "Ngũ Khang chơi rất thân với một em gái trong game, trong cuộc sống hiện thực thì lại giống như là không có yêu thích ai, cũng không muốn tìm. Cậu ta thích nhất chính là trang bị trong game, kiếm được một cái là đủ vui vẻ mấy ngày. Tôi có cảm giác như cậu ta là thằng nhóc ấy."
Cố Trường An hỏi: "Sau khi Ngũ Khang mất tích, Trần Danh có gì bất thường?"
Tiểu Hồng nói: "Không có đâu, lúc cha mẹ Ngũ Khang mang theo cảnh sát đến nơi này điều tra, Trần Danh đem đống thuốc và tất cả đồ dùng này nọ xử lý hết ngay. Còn việc hắn có liên quan đến việc Ngũ Khang mất tích hay không thì tôi không biết."
Cố Trường An lại hỏi: "Ngoại trừ cha mẹ, lúc thường còn ai đến tìm Ngũ Khang không? Bạn bè bạn học gì đó."
Tiểu Hồng lắc đầu: "Trước khi Ngũ Khang chuyển tới, tôi còn cho là trạch nam nào cũng đeo thấu kính dày đặc, mặt toàn dầu, không ngờ rằng có người vừa cao vừa đẹp trai, trong nhà có tiền cũng trạch."
Cô nhớ tới chuyện gì, a một tiếng nói: "Ngày thứ hai sau khi Ngũ Khang xem mắt trở về, cũng chính là một ngày trước khi cậu ta mất tích, Trần Danh cãi nhau với cậu ta rồi đóng sầm cửa lại, tự mình nổi cáu ở trong phòng. Tôi nghe ra ý Trần Danh là không vui khi thấy cậu ta ra ngoài xem mắt, hẳn là cảm thấy nếu cậu ta tìm được người yêu thì sẽ không ở lại nơi này."
Cố Trường An suy tư.
Tiểu Hồng cẩn thận dò hỏi: "Còn điều gì muốn hỏi sao?"
Cố Trường An hỏi: "Đống đồ dùng màu hồng nhạt này trong phòng Ngũ Khang là ai mua cho cậu ta?"
"Là mẹ cậu ta." Tiểu Hồng bĩu môi, "Hình như người nhà cậu ta tìm đạo sĩ đoán mệnh, nói cậu ta bị tiểu quỷ quấn thân, mua đồ dùng hồng nhạt có thể ngăn trở vận xui."
Cố Trường An vén mí mắt: "Tiểu quỷ chính là cô?"
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi khi còn sống là dân cuồng màu hồng nhạt."
Cố Trường An gãi gãi cằm: "Nói như vậy, đạo sĩ kia vẫn là thật sự có tài."
Tiểu Hồng nói thầm: "Mèo mù vớ cá rán."
Đợi một phút không thấy thanh niên tóc đen lên tiếng, Tiểu Hồng thấp thỏm chờ mong hỏi: "Anh đẹp... Tiên sinh, hiện giờ đã có thể đưa tôi đi đầu thai chưa?"
Cố Trường An đẩy đẩy cái người đến rắm cũng không thả nào đó.
Lục Thành không phản ứng.
Tiểu Hồng khóc ra máu, tội nghiệp khóc lóc nói: "Hu hu, tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi. Sớm biết vậy thì tôi đã không thức đêm suốt thế, xin hai người giúp tôi một chút. Tôi cũng chẳng biết mình đã ở đây được bao lâu, quá đau khổ."
Cố Trường An véo cánh tay người đàn ông một cái: "Lục Thành, đưa cô ấy đi đầu thai."
Lục Thành rít lên, ra tay không nhẹ không nặng, đối với người đàn ông của mình mà cũng ác đến vậy. Hắn xoa xoa trán, bảo cô gái ra ban công nằm úp sấp, tạo dáng như thời khắc cuối cùng khi còn sống.
Tiểu Hồng lập tức nghe theo.
Lục Thành lấy xấp bùa chú ra, dùng bật lửa của Cố Trường An châm lên, nhắm mắt lại niệm vài câu thần chú.
Cố Trường An dựa vào người đàn ông rất gần nhưng cũng không nghe rõ được lời nào. Cố gia tiếp xúc chính là lời nói dối của thế giới này, mà Lục gia tiếp xúc chính là u linh quỷ hồn tồn tại trên thế giới này.
Không có điểm chung nào trong công việc cả.
Bùa chú bị thiêu đốt thành một bãi than tro rơi trên sàn nhà, Cố Trường An mở cửa sổ ra, gió thổi tới, thổi tan than tro đi, không nhìn ra trước đó đã phát sinh cái gì.
Trần Danh còn đang cằn nhằn không để yên trong phòng khách.
Quý Thanh bỗng cảm thấy chung quanh không còn âm khí. Cô lấy điện thoại xem thông tin Vương Minh Minh nhắn, đầu kia đã điều tra giám sát của nhà trọ, thời gian Trần Danh ra vào khớp với lời khai của hắn.
Dường như Trần Danh thông đồng với bạn, nói qua đêm ở nhà người ta, chỉ là để lừa gạt bạn gái.
"Đội trưởng Quý..."
Trần Danh vừa mở miệng thì quản lý bất động sản đã tới, bác gái theo sau, khí thế hùng hổ.
Đây không phải lần đầu tiên quản lý bất động sản đến tìm hiểu tình hình, nhưng chưa lần nào có thu hoạch cả. Chủ hộ kiếm, bọn họ không thể không chạy thêm một chuyến.
Quần áo trên ban công đã được thu lại toàn bộ, quản lý bất động sản kiểm tra từng cái một, phát hiện cũng chỉ có hơi ẩm, không chảy ra nước, hắn còn để bác gái tự mình sờ.
Bác gái một mực chắc chắn là Trần Danh đã giấu quần áo ướt sũng đi rồi.
Trần Danh nhích lại chỗ dựa vững chãi, giọng lanh lảnh nói: "Có đội trưởng Quý ở đây, cô ấy có thể làm chứng cho tôi."
Quý Thanh lấy giấy chứng nhận trong túi ra: "Người thuê phòng 802 Ngũ Khang mất tích, tôi đến để điều tra vụ án này."
Quản lý bất động sản nhìn một chút, thái độ lập tức trở nên cung kính câu nệ: "Chúng tôi đã nghe qua, nếu có gì cần, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Có cảnh sát ở đây, bụng đầy lửa giận bác gái kiềm nén không có cách nào phát tiết, thở phì phò đi mất.
Quản lý bất động sản cũng không nán lại lâu.
Trần Danh đóng cửa một cái, oan ức nói: "Tôi không nói chuyện với chị gái này nổi. Đội trưởng Quý, may là có cô, nếu không dù tôi có lý cũng không cãi lại."
"Ôi đội trưởng Quý ơi, cố vấn đâu rồi? Tại sao còn ở trong phòng?"
Bước chân hắn nhanh chóng chạy về phòng ngủ chính: "Tôi đi xem xem."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Trường An đứng ở cửa.
Trần Danh vỗ ngực một cái, cho cái liếc mắt nói: "Ôi cố vấn tiên sinh, thiếu chút nữa doạ người ta sợ chết rồi."
Cố Trường An: "..."
Lục Thành bước ra từ đằng sau Cố Trường An.
Trần Danh hướng cái cổ nhìn vào bên trong, không nhìn ra thứ gì. Hắn lén lút nhìn về phía Cố Trường An, ánh mắt ám muội đồng thời mang theo ước ao cùng đố kị.
Quý Thanh đã sớm biết Cố Trường An và Lục Thành ở trong phòng ngủ của Ngũ Khang, ở trong đó lâu tới vậy, cô sẽ không cho là bọn họ hú hí bên trong.
Không biết là do quy định của đạo giới hay gì mà Lục Thành chưa bao giờ giao thiệp với lực lượng cảnh sát, đều là Cố Trường An đến.
Lần này cũng thế.
Cố Trường An gọi Quý Thanh lại nói vài điều, không đề cập tới Tiểu Hồng, đã được toại nguyện đi đầu thai, không cần phải nhắc tới nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện
Quý Thanh nghe xong trầm ngâm chốc lát rồi hỏi Trần Danh: "Tôi hỏi anh một lần nữa, trong thời gian anh thuê chung cùng Ngũ Khang có từng xảy ra mâu thuẫn hay không."
Trần Danh nói: "Không có."
Ngôn từ Quý Thanh sắc bén: "Ngũ Khang chỉ là mất tích, chờ cảnh sát tìm được cậu ta rồi đối chất xong, phát hiện anh không phối hợp điều tra, năm lần bảy lượt che giấu lừa dối, anh biết hậu quả sẽ là gì chứ?"
Ánh mắt Trần Danh né tránh: "Tôi chỉ là, chỉ là thấy cậu ta có một lá bài tốt mà cũng không biết đánh, tôi sốt ruột thay cậu ta."
Quý Thanh nói: "Nguyên nhân mâu thuẫn là gì?"
"Cậu ta nói tôi ẻo lả, tôi có thể không sôi máu với cậu ta chắc? Vậy tôi phải sôi máu với ai đây!" Giọng Trần Danh yếu đi, "Chỉ có lần đó thôi, bình thường tôi và cậu ta rất tốt."
Quý Thanh lớn tiếng hỏi: "Vậy sao lúc đầu anh lại muốn che giấu?"
"Tôi đây chỉ là không muốn gây phiền toái." Trần Danh trừng mắt, "Đội trưởng Quý, cô sẽ không hoài nghi tôi có liên quan đến việc Ngũ Khang mất tích đi?"
Hắn chống nạnh đi tới đi lui: "Vậy tôi oan uổng chết mất thôi, tôi đi đường gặp ăn xin còn vòng lại cho một chút, đừng thấy cả người tôi toàn là cơ bắp, thực ra ruột tôi mềm lắm."
Quý Thanh nhìn kỹ Trần Danh trước mặt, ba mươi sáu, không cạo ria mép, hình thể cường tráng, vạm vỡ, lại có sự ẻo lả khiến người ta không thoải mái, nhiều lần nói dối. Cô châm điếu thuốc: "Anh là đồng tính?"
Trần Danh rùng mình khắp người: "Đội trưởng Quý, làm sao cô có thể nói bừa như vậy, tôi có bạn gái! Chẳng phải lúc đến cô đã thấy rồi sao?"
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp híp, Trần Danh thoạt trông chỉ là một con người buồn nôn, bị người ta coi thường, cùng lắm cũng chỉ bỏ thuốc vào trong cơm, chưa đến mức làm ra hành vi giam cầm hay giết người hành hung, hắn không có lá gan đó.
Quý Thanh đi tìm Ngũ Khang trước, bấy giờ hiềm nghi của Trần Danh đã từ hạng nhất rơi xuống cuối cùng, tạm gác chuyện khác qua một bên, cái gì cũng cần phải có chứng cứ, công tác sưu tầm không vội vàng được.
Khi ba người ra hàng hiên, tình cờ gặp được một phu nhân khoan thai sang chảnh mới vừa bước từ trên xe xuống, bà là mẹ của Ngũ Khang.
Cố Trường An nhớ đến mẹ của Bạch Nghiêm Tu, đoán chừng áo khoác lông chồn là hàng hiệu.
Mẹ Ngũ bề ngoài mập mạp, nhưng động tác lại lưu loát phi thường, lập tức vọt đến trước mặt Quý Thanh kéo cô lại: "Con trai của tôi đã mất tích bao lâu, tại sao các người còn chưa tìm được nó?"
Quý Thanh gảy tàn thuốc, bình tĩnh nói: "Cô à, cảnh sát vẫn đang điều tra."
"Tra tra tra, quanh đi quẩn lại đều là câu trả lời này, vậy rốt cuộc bao giờ mấy người mới đưa con trai tôi trở về?" Mẹ Ngũ nghẹn ngào, "Trời lạnh đến thế, nó không mang chứng minh thư cũng không mang tiền, chẳng biết có cơm ăn hay không, có nước uống hay không, nếu gặp người xấu phải làm sao đây..."
Tài xế vội vàng lại gần dìu người vào trong xe, còn không quên chào hỏi Quý Thanh, là một cậu trai tốt.
Mẹ Ngũ khóc đứt ruột đứt gan.
Quý Thanh nhíu mày u ám phun ra một ngụm trọc khí, cảnh sát không phải thần thánh cũng không phải Đại Năng, chỉ là người bình thường mà thôi, rất nhiều lúc cũng chỉ đành bất lực, nhưng lại không thể biểu hiện ra, người nhà nạn nhân vẫn còn chờ họ vạch trần chân tướng, trả lại cho họ một lời giải thích công bằng, công khai, công chính.
Lúc này đã gần giờ cơm, ba người Cố Trường An ghé quán phụ cận.
Quý Thanh tiếp được một cuộc gọi trong cục, ba người Diêu Nhạc Nhạc, Lưu Giai Dương, Liễu Ninh đều đã trở về từ nước ngoài, chuẩn bị lấy khẩu cung.
Bên Ngô Phương Hân xảy ra chút vấn đề, cô phải đến nơi khác công tác ngay thời điểm mấu chốt, nhưng trước mắt cảnh sát vẫn chưa có lý do hợp pháp để tạm giữ, hạn chế sự tự do của cô.
Cố Trường An cầm giấm hương đổ một chút vào trong bát mì, trong lúc chờ nguội gửi tin nhắn cho Ngô Đại Bệnh, biết được tiến độ lời nói dối, thuận tiện dạo quanh vòng bạn bè của Lập Xuân một chút, lần lượt khen từng bức vẽ của cô.
Một lời khen cũng đủ để cô vui mừng cả ngày.
Điện thoại Lục Thành bỗng dưng vang lên, hắn tiếp được hai câu đã cúp máy.
Cố Trường An thuận miệng hỏi: "Ai?"
Lục Thành gắp thịt bò trong chén cho cậu: "Thập Nhị."
Cố Trường An gắp lên đưa về bên mép thổi một chút: "Sao cậu ta cứ ba ngày là hết hai ngày gọi điện cho anh thế?"
"Có việc." Lục Thành bỗng giương mắt nhìn qua, "Sao vậy, em ăn giấm*?"
Cố Trường An một lời hai nghĩa: "Ăn đây."
*Ăn giấm: Ghen. Giữ nguyên để phù hợp với ngữ cảnh.
Môi mỏng Lục Thành cong lên, nở nụ cười nói: "Thập Nhị chỉ là đứa nhóc."
Cố Trường An cũng cười: "Em cũng không phải chưa từng gặp, anh nói thiếu bốn chữ rồi, phải là đứa nhóc cực kỳ xinh đẹp."
Lục Thành nói: "Không đẹp bằng em."
Cố Trường An vẫn tiếp tục cười, nhưng da đầu đã tê dại. Cậu nói: "Em cũng không thích việc anh so sánh em với người khác lắm đâu."
Lục Thành đặt đũa xuống, ánh mắt nóng bỏng: "Ăn giấm rồi."
Cố Trường An ăn một miếng mì, sắc mặt hơi đổi một chút, đệt, bỏ nhiều giấm quá rồi, chua.
Lục Thành không còn tâm tư ăn mì, muốn ăn cái khác. Hắn trắng trợn nhìn chằm chằm người trước mặt không tha: "Chiều nay Thập Nhị tới tìm anh, hẹn gặp ở sau miếu, anh dẫn em đi."