Ngoan chút nhé
Thông báo nhỏ: Sau một hồi suy đi tính lại thì mình quyết định đổi lại xưng hô từ chương trước luôn nhé. Xin lỗi vì sự bất tiện này và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
Cố Trường An người này đây không hề nhiệt tình, chỉ có ở trong một số tình huống cá biệt mới có thể được một xíu. Quý Thanh tìm cậu hỗ trợ còn có bổng lộc mà lấy, ban ngành hữu quan một chút bày tỏ cũng không có, vô vị, chỉ cần hợp tác một lần, không có lần sau nữa.
Hai người đến đây một người tên là Hà Lữ, một người tên là Thi Trương, hai nhà đã thân nhau mấy đời, hai đứa con sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hai bà mẹ chọn ngẫu nhiên tên trong Bách gia tính, ghép lại cùng chỗ, hi vọng bọn họ còn thân thiết hơn anh em ruột.
Tóc Hà Lữ có sợi vàng nâu, trên mặt có nốt ruồi son, trông vô cùng thanh tú. Y mặc áo khoác rằn ri, bên tai là hoa tai đen, trên chân là đôi giày thể thao sặc sỡ siêu cấp hào nhoáng. Thi Trương là tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, mặc áo da quần dài, mang hương vị của một người lão luyện rắn rỏi.
Hai người bọn họ đứng chung với nhau cực kỳ không ăn nhập.
Hà Lữ là người lảm nhảm nhiều như không hết chuyện để nói, Thi Trương im như hũ nút. Nhưng hai người họ vừa là bạn thân, vừa là cộng sự, việc công lẫn việc tư đều có liên quan, thời gian tiếp xúc với nhau còn nhiều hơn so với người thân.
Cố Trường An vừa vào phòng khách thì Hà Lữ lập tức nhìn sang. Là gay. Cậu thân mật cười hỏi: "Ban ngành hữu quan của các cậu cho phép uốn kiểu tóc thời trang vậy sao?"
"Tóc giả, đội vào." Hà Lữ nhìn thanh niên cười, nghĩ đến câu nói nụ cười mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, xương cốt cả người đều mềm nhũn. Y đứng dậy chào hỏi: "Xin chào, tên tôi là Hà Lữ."
Ngón tay chỉ vị bên cạnh: "Đây là cộng sự của tôi, Thi Trương."
Xong liền vui mừng ha ha: "Ban ngành không cho phép kiểu tóc này, tôi cũng chỉ nhân dịp thi hành nhiệm vụ làm cho đã ghiền."
Cố Trường An bày ra dáng vẻ đơn thuần không hiểu rõ lắm: "Cậu làm đẹp như vậy lúc thi hành nhiệm vụ, mục tiêu sẽ không thấy quá nổi bật sao?"
Vẫn luôn rũ mắt trầm mặc Thi Trương vén mí mắt, Cố Trường An phát giác nghiêng mặt sang cười cười.
Thi Trương lại rũ mí mắt xuống, cậu làm ra một cái đánh giá trong thời gian ngắn, đối tượng hợp tác lần này là một người đầu óc rõ ràng, nhiệm vụ này có lẽ có thể thành công.
Hà Lữ từ nhỏ đã là người hướng ngoại, rộng mở ra bên ngoài, nhiệt tình buông thả, còn như đã quen, nhân sinh có câu châm ngôn càng nhiều bạn đường càng dễ đi. Y thấy thanh niên đưa ra nghi vấn đối với cách ăn mặc của mình, không có chút mất vui nào, đôi mắt trái lại toả sáng lên nhìn chăm chú sang cười: "Cố tiên sinh, anh thực sự có ý định...."
Giọng nói im bặt đi, Hà Lữ nhìn thấy một người đàn ông từ trong nhà đi ra, cái đầu rất cao, không kém cạnh gì Thi Trương, ngoại hình cũng không quê mùa như y, bộ đồ cực kỳ gây chú ý, khí chất cao sang, là một công tử thiếu gia nhà giàu. Hơn nữa... cũng không phải kẻ ngu ngốc, trên người tản ra một lực uy hiếp giống như lão đại, là một con người lợi hại.
Lục Thành tay đút túi đi tới bên người Cố Trường An rồi dừng lại, không chút tiếng động mà mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu, em ấy là của tôi.
Thông tin này quá mức rõ ràng, nụ cười trên mặt Hà Lữ nhất thời không còn, cả người như quả bóng xì hơi. Hóa ra một người xinh đẹp như vậy lại là hoa đã có chủ, cũng may y vẫn còn tràn ngập mong đợi với hành trình tiếp theo.
Hạt giống vừa gieo vào lòng chưa nảy mầm đã xẹp mất, tâm tình Hà Lữ vô cùng phiền muộn, nhưng y phiền muộn thì cứ phiền muộn, sẽ không vì thế mà tụt dây xích lúc nói chuyện chính sự.
Thi Trương chỉ lên tiếng vào lúc mấu chốt, thời điểm khác đều là Hà Lữ nói, tâm tình y dâng trào mãnh liệt, nước bọt bay khắp bản đồ.
Hà Lữ chỉ vào một khoảng trên tấm bản đồ, nói khu vực này cách xa khu dân cư, thích hợp giao chiến, địa hình cũng không phức tạp, không có chỗ để ẩn nấp: "Cố tiên sinh, đêm nay đến ngày mai đều có bão tuyết, ngày mốt sẽ dừng, chiều hôm ấy chúng ta xuất phát. Anh đi vào trong đó dụ lang yêu vương ra, chúng tôi dựa theo dấu chân anh lưu lại đi theo tìm anh."
Y giải thích: "Giác quan của lang yêu vương nhạy bén hơn chúng ta mấy phần, nếu chúng tôi mà tới gần hắn một chút thì sẽ bị phát hiện, nghĩ cho nhiệm vụ thì nhất định phải ổn thoả chút, không thể đánh rắn động cỏ."
"Chỉ dựa vào dấu chân thì tôi thấy cũng không đáng tin, không còn cách nào khác? Ví như phát tín hiệu?" Cố Trường An nhíu mày, "Còn có, bỗng dưng tôi lại đi một mình, sẽ không bị phát hiện có vấn đề?"
"Bên kia có một cái hồ, anh có thể đi câu cá, người chung quanh đều biết anh thích câu cá."
Hà Lữ sờ sờ cằm: "Gửi thư báo thì không được, sẽ bị đối phương phát hiện ngay. Cố tiên sinh, anh yên tâm, có Thi Trương hai ba người chúng tôi ở đó, bọn tôi sẽ không mất dấu."
Cố Trường An nhìn người không nói tiếng nào từ nãy đến giờ.
Giọng Thi Trương khàn khàn: "Cho tôi một món đồ riêng tư của anh."
Hà Lữ bổ sung: "Tốt nhất là mùi phải nồng."
Cố Trường An nhướng mày, cậu hướng về trong viện gọi: "Đại Bệnh, cái tất ngày hôm qua anh thay đã giặt chưa?"
Ngô Đại Bệnh vội vã chạy vào phòng khách, lúng ta lúng túng nói: "Giặt rồi."
Cố Trường An cười: "Hai vị, lẽ ra mùi tất của tôi đã có thể đạt đến yêu cầu."
"..."
Cuối cùng Thi Trương mang đi chính là một bộ đồ thu của Cố Trường An.
Trước khi đi Cố Trường An căn dặn Thi Trương, xong việc phải đem đồ thu trả lại cho cậu. Tuy đồ thu không phải hàng hiệu gì, nhưng may là cũng chưa hư chỗ nào, không thể cứ vậy mà làm mất, tiền cũng không phải là nhờ gió thổi tới.
Hà Lữ đi cùng Thi Trương vào quán mì. Y không che giấu được tán thưởng: "Cậu nói xem, trên đời làm sao lại có người như vậy nhỉ, chẳng những bề ngoài xinh đẹp mà còn biết cách sống. Hoàn mỹ. Thực sự là hoàn mỹ."
Thi Trương tìm chỗ ngồi xuống, nói với nhân viên đang cầm thực đơn đến đây: "Hai bát sủi cảo."
"Tôi không muốn sủi cảo, cho tôi một bát mì cay Thành Đô, bát lớn, thả nhiều rau thơm." Hà Lữ ngồi xuống bên cạnh. Y nói tiếp: "Lão Trương, cậu cảm thấy thực lực của người đàn ông kia thế nào? Tôi đánh nổi không?"
Y sống chết cũng không chịu gọi là Lão Thi, nghe đồng âm với lão sư, không muốn cho cậu ta được hời.
*"Thi" 施 và "sư" 师 đều là [shi].
Thi Trương nhấc bình trà rót nước uống: "Hắn là người của nhà họ Lục."
Hà Lữ đứng phắt dậy, thấy những người khác nhìn về bên này, y đành lúng túng ngồi trở lại, khó tin nói: "Không thể nào?"
Thi Trương uống ngụm nước: "Cậu mới kết thúc nhiệm vụ từ đại tây bắc bên kia trở về, không hiểu rõ tình hình."
Hà Lữ ngồi trên ghế nhựa, không phải ghế tựa, không có cách nào co quắp, y rất rối rắm than thở: "Nhà họ Lục sao, không vui rồi, không đánh nổi."
Thi Trương đặt ly nước xuống, lấy điện thoại ra coi tin tức.
"Khoan đã, nếu cậu đã biết việc này, tại sao không nói sớm với tôi một tiếng?" Hà Lữ lau mồ hôi đi, "May tôi là một con người có năng lực tuỳ cơ ứng biến cao, nếu không chắc đã xấu mặt rồi."
Thi Trương không ngẩng đầu lên nói: "Cậu sợ xấu mặt?"
Hà Lữ lười rót nước, trực tiếp bưng ly trà Thi Trương vừa uống kia ùng ục làm hai ngụm, trên gương mặt thanh tú toàn là biểu tình khoa trương: "Tôi sợ chứ, người cần mặt, cây cần vỏ, tôi có thể không sợ sao? Tôi sợ chết đi được."
Có người đi ngang, quái lạ liếc mắt.
Thi Trương dời ghế đi, làm bộ không quen biết y, ngại mất mặt.
"Lão đại cũng biết? Không đúng, cả cậu cũng biết thì chắc chắn lão đại cũng biết." Hà Lữ phẫn nộ trừng mắt, "Đậu má, từng người các người thực sự là, không đối xử với tôi như con người, đặc biệt là cậu. Còn hợp tác cái gì, hợp tác cái rắm!"
Thi Trương cúi đầu xem tin tức, không trả lời.
Lúc ăn sủi cảo, Thi Trương đưa tay lấy giấm hương trên bàn, Hà Lữ đoạt đi mất, không cho cậu.
Một bát mì cay Thành Đô vào bụng Hà Lữ, cũng đã no được khoảng bảy phần. Y xem xem thời gian: "Lần này giấy vàng mang theo không đủ, chiều tôi đi mua một ít mang về, thuận tiện xem có thể làm yêu phù hàng cao cấp hay không. Cậu tìm nhà trọ đi, tối chúng ta vào ở."
Nhớ tới vài chuyện không vui từng trải qua, Hà Lữ lần thứ n ý vị sâu xa nhắc nhở: "Đại ca à, lần này tôi phải nói một chút, kinh phí là cấp trên trả, không muốn đến một nơi vừa tối vừa nhỏ, tôi muốn rộng thoáng sạch sẽ một chút, còn phải có wifi."
Câu tiếp theo đặc biệt quan trọng, bởi vì lưu lượng không được chi trả.
Thi Trương bất kể là khi sinh hoạt bình thường hay làm nhiệm vụ, tất cả đều đơn giản, có chỗ ở là được, không có yêu cầu này nọ.
Hà Lữ là người mắc bệnh lười giai đoạn cuối, đồng thời chống cự trị liệu, biết rõ Thi Trương là cái hạng người gì, lần nào cũng chỉ động miệng lưỡi, không làm bất kỳ hành động thực tế nào.
Hai người được phân thành cộng sự cũng là cực kỳ một lời khó nói hết.
Hà Lữ nhớ đến một chuyện mình để sót: "Tại sao lần này lại để Cố Trường An làm mồi? Anh ta có liên quan đến con yêu quái kia sao?"
Thi Trương nói: "Bạn trai anh ta có liên quan."
Hà Lữ hứng thú, mặt đầy hóng hớt lại gần: "Là gì?"
"Phá sào huyệt."
Còn tưởng là tình tay ba máu chó Hà Lữ: "..."
Cho nên đầu đuôi câu chuyện chính là, yêu quái muốn lợi dụng nhược điểm của vị Lục gia kia để trả thù, chúng ta tương tế tựu kế, nhân cơ hội chế ngự.
Hà Lữ nói lúc nữa xin lão đại một hồi xem có thể dạy Cố Trường An làm bùa hộ thân không, lúc mấu chốt quăng ra để lang yêu vương khựng lại, giúp mình thoát thân.
Thi Trương nói: "Có người của họ Lục ở đó, không cần cậu dạy."
"Tôi nghe nói bùa chú của nhà họ Lục đều là gia truyền, không giống loại lưu thông trên thị trường như của tôi." Hà Lữ đi trên bậc xi măng cạnh bồn hoa, "Cái người kia dù muốn dạy Cố Trường An thì hẳn cũng không dám làm đi, nếu gia tộc mà biết thì lại chẳng chỉnh chết hắn."
Thi Trương dùng giọng điệu hôm nay trời đẹp nhẹ như mây gió nói: "Hắn là tộc trưởng đời tiếp theo của Lục gia, sẽ không bị chỉnh chết."
Hà Lữ vốn đang đi rất thông thuận, kết quả nghe được câu này, thăng bằng của người y xảy ra vấn đề, loạng chòa loạng choạng ôi ôi ôi ôi nửa ngày, ngã sấp mặt xuống đất.
Một bên khác, Lục Thành đang ở trong thư phòng dạy Cố Trường An vẽ bùa, Cố gia cậu nhìn một nét quên một nét, nhưng có thể ghi nhớ được loại trên thị trường.
Cố Trường An vẽ trên tờ giấy trắng, cậu học nhanh, một hai lần đã xong.
Lục Thành ngồi một bên ăn kẹo dẻo đường, Cố Trường An chưa cần nói, hắn đã chủ động lấy một cái đưa tới.
Cố Trường An không nói đến cái khác, tính riêng mỗi việc ăn miếng kẹo dẻo đường, đãi ngộ trước và sau khi yêu đương khác nhau một trời một vực. Cậu chậc chậc: "Lục Thành, giờ anh săn sóc em khiến em có chút không chịu nổi."
"Vậy đừng chịu nữa, trả kẹo lại cho anh." Lục Thành làm dáng muốn đoạt lại.
Cố Trường An nhanh chóng giật lại bỏ một miếng nhỏ vào trong miệng, hung hăng đắc ý cười với hắn.
Lục Thành vớ bở hôn thanh niên một cái.
Cố Trường An đá ghế Lục Thành đang ngồi ra: "Tránh xa em ra một chút, đừng có ở đây làm phiền nhau nữa, anh đi làm chuyện của anh đi."
Lục Thành nói: "Chuyện của anh chính là em."
Tay Cố Trường An run một cái, vẽ sai một nét. Cậu ném bút đi, tháo kính xuống xoa bóp sống mũi: "Anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến em."
Lục Thành bày ra dáng vẻ đáng thương: "Được, anh đi."
Lời là nói như vậy, nhưng người vẫn không nhúc nhích, như đang chờ Cố Trường An giữ hắn lại.
Cố Trường An làm bộ không nhìn thấy.
Lục Thành nghiêm mặt đẩy ghế ra đứng lên không nói một lời đi ra ngoài, ngón tay của hắn mới vừa chạm vào cửa, phía sau đã vang lên giọng nói.
"Quay về."
Lục Thành quay đầu, khoé môi còn chưa kịp cong lên thì đã nghe thấy Cố Trường An nói: "Dọn dẹp đống rác anh xả đi."
"..."
Lục Thành đi rồi, trong thư phòng an tĩnh, nhưng Cố Trường An không có cách nào tập trung lực chú ý, trong đầu toàn là bóng lưng cô đơn của đối phương. Cậu buồn bực đặt giấy bút sang một bên, gác một chân lên bàn, cả người vùi vào trong ghế tựa lướt điện thoại, muốn nhìn thử xem người khác yêu đương là cái bộ dạng gì.
Cố Trường An lướt web một chút, trong đầu triệt để biến thành một lọ keo dán, cái gì cũng dính vô, không có cách giải thích thống nhất nào.
Tìm một bộ phim xem chút vậy.
Cố Trường An lên douban xem một bộ phim tình yêu có điểm tương đối cao, vừa coi khúc đầu đã tắt, diễn xuất xúc động lòng người. Cậu suy nghĩ một chút rồi mở manga BL chọn nét vẽ dễ nhìn xem, kết quả càng đọc càng thêm mê man.
Dựa theo tiến độ bình thường suy tính, cậu và Lục Thành hiện tại coi như là tiến vào giai đoạn thứ nhất của tình yêu, chính là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Trạng thái thông thường của thời kỳ yêu đương nồng nhiệt là hai người dính nhau như sam, hận không thể mở mắt ra người đầu tiên thấy là đối phương, một ngày hai tư giờ đều dính lấy nhau.
Đợi đến lúc thời kỳ đó qua đi, mạnh mẽ nóng hổi nguội dần, trạng thái dính nhau sẽ từ từ thay đổi, tin nhắn điện thoại gì đó cũng thuận theo giảm bớt gấp mấy lần.
Chuyện yêu đương còn có liên quan đến cả học vấn, đầu Cố Trường An sắp mọc cỏ luôn. Cậu lướt đến số của Lục Thành gọi tới, không nhận, cậu ném điện thoại lên bàn phát ra tiếng cộp.
Lục Thành cả chiều cũng không thấy bóng dáng đâu, trời tối cũng không trở về.
Cố Trường An chuyên tâm lột vỏ tôm hùm ăn, trước bàn chẳng mấy chốc đã chất thành một tầng vỏ tôm.
Ngô Đại Bệnh lùa một miếng cơm vào trong miệng, giọng nói không rõ hỏi: "Trường An, anh cãi nhau với Lục tiên sinh?"
Cố Trường An ăn thịt tôm: "Hả?"
Ngô Đại Bệnh ăn ngay nói thật: "Lúc rời đi sắc mặt không dễ nhìn."
Cố Trường An cười nhạo: "Lúc anh ta không muốn diễn trò, sắc mặt cực kỳ khó coi như một viên đá, ai nhìn cũng rùng mình."
Ngô Đại Bệnh dường như còn muốn nói điều gì, Cố Trường An lườm cậu một cái: "Ăn cơm."
Cố Trường An uống hơn nửa bát canh hầm xương nóng hừng hực, bỗng đến một câu: "Anh và anh ta đã ở bên nhau rồi."
Ngô Đại Bệnh bình tĩnh đáp lại: "À."
Cố Trường An ngửa ra sau một chút dựa lưng vào ghế: "Không còn điều gì muốn nói?"
Ngô Đại Bệnh lắc đầu.
Cố Trường An một tay chống đầu: "Mày phát hiện khi nào?"
Ngô Đại Bệnh suy nghĩ một chốc: "Từ sớm."
Cậu nói ra ý nghĩ trong lòng: "Trường An, em đã từng nhắc anh, cũng nhắc qua Lục tiên sinh, thực ra không phải em thông minh hay lợi hại, là hai người quá rõ ràng."
Cố Trường An ho khan, hỏi cậu: "Lúc phát hiện không cảm thấy kỳ quái?"
"Không kỳ quái, chỉ là giật mình." Ngô Đại Bệnh dừng một chút, nói, "Còn có thêm yên tâm."
Cố Trường An nhíu mày: "Yên tâm?"
Ngô Đại Bệnh nhấp môi dưới, nghiêm túc nói: "Người anh Trường An coi trọng, nhất định chính là tốt nhất."
Tốt nhất? Nếu Lục Thành mà ở đây thì đuôi chắc cũng ngẩng tận trời rồi. Cố Trường An trêu chọc cười khẽ: "Đi ra ngoài một chuyến, biết nói chuyện rồi."
Ngô Đại Bệnh ngu ngơ gãi gãi đầu.
Cố Trường An suy tư nhìn bóng đêm giá lạnh, quả nhiên vẫn là muốn rời khỏi đây để ngắm nhìn một chút, hi vọng lúc cậu còn sống cũng có thể rời khỏi nơi này, lưu vài dấu chân ngoài kia.
Mười hai giờ kém mười, Lục Thành trở về.
Hắn mang theo cả người hàn khí vào nhà, phát hiện trên giường không có ai bèn đến căn phòng phía tây, vừa tới cửa đã đi, thay bộ đồ toàn hàn khí tắm nước nóng quay về, mở cửa tiến vào.
Chăn bông trên giường bọc lấy một người, bé con núp ở bên trong lộ ra nửa cái đầu, trông vừa yếu vừa mềm.
Lục Thành duỗi ngón trỏ và ngón cái nắm mũi cậu.
Thời điểm cửa bị mở ra, Cố Trường An vốn ngủ nông đã tỉnh rồi, chỉ là lười động, lúc này mũi bị nắm, cậu liền thuận thế mở mắt ra.
Lục Thành tựa cười tựa không nói: "Ban ngày anh rời khỏi nhà, trễ thế này mới trở về, em không lo lắng anh xảy ra chuyện ở bên ngoài?"
Cố Trường An đẩy tay người đàn ông ra: "Quỷ còn không làm gì được anh, có thể xảy ra chuyện gì?"
Lục Thành giận dữ cười: "Trên đời này ngoại trừ người, quỷ, còn có chủng loài khác. Em cũng không phải không biết bọn chúng có bao nhiêu tàn nhẫn đâu."
Cố Trường An híp mắt đặt tầm trên mặt người đàn ông: "Cuối cùng là em sai đúng không?"
Lục Thành hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
Cố Trường An u ám kéo chăn qua đỉnh đầu: "Ban ngày em gọi điện thoại cho anh, anh không nhận."
Lục Thành ngạc nhiên: "Quên mang điện thoại mất."
Cố Trường An vén chăn lên nhìn sang.
Một người tự mình gọi, đối phương không nhận, coi như không phải cố ý thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ cũng nên nhắn tin về. Một người tưởng rằng mình không được coi trọng, trong lòng có thể gọi là phiền muộn.
Hiểu lầm vừa giải trừ, cả hai đều không biết nói gì.
Lục Thành tiến vào trong chăn, thở dài nói: "Ai cũng nói yêu vào mất khôn, hiện giờ anh tin rồi, em cũng không ngẫm lại, anh là loại người không tiếp điện thoại của em sao?"
Cố Trường An ha ha: "Em nhớ người nào đó đã từng nói, không được gọi điện thoại cho người đấy, gọi hai lần trực tiếp tắt máy."
Lục Thành ôm người vào trong lồng ngực, cười thấp nói: "Khi đó là bị em chọc giận, trình độ làm người ta phát hoả của em ai cũng không sánh nổi, thiên phú dị bẩm."
"..."
Cố Trường An nhớ đến ít hạt giống hoa bà ngoại Lập Xuân giao cho cậu. Cậu thuận miệng hỏi: "Nhà anh ở chỗ nào? Cách nơi này xa không?"
"Xa, xa đến mức em không sao tưởng tượng nổi." Môi mỏng Lục Thành cọ sợi tóc thanh niên, "Sao vậy, em muốn đến nhà anh?"
Không chờ Cố Trường An mở miệng, Lục Thành đã đặc biệt lý giải nói: "Gặp cha mẹ là điều đương nhiên, chờ giúp em độ kiếp xong, anh sẽ dẫn em trở về."
Cố Trường An nói: "Cha anh sẽ chém em."
"Chém không được, anh đỡ thay em."
Lục Thành vùi mặt vào cổ thanh niên, dán vào làn da lạnh lẽo của cậu hô hấp, "Mạch não của cha anh tương đối khác hẳn người thường, anh không đụng vào con gái, ông ấy liền đưa con trai vào phòng anh, chỉ cần anh có thể chạm, nam nữ cũng không đáng kể."
Cố Trường An ám muội cười hỏi: "Vậy anh có thể chạm sao?"
Lục Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt thiêu nóng: "Thử xem?"
Cố Trường An đẩy người ra, trùm chăn vào, nhắm hai mắt lại: "Bắt được Lang Dư hẵng thử."
Lục Thành chống người đẩy vai người đàn ông: "Em nói thật?"
"Dạ, em nói thật." Cố Trường An hùng hùng hổ hổ, "Tiên sư nó, đã trễ thế này mới về nhà, em sắp chết cóng mất, lần sau hơn mười giờ anh chưa về thì đừng về nữa."
Lục Thành giả bộ thương tâm: "Cảm giác như tác dụng của anh cũng không khác nhiều lắm so với thảm điện, máy sưởi cầm tay."
Cố Trường An phối hợp diễn xuất cùng hắn: "Sao lại thế chứ, chúng nó chỉ có thể sưởi ấm cơ thể của em, còn anh có thể sưởi ấm linh hồn của em."
Lục Thành cong cong môi: "Không thể thay thế?"
Cố Trường An nói: "Vậy anh cả nghĩ rồi, còn có rất nhiều người dương khí nặng, ví như Đại Bệnh, ví như Trần Dương hàng xóm em."
Lục Thành dụ dỗ từng bước: "Chỉ có điều?"
"Không có chỉ có điều." Cố Trường An ngáp, "Linh hồn của em ỷ lại vào anh, chính là như vậy."
Cú đảo ngược này khiến Lục Thành không ứng phó kịp.
Lục Thành giang cánh tay ra, cho cậu gối lên ngủ.
Cố Trường An không hiểu vì sao.
Lục Thành ở trong bóng tối nhìn thanh niên chăm chú: "Anh muốn thân mật hơn với em."
Cố Trường An biết hắn ban đêm giống như ban ngày, tầm nhìn không bị ảnh hưởng, nên cho cái mỉm cười: "Đủ thân mật rồi, gối lên ngủ như vậy, xương cổ em đau."
Thái dương Lục Thành giật giật, trong tiểu thuyết toàn là lừa người.
Sau nửa đêm tuyết lớn khắp trời, khi đến hừng đông, toàn bộ thế giới đã bao trùm một lớp trắng bạc.
Cố Trường An lấy ví da từ trong hộp đen đầu giường ném cho Lục Thành.
Hộp đen có ổ khoá, Lục Thành mỗi ngày nhìn, xưa nay chưa từng nỗ lực mở ra, nhưng hắn thấy cái ví bản thân làm mất cũng không có bất ngờ tẹo nào, chỉ là vô cùng đáng tiếc nói: "Còn tưởng em muốn giữ lại cả đời cơ."
Mắt Cố Trường An trợn trắng: "Em giữ lại cả đời làm chi, cũng không đáng giá."
"Hình vẽ đáng giá." Lục Thành không nói chi tiết. Hắn nhìn mấy chiếc lọ bên trong hộp đen, "Lúc thường em đều dùng cái này chứa lời nói dối?"
Cố Trường An đẩy đẩy mắt kính: "Ừm."
Lục Thành cầm trong tay vuốt nhẹ, xúc cảm tương đối giống da người, cực kỳ làm cho người ta sợ hãi, không phân tích ra là chất liệu gì: "Lời nói dối là bộ dạng gì?"
Cố Trường An liếc hắn một cái: "Là một quả cầu."
Lục Thành lại hỏi: "Sau khi vạch trần lời nói dối thì sao?"
Cố Trường An đặt chiếc lọ vào lại hộp đen: "Sau khi vạch trần sẽ biến thành năng lượng màu xám, lời nói dối càng lớn thì năng lượng càng nhiều, cũng đậm hơn."
Lục Thành phát hiện ra một cái hộp bằng gỗ: "Anh nghe ngóng được một số chuyện từ lão tổ tông nhà anh, lão tổ tông nhà em sau khi phong ấn yêu quái ở dưới lòng đất thì tiện tay phong ấn luôn thanh kiếm."
Đôi mắt Cố Trường An loé loé, Lục Thành quả nhiên biết chuyện nhà cậu cũng có một thanh kiếm, là một đôi.
Lục Thành như xoa đầu chó xoa đầu Cố Trường An, lòng bàn tay che tóc cậu động viên nói: "Thời cơ đến, phong ấn sẽ bị phá bỏ."
Nói bằng chưa nói.
Lục Thành nói: "Trường An, Lang Dư nhìn thấy em, sẽ không xông ra thăm dò, mà dùng một loại cỏ mê hoặc em, trực tiếp bắt em đi, không lưu lại vết tích gì."
Động tác đóng nắp hộp đen của Cố Trường An khựng lại: "Lúc Hà Lữ nói sao anh không phát biểu ý kiến?"
Điệu bộ Lục Thành lãnh ngạo: "Anh không cần bày ra sự tồn tại của mình."
"..." Cố Trường An nhịn xuống kích động muốn đạp hắn một cước, "Em phối hợp để Lang Dư bắt đi, sau đó thì sao? Gã thông báo cho anh?"
"Đúng, gã sẽ bắt em tới một khu vực an toàn, sau đó mới khiêu chiến anh, chờ anh tự đưa mình đến cửa." Lục Thành đè nén khóe môi, "Đến lúc đó anh sẽ lưu lại ký hiệu cho bọn Bạch Nghiêm Tu. Cho dù không có bọn họ, lần này anh cũng sẽ giải quyết Lang Dư. Em chỉ cần đừng làm cho mình bị thương trước khi anh đến là được."
Cố Trường An hỏi: "Cỏ gì?"
"..." Lục Thành nói, "Mùi có hơi nồng, em chú ý một chút."
Lòng Cố Trường An có dự cảm không tốt, cậu luôn cảm thấy Lang Dư xuất hiện không phải ngẫu nhiên, sẽ mang đến phát triển gay go liên tiếp.
Lại như năm nay tháng mười tuyết rơi, là ý trời.
Điện thoại rung lên cắt ngang tâm tư Cố Trường An, tìm cậu là đội trưởng Quý Quý Thanh, nói có vụ án tương đối vướng tay vướng chân.
Cố Trường An nói: "Hai ngày nay tôi bận việc, chờ hết bận tôi liên hệ chị."
Quý Thanh nghe xong liền nói được, không nói gì thêm, nói cũng vô ích. Cô biết Cố Trường An là người không thấy chính nghĩa quốc gia có quan trọng gì.
Ngày xuất phát, quanh người Bạch Nghiêm Tu bị một luồng áp thấp không tên bao phủ khiến dây thần kinh của Hà Lữ và Thi Trương đều căng ra, không dám lớn tiếng thở dốc, cũng không rõ được là tình hình gì.
Lục Thành cứ ở trước mặt mọi người căn dặn Cố Trường An mãi, ánh mắt của hắn dịu dàng đến mức làm người khác nổi da gà.
Cố Trường An chê hắn lải nhải, kéo hắn vào phòng hôn một hồi lâu.
Hà Lữ muốn nhìn trộm, Ngô Đại Bệnh đứng ở cửa canh chừng.
Đợi đến khi người đi ra, Hà Lữ chòng ghẹo: "Tình cảm hai vị thật tốt, đúng không lão Trương."
Thi Trương kiếm tra đồ trong túi đeo lưng, không phản ứng,
Hà Lữ bước mạnh tới chỗ Bạch Nghiêm Tu: "Lão đại, anh..."
Bạch Nghiêm Tu quay người đi ra ngoài.
Đầu óc Hà Lữ mơ hồ, lão đại làm sao thế này? Sắc mặt kém đến vậy.
Vừa qua hai giờ chiều, Cố Trường An cưỡi xe máy đi đến địa điểm câu cá chỉ định dưới ánh nhìn của Lục Thành Bạch Nghiêm Tu. Trời lạnh đất đông, cậu đã câu hơn hai tiếng, khi sắc trời tối tăm mới ngửi thấy một mùi lạ.
Mùi hương càng ngày càng nồng đậm, hôi thối cực kỳ, mặt Cố Trường An lúc trắng lúc xanh, mẹ nó đây gọi là chỉ có hơi nồng?
Cỏ này thật sự tên là Yên Ngữ chứ không phải cứt chó? Không đúng, cứt chó cũng không thối đến vậy. Cố Trường An bị hun tới nỗi đầu váng mắt hoa, bốn phía rất nhanh đã bị sương mù bao phủ. Cậu nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang bèn giả vờ hôn mê.
Cố Trường An bị Lang Dư vác vượt núi băng đèo, dạ dày mắc ói từng cơn, thiếu chút nữa đã nôn ra.
Lúc cậu được thả xuống thì người đã ở trong một cái sơn động, không khí không những đục không chịu được mà còn ẩm ướt lạnh lẽo.
Nơi này chính là khu vực an toàn trong lòng Lang Dư.
Lang Dư ngồi xổm xuống, đôi mắt lục bích nhìn chằm chằm thanh niên trên đất.
Cố Trường An ngửi thấy được hơi thở của cái chết, thế lực mấy phe trước sau truy kích, lang yêu này đã cùng đường mạt lộ.
Lang Dư lộ ra răng nanh sắc bén, hơi thở trong miệng mang theo mùi hôi thối khó ngửi: "Lần trước nếu không phải vì ngươi, Lục Thành đã bị ta đả thương, ngươi quản việc không đâu."
Gã liền khinh bỉ nói: "Không sao, bắt được ngươi, Lục Thành sẽ mắc câu, dù cho biết là cái bẫy."
Cố Trường An không đúng lúc cảm khái, không chỉ có Đại Bệnh, đến cả lang yêu cũng nhận ra quan hệ giữa cậu và Lục Thành, hơn nữa nhìn rất chuẩn xác, không phải bí quá hoá liều mà bắt cậu.
Thế là có bao nhiêu rõ ràng vậy?
Màn đêm buông xuống, Lang Dư rời khỏi sơn động, chưa đến nửa giờ đã trở về, cái gì cũng không nói ngồi xếp bằng.
Cố Trường An bị mùi lạ này hun đến nỗi hơi thở hỗn loạn, cậu cũng không điều chỉnh, nếu mà điều chỉnh sẽ bị Lang Dư phát hiện, sớm phá hoại kế hoạch. Cho nên cậu cứ thế co quắp, được gương mặt tái nhợt ốm yếu tôn lên, trông yếu đến mức làm người ta giận sôi.
Phỏng chừng loại cỏ này rất xịn xò, Lang Dư xử cậu xong cũng không coi cậu là vấn đề.
Chẳng biết qua bao lâu, Lang Dư đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, Cố Trường An biết Lục Thành đã đến.
Lục Thành vừa xuất hiện, tâm trí Lang Dư liền bị phẫn nộ và cừu hận ngập trời ảnh hưởng, mức độ cảnh giác cũng hạ thấp rất nhiều.
Chính vì vậy mà Bạch Nghiêm Tu mới có thể đưa Hà Lữ Thi Trương chậm rãi tới gần.
Lang Dư đứng bên cạnh Cố Trường An, bắt cậu làm bia đỡ đạn.
Lục Thành mặt không biến sắc xẹt mắt qua chỗ thanh niên, không có vết thương ngoài da, chỉ là hơi thở bất ổn, hẳn là trước đó đã hít phải Yên Ngữ, lục phủ ngũ tạng đều chịu ảnh hưởng, sau đó còn ở trong sơn động đậm đặc tử khí một quãng thời gian, quay về ôm cậu ngủ một giấc là có thể tốt lên.
Ánh mắt Cố Trường An giục Lục Thành, bảo hắn mau tiến vào quy trình.
Cái đất này cậu nằm đến nỗi xương cốt cả người đều đau.
Biểu cảm Lục Thành nghiêm nghị nói: "Lang Dư, ngươi lôi người không liên quan vào, cái này không giống tác phong của một lang vương như ngươi."
Lang Dư thở một hơi: "Không phải người này, ngươi sẽ không tới."
Dứt lời, Lang Dư nhấc thanh niên lên, chẳng biết từ lúc nào đã mọc ra móng tay dài để bên động mạch chủ của cậu, đầu ngón tay đâm sâu vào một chút: "Sự đê tiện của ta là học từ lũ con người các ngươi!"
Lòng Cố Trường An nói, ngươi không chỉ học đê tiện mà còn học cả ngu xuẩn kích động, cái tốt thì không học.
Tuy rằng Cố Trường An không coi vết thương trên cổ là chuyện to tát nhưng Lục Thành thì không. Mí mắt hắn giật giật, ngẩng đầu như Lang Dư mong muốn: "Vậy ta phải làm sao thì ngươi mới thả người của ta?"
Lang Dư cười lạnh: "Ngươi quỳ xuống dập đầu lạy ta, sau đó dùng thanh kiếm của ngươi móc tim ngươi ra cho ta ăn đi."
Dường như chỉ cần Lục Thành không đáp ứng, gã sẽ đâm xuyên móng vuốt vào cổ Cố Trường An xé thành hai nửa.
Cố Trường An như nghe thấy chuyện cười: "Người anh em, có phải ngươi có hiểu làm gì không, người bình thường ai sẽ vì người khác mà móc tim của mình chứ?"
Lang Dư bình tĩnh: "Lục Thành sẽ."
Lục Thành chậm rãi nói: "Ngươi muốn trái tim của ta để làm gì? Bổ nguyên khí? Coi như ta móc tim cho ngươi..."
Cố Trường An thâm trầm cắt ngang: "Chờ chút đã, móc cái gì mà móc? Anh muốn để em chết à?"
Lục Thành sợ thanh niên kích động Lang Dư dẫn đến tâm tình đối phương mất khống chế mà cá chết lưới rách, lập tức mở miệng trước quát lớn: "Em đừng nói nữa!"
Xong lén lút dùng ánh mắt động viên, ngoan chút nhé.
Cố Trường An cho hắn một cái liếc mắt.
Mẹ kiếp, Bạch Nghiêm Tu giở trò quỷ gì thế, nếu mà không hiện thân nữa, cậu sẽ phải phá rối kế hoạch, không phối hợp.
Cách không xa không gần đang ẩn náu tại nơi bí ẩn Bạch Nghiêm Tu cau mày trầm tư.
Trong đầu Hà Lữ buồn bực, ánh mắt y dò hỏi Thi Trương. Dựa theo kế hoạch thì bọn họ nên hành động chứ, nếu còn không bày trận sẽ muộn mất, lão đại làm sao còn chưa ra chỉ thị? Chờ cái gì vậy?