Đùa tôi à?

Phòng khách ngập tràn mùi mì tôm, buổi chiều trước khi đi Lữ Phượng ngâm một gói ăn, rác vẫn chưa vứt, tuỳ tiện quẳng vô góc tường.

Trên tivi đang chiếu《Mèo máy Doraemon》, Nobita đang chơi đùa vui vẻ cùng bạn bè.

Lữ Phượng nhớ con gái thích nhất là bộ phim hoạt hình này. Có một lần nhao nhao đòi xin mua một con Doraemon bằng bông, đúng lúc bà bởi phiền lòng chuyện tìm việc làm mà tức giận đánh con gái một trận. Từ đó trở đi con gái không đề cập đến chuyện mua gấu bông trước mặt bà nữa, có thấy trong cửa hàng cũng sẽ vờ như chẳng biết, hỏi có muốn mua một con không cũng sẽ nói không muốn.

Con cái thù dai với mẹ.

Nghĩ tới đây, Lữ Phượng tỉnh rượu, chút cáu kỉnh này cũng biến mất, chỉ còn bi ai vô tận và áp lực. Bà ngồi xuống cạnh sofa châm điếu thuốc.

Khoé miệng Trần Tĩnh Tĩnh vẫn cong lên như trước, cô ước ao nói: "Mẹ ơi, mẹ biết tại sao con thích xem Doraemon không?"

Lữ Phượng nghiêng đầu nhìn con gái: "Tại sao?"

Trần Tĩnh Tĩnh tươi tắn nở nụ cười: "Vì con hâm mộ Nobita đó, con cũng muốn được chơi cùng một người bạn như Doraemon, trong túi thần kỳ của nó có rất nhiều đồ chơi thú vị, có thể mang con đi đến bất cứ đâu, nó sẽ luôn ở cạnh giúp đỡ chăm sóc con."

Đột nhiên cô không cười nữa: "Về sau con mới biết Doraemon là giả, căn bản không tồn tại trên đời này."

Lữ Phượng kẹp điếu thuốc: "Tĩnh Tĩnh, mày gây chuyện phiền phức gì trong trường sao?"

Nóng nảy nói đến là đến, Lữ Phượng đứng từ trên cao nhìn con gái: "Lên lớp đánh nhau với bạn học, hay là truyền phao bị phát hiện, chống đối giáo viên chủ nhiệm?"

Trên mặt Trần Tĩnh Tĩnh lộ ra nụ cười: "Mẹ, sao mẹ luôn nghĩ con như vậy? Con không có hư như thế, chỉ là con không thích học thôi."

Lữ Phượng thấy con gái như vậy, bà như bị bóp lấy cổ, thở vài hơi mắng: "Mẹ mày khổ cực kiếm tiền nuôi mày cho mày đi học là mong mày có thể nỗ lực vươn ra ngoài, không chìm sâu trong rãnh nước bẩn giống như tao, kết quả mày lại không chịu phấn đấu!"

"Tao không có nói loại thiên tài vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như Thang Viên mà là nói Vương Dục. Mày xem nó đi, gia cảnh bình thường, đầu óc cũng đần độn, nhưng cố liều mạng học hành để vươn hạng trong lớp. Chẳng phải chúng mày chơi cùng nhau sao? Tại sao không thể học từ người ta một ít?"

Trần Tĩnh Tĩnh cúi đầu nhìn giày: "Cậu ta có ba, con không có."

"Mày không có ba thì tức là mẹ mày cũng chết rồi sao?" Thân thể Lữ Phượng phát run, "Sao mày không thể nghĩ cho tao vậy?"

Trần Tĩnh Tĩnh bĩu môi: "Mẹ, con đã cố hết sức, chỉ là học không vô."

"Tao thấy mày không phải học không vào mà là học bữa đực bữa cái." Lữ Phượng chống nạnh, một tay cầm điếu thuốc, trong miệng hùng hùng hổ hổ, "Tài liệu học tập mua cho mày, lớp bổ túc báo cho mày, mày sống chết không chịu đi. Máy ghi âm, máy nghe nhạc, giày thể thao, có cái nào bạn học khác có mà mày không có? Vì để cho mày được bằng như những người khác mà tao còn tự biến chính mình thành bộ dạng không ra người không ra quỷ, lúc về còn chẳng bớt lo được, sớm muộn gì cũng bị mày làm cho tức chết."

Trần Tĩnh Tĩnh tự lẩm bẩm: "Con luôn muốn nhanh lớn lên, như vậy có thể ra ngoài tìm việc làm, con không muốn ngồi trong trường mãi, nhàm chán."

Lữ Phượng ngẩn người rồi lau mặt: "Mày cho rằng thời nay công việc dễ tìm? Mày nhìn mẹ mày đi, trước đây có một công việc nghiêm túc, lương thấp, làm chưa tới hai tháng đã bị người ta xa lánh, nói tao là con hồ ly tinh, loại thấp hèn, câu dẫn cấp trên. Bọn họ nói như thật vậy, đủ các loại đặt điều. Tao giải thích cũng không ai tin, cuối cùng bị sa thải rồi. Sau này tao mới hiểu, giải thích cái quái gì, muốn đối đầu với mấy con chó cái đó thì phải càng biết không xấu hổ!"

Nói mệt mỏi, vẻ phong trần chanh chua trên mặt Lữ Phượng bị cởi ra chẳng còn chút nào, chỉ còn là một người mẹ đơn thân khổ cực kiếm kế sinh nhai. Bà thở dài nói: "Tĩnh Tĩnh, chờ mày lớn lên một chút sẽ hiểu thôi, lòng người còn phức tạp hơn so với những gì mày nghĩ."

Trần Tĩnh Tĩnh im lặng một lát rồi nói: "Mẹ, Lão Lưu kia không muốn sống hạnh phúc với mẹ. Lần nào gã đến đây cũng dùng ánh mắt đắm đuối nhìn con, muốn ngủ với con."

Mặt Lữ Phượng lúc trắng lúc xanh, bà sao lại không biết được, nên lần nào cũng phải đề phòng.

Bản thân mình đã mục nát rồi, không thể để con gái cũng vậy.

Trần Tĩnh Tĩnh nói: "Đừng làm chuyện kia nữa."

"Không làm nữa?" Lữ Phượng phun một vòng khói, tự giễu, "Vậy hai mẹ con ta đi uống gió tây bắc à?"

Trần Tĩnh Tĩnh bỗng vui trở lại, lời đầu không khớp lời sau nó: "Mẹ, con kể cho mẹ chuyện này nha, tiền sinh hoạt mấy năm nay mẹ cho con đều cất từng chút dưới đệm giường, con vốn định đem tiền trốn nhà ra đi."

"Trốn nhà ra đi?" Lữ Phượng trừng mắt, "Nếu mày dám làm vậy, tao chắc chắn sẽ lột da mày."

"Con cũng đâu có làm đâu, trốn nhà ra đi rất khó, một mình ở ngoài không biết sẽ gặp chuyện gì, con có hơi sợ hãi." Trần Tĩnh Tĩnh nhăn nhăn mũi, "Mẹ, con lớn từng này còn chưa từng ngồi xe lửa đây."

Ánh mắt Lữ Phượng ảm đạm, xưa nay bà chưa từng mang con gái ra ngoài đi chơi,

"Xe lửa thì có gì hay, đông người, không khí kém, ngồi choáng đầu."

Trần Tĩnh Tĩnh hiếu kỳ hỏi: "Còn máy bay thì sao?"

Lữ Phượng nào từng đi máy bay, bà thuận miệng nói: "Không an toàn, nếu xảy ra chuyện ở trên trời thì cũng chẳng biết chạy đi đâu. Mày không coi tin tức trên mạng sao? Vụ tai nạn hàng không này vụ tai nạn hàng không kia, ngồi máy bay gì chứ."

"Cũng thế sao." Gương mặt tươi cười của Trần Tĩnh Tĩnh ngẩng lên, vẻ mặt vô cùng hân hoan, "Đúng rồi mẹ, không bao lâu nữa trường sẽ cho mẹ một khoản tiền."

Lữ Phượng không hiểu con gái đang nói gì.

Không hiểu vì sao mà Trần Tĩnh Tĩnh trông vô cùng vui vẻ, cô đá rơi đôi giày dính bùn xuống,

"Mày nhìn lại xem trông mày ra cái bộ dạng gì rồi đi, mau đổi giày cho tao! Sàn nhà và ghế sofa đều bị làm bẩn chết rồi, từ sáng đến tối không bớt phiền tí nào."

Lữ Phượng cằn nhằn linh tinh, chiếc túi đặt trên tủ giày phát ra tiếng chuông, điện thoại vang lên, bà lấy ra nhìn, là số lạ.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: "Xin hỏi có phải là cô Lữ không?"

"Đúng, là tôi, cô là ai?"

"Tôi là người của cục công an, con gái Trần Tĩnh Tĩnh của cô hôm nay đã nhảy lầu tự sát ở trường học..."

"Đùa cái gì thế, con gái của tôi bây giờ đang ở trong nhà!"

Lữ Phượng lấy điện thoại mang vào phòng khách, oang oang gọi: "Tĩnh Tĩnh! Tĩnh Tĩnh!"

Bà lần lượt tìm chung quanh phòng, cả gầm giường, trong tủ, phía sau rèm cửa sổ, nơi có thể tìm đều đi tìm, vẫn không thấy con gái đâu.

Chỉ có bùn đất, chứng minh con gái vừa ngồi trên ghế sofa nói chuyện với bà.

Lữ Phượng lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, lập tức thê thảm khóc thành tiếng.

.

Có vài chiếc xe cảnh sát đậu trước trường trung học Thạch Nam, tiếng còi vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của trường học.

Khu ký túc xá của trường bàn luận sôi nổi, không biết đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài đột nhiên có tiếng nam sinh lớn tiếng hô: "Mẹ nó! Có người chết rồi -"

Các học sinh trong khu ký túc xá đó lập tức nhảy xuống giường, dồn dập chạy ra hành lang ký túc nhìn xuống, mồm năm miệng mười hỏi ai chết, chết như nào.

Nam sinh kia học lớp 12-5, cậu ta nói Trần Tĩnh Tĩnh bên lớp bốn nhảy lầu tự tử, nằm giữa vũng máu.

Mọi người ồ lên.

Nhân viên quản lý và giáo viên các lớp vội vã chạy tới, kêu các học sinh đang tụ tập quay về ký túc xá.

Một nữ sinh của lớp bốn do dự gọi lại giáo viên chủ nhiệm: "Cô Dương, không thấy Tôn Tiểu Mẫn đâu."

Dương Lỵ giật mình một cái: "Lần cuối thấy là khi nào?"

"Nửa giờ trước còn ở trong ký túc xá, cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, kết quả là không... không trở về...."

Giọng của nữ sinh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lượn lờ quanh cổ họng.

Dương Lỵ nhìn về nữ sinh khác trong ký túc xá, bọn họ đều là dáng vẻ luống cuống mờ mịt.

Những lúc như này, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm đám học sinh hoảng loạn không thôi.

Dương Lỵ trấn an mọi người không nên hốt hoảng, rối lên làm gì, lỡ như chỉ là lén lút hẹn hò thì sao? Cô quyết định tự mình đi tìm Tôn Tiểu Mẫn xem rốt cuộc đã có chuyện gì.

Kết quả là cô tìm khắp trường cũng không thấy Tôn Tiểu Mẫn đâu, không biết là đã leo tường trốn ra hay đi chỗ nào.

Dương Lỵ báo chuyện Tôn Tiểu Mẫn mất tích cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng bảo Dương Lỵ tạm thời cố gắng đừng lan truyền ra khắp nơi để tránh tạo thành hỗn loạn, trước tiên hãy liên hệ với người nhà học sinh, tra xem có ở bên khu ký túc xá nam không, nếu như không tìm được thì báo cảnh sát.

.

Dây cảnh giới được kéo dưới lầu căn trọ của giáo viên.

Trần Tĩnh Tĩnh nằm trên mặt đất, máu tươi lan tràn dưới thân như một đoá hoa diễm lệ.

Đôi giày trên chân cô dính đầy bùn đất, cảnh sát đã xác minh rằng trước khi tự sát cô đã từng vào rừng cây, trồng ba mầm cây nhỏ ở nơi Thang Viên chết.

Hiện tại có thể xác định, Trần Tĩnh Tĩnh hẳn là vùi Thang Viên vào trong đất, tỉ mỉ chỉnh lại tóc tai, đắp đất lên, gieo một mầm cây nhỏ rồi tưới nước, hung thủ không phải cô.

Tôn Tiểu Mẫn bị mang đi, trước tiên phải kiểm tra trạng thái tinh thần của cô.

Lưu Duyệt nhận phải đả kích khổng lồ. Mới ba, bốn tiếng ngay trước đêm nay, cô và Quý đội đã cùng thẩm tra Trần Tĩnh Tĩnh, sau đó suy đoán một phen.

Hiện tại cảm giác như tất cả đều đã sụp đổ.

Vương Minh Minh tranh thủ lại đây, cởi bao tay dùng một lần sờ sờ tóc cô: "Mẹ kiếp cái nghề này của chúng ta không có độc tâm thuật, cũng không có năng lực tiên tri. Trước khi có chứng cứ trực tiếp thì đều dựa vào trực giác và suy luận, phán đoán sai lầm là khó tránh khỏi, quen là ổn rồi."

Lưu Duyệt còn chưa hiểu: "Tại sao Trần Tĩnh Tĩnh lại muốn làm vậy, không phải con bé không quen Thang Viên sao?"

Vương Minh Minh liếc cô một cái: "Chuyện của mấy cô bé với nhau, em phải hiểu rõ hơn anh chứ."

Vẻ mất mát nặng nề trên mặt Lưu Duyệt yếu bớt mấy phần: "Anh Vương, em không phải con nhóc."

"Đúng, em là con nhóc lớn." Vương Minh Minh nói, "Thử lấy anh làm ví dụ đi. Anh có một người bạn không sống cùng một thành phố mà cách khá xa, anh và nó không thường liên hệ, thoạt nhìn quan hệ rất bình thường, nhưng bọn anh có thể rút dao tương trợ ngay lúc mấu chốt."

Lưu Duyệt chấn kinh ngẩng đầu: "Nữ?"

Vương Minh Minh nói: "Nam."

Lưu Duyệt khó bề tin tưởng: "Anh Vương, vậy ra anh và Cố tiên sinh cùng một kiểu người sao."

Vương Minh Minh đạp sang: "Nam nam với nhau không thể có tình bạn thuần khiết hả?"

Lưu Duyệt lập tức kinh hãi: "Có thể có thể, tuyệt đối có thể."

Vương Minh Minh xoay người đưa lưng về phía gió lạnh: "Anh đoán Thang Viên và Trần Tĩnh Tĩnh giao ước với nhau phải cẩn thận không để cho mọi người biết họ là bạn thân."

Lưu Duyệt không rõ hỏi: "Tại sao?"

"Đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm Trần Tĩnh Tĩnh nói chuyện, bảo cô bé tự chơi một mình đi, không được làm hư Thang Viên, không nên quấy rầy Thang Viên học hành, còn sẽ nói Thang Viên muốn thi đậu vào trường danh tiếng. Đương nhiên cùng sẽ tìm Thang Viên nói chuyện bằng lời thành khẩn thiện chí, nếu như vẫn không có hiệu quả thì liên hệ với gia đình hai bên. Đến lúc đó, tình bạn trong sạch sẽ trở nên ô uế, tiếp theo là bị bạn học bàn tán."

Vương Minh Minh nói: "Thang Viên vẫn luôn ngồi ở hàng trước mà Trần Tĩnh Tĩnh vẫn luôn ngồi ở hàng sau, khoảng cách giữa hai đứa chênh nhiều lắm, cho dù là ai đến tìm ai cũng sẽ khiến bạn học cùng lớp để ý."

Lưu Duyệt thuận theo dòng suy nghĩ này đi tiếp: "Lúc thường ở lớp Thang Viên chỉ giao lưu với bạn học ngồi trước sau trái phải, phần dưới cùng không nằm trong phạm vi giao lưu. Có lẽ cô bé có nhìn thấy mặt Trần Tĩnh Tĩnh nhưng cũng không biết tên, trong lần tảo mộ năm ngoái hai người vô tình kết bạn với nhau.

Cô biểu lộ cảm xúc: "Những đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành vô cùng nhạy cảm, rất dễ dàng bị xúc động bởi người khác. Trần Tĩnh Tĩnh giúp Thang Viên xuống núi suốt một đường, tình cảm cứ thế mà nảy sinh."

Vương Minh Minh nhớ đến một chuyện: "Không phải hai ngày trước Quý đội có nói mỗi ngày Trần Tĩnh Tĩnh và Lý Nhiên đều sẽ đi qua đường Nam Uyển nuôi mèo hoang sao? Nói không chừng Thang Viên cũng có tham dự, ngày mai em ghé sang nhà Lý Nhiên một chuyến đi."

Lưu Duyệt nói: "Dạ."

Vương Minh Minh nhắc nhở: "Tiểu Lưu, em còn nhớ một chi tiết nhỏ không? Thang Viên chỉ đề cập đến hai bạn học trước mặt Hạ Thanh Phong. Một là thanh mai trúc mã Lý Nhiên, người còn lại là Trần Tĩnh Tĩnh. Có thể thấy được hai người này là bạn bè quan trọng nhất trong lòng cô bé."

Lưu Duyệt gật gật đầu, cô có nhớ.

Vương Minh Minh lắc đầu than thở: "Mấy đứa nhóc bây giờ..."

Vẫn chưa đến lúc hiểu chuyện. Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng tại sao lại sống mệt mỏi đến thế.

Quý Thanh ở cách đó không xa nói chuyện với giáo viên. Cô gọi điện cho mẹ của Trần Tĩnh Tĩnh, câu nói mà đối phương lặp đi lặp lại giống như một cái châm, đâm vào huyệt thái dương của cô đến phát đau, kéo dài không thôi.

Đi sang một bên, Quý Thanh gọi điện cho Cố Trường An: "Trường An, cậu có tin trên đời này có hồn ma không?"

Cố Trường An cao thâm khó dò: "Tin thì có, không tin thì không có."

Đêm nay Quý Thanh không có tâm trạng đùa giỡn với cậu: "Trần Tĩnh Tĩnh chết rồi."

Cố Trường An ở đầu kia "Soạt" một cái bật dậy khỏi ghế: "Gì cơ?"

"Trước mắt nhà trường nói là nhảy từ sân thượng nhà trọ xuống, cụ thể thì còn cần một bước kiểm chứng." Quý Thanh trầm giọng nói, "Bây giờ tôi đang ở trong trường, cậu có đến đây được không?"

Cố Trường An cúp điện thoại an vị trở về, tháo kính xuống xoa bóp mũi, ác quỷ đến tìm cậu hẳn là Trần Tĩnh Tĩnh đi?

Lục Thành nhìn ra tâm tư của cậu: "Tôi cũng có cảm giác là cô ta."

"Ác quỷ sẽ sinh ra trong hai loại tình huống. Một loại là bị người ngược đãi đến chết thảm. Loại thứ hai là đã dự mưu tự sát từ lâu, khi còn sống không ôm chút hi vọng nào với xã hội này nữa, muốn chết đi rồi dựa vào bản thân giết chết kẻ mình căm hận. Bất kể là loại nào thì tâm lý cũng đều bị nguyền rủa nuốt chửng, cực kỳ nguy hiểm."

Cố Trường An đập bàn: "Thế thì anh còn lảm nhảm với tôi làm chi? Khẩn trương tìm cô ấy thôi."

Ngô Đại Bệnh nghe thấy tiếng động thức thời lùi về sau vài bước, thân thể khôi ngô cao to giật mình rụt lại trong góc trông có hơi buồn cười.

Lục Thành nâng chung trà lên uống một ngụm, không mặn không nhạt mở miệng: "Cô ta có việc cần nhờ cậu thì sẽ trở lại."

Cố Trường An xé môi: "Đợi đến lúc cô ấy tự đến đây thì đồ ăn cũng đã nguội cả rồi."

Cậu đứng thẳng dậy đi vào phòng, thay một bộ đồ chống lạnh rồi đi ra viện, bước chân càng lúc càng dài: "Tôi đến trường một chuyến, anh cứ tiếp tục uống trà đi."

Lục Thành nhìn thanh niên đẩy xe máy ra, không hề có chút ý định chờ hắn, thái dương của hắn giật giật: "Đại Bệnh, cậu nói xem cậu ta có phải thiếu EQ không? Nói hai câu êm tai chút thì tôi sẽ không giúp cậu ta à?"

Ngô Đại Bệnh ở trong góc nói: "Dù Trường An có nói lời không dễ nghe thì anh vẫn sẽ giúp anh ấy."

Lục Thành: "..."

Mang theo thứ gì đó trở về, tính nết cũng hoạt bát hơn rồi.

Cố Trường An mới vừa khởi động xe thì đã có một người ngồi lên đằng sau, cậu miễn cưỡng nhìn lướt qua.

Lục Thành làm như không thấy, cũng không muốn nói chuyện, tức giận.

Bây giờ không phải lúc nói chuyện tào lao, Cố Trường An cưỡi xe chở theo Lục Thành một mạch chạy tới trường.

Vương Minh Minh đang bàn luận vụ án cùng mấy người cảnh sát, nước bọt văng loạn.

"Vậy cũng vô cùng mâu thuẫn, nếu Trần Tĩnh Tĩnh rất quan tâm đến người bạn Thang Viên của mình thì tại sao chỉ đem chôn chứ không báo cảnh sát?"

"Liệu hung thủ có phải bạn của cô bé không?"

"Cô bé gặp phải tình thế khó xử, lương tâm cắn rứt, chưa kịp nghĩ đến chuyện báo cảnh sát cho bạn mình ngồi tù đã thẳng thừng tự sát?"

"Trước tiên cứ giả thiết như vậy đi, thế tại sao có rất nhiều cách và chỗ tự sát, cô bé lại cố tình chọn trường học?"

"Vì mẹ của cô bé!"

"Cô bé chết ở trường, nhà trường nhất định phải chịu chút trách nhiệm, không thể nào không có tiền an ủi."

"Nếu là vậy thì đứa nhóc này đúng là xảo quyệt thật đó, nhà trường đâu có làm gì cô bé đâu, lại còn chạy một mạch từ rừng cây xa xôi đến sân thượng căn trọ của giáo viên nhảy xuống, muốn vì..."

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Cảnh sát Vương, cô bé ấy nhảy xuống từ đâu?"

"Căn trọ trường học." Lục Thành đi bên cạnh cậu, tay đút túi nói, "Tuổi còn trẻ đã lãng tai."

Mắt Cố Trường An trợn trắng.

Đám người Vương Minh Minh đều khách khí chào hỏi: "Chào Cố tiên sinh, Lục tiên sinh."

Cố Trường An hỏi tiến triển vụ án, cậu không đến chỗ hiện trường, mẹ của Trần Tĩnh Tĩnh đang ở đấy, cậu không am hiểu cách ứng phó với loại tình huống này.

Nhìn quanh một vòng, Cố Trường An nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên trái: "Hồn ma Trần Tĩnh Tĩnh có ở đây không?"

Lục Thành nói: "Không nghe rõ, ghé sát vào nói lại đi."

Cố Trường An theo bản năng kề sát đôi môi về bên tai người đàn ông, hơi thở ấm áp phả qua, cậu kiên nhẫn lặp lại cậu trước.

Lục Thành nửa ngày mới mở miệng: "Không có."

Đùa tôi à? Sắc mặt Cố Trường An âm trầm, thừa dịp không ai chú ý đạp người đàn ông một cước.

Lục Thành cong cong đôi môi mỏng, tư thái ôn hoà săn sóc nói: "Trường An, dọc đường đến đây dây thần kinh trong đầu cậu đã căng chặt đến nỗi thắt cả nút luôn rồi, tôi đang giúp cậu gỡ bỏ, như vậy thì đầu cậu mới có thể nhảy số được."

Cố Trường An ha ha.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cả giáo viên trong nhà trọ và lãnh đạo đều xuống dưới, vì là học sinh tự sát nên bọn họ cũng không bị gọi đi thẩm vấn riêng biệt, chỉ là đứng ở ngoài dây cảnh giới, thì thầm hoặc bàng quan.

Cố Trường An tuỳ ý đứng một chỗ nhìn lướt qua, ra hiệu cho Vương Minh Minh đến xem: "Cảnh sát Vương, người đàn ông trung niên hói đầu kia là ai?"

Vương Minh Minh nói: "Giáo vụ."

Cố Trường An hỏi: "Biết ông ta ở phòng trọ nào không?"

Kho ký ức của Vương Minh Minh nhanh chóng lưu thông: "501."

"Anh chú ý xem, ông ta không ngừng nuốt nước bọt, xoa tay lau mồ hôi, sắc mặt cũng vô cùng tệ, đây là phản ứng xảy ra khi thấy lo sợ, ông ta đang chột dạ." Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp híp, "Đến phòng ký túc của ông ta tra một chút, có thể Trần Tĩnh Tĩnh không phải nhảy xuống từ tầng thượng."

"Ý cậu là..."

Vương Minh Minh còn chưa nói xong đã bị Cố Trường An cắt đứt: "Đừng phí lời nữa, nhanh đi điều tra đi."

"..."

Cố Trường An và Quý Thanh hàn huyên vài câu, rồi tìm chỗ đứng ở phía sau: "Tại sao Trần Tĩnh Tĩnh lại phải tự sát? Anh có giống họ cho rằng cô ấy nhìn thấy bạn mình giết chết một người bạn khác của mình, tình thế khó xử, lương tâm cắn rứt nên không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát khiến bạn mình ngồi tù mà chọn cái chết?"

Lục Thành vén mí mắt cười nói: "Tôi không cho là thế, nói đúng hơn là ngược lại."

Cố Trường An chờ đoạn sau.

"Tôi mới chỉ gặp qua Trần Tĩnh Tĩnh vài lần, đều là thấy lúc đi cùng cậu, nghe chuyện trong nhà của cô ta, tôi nghĩ cô ta hẳn đã tuyệt vọng với xã hội này." Lục Thành ung dung, "Nếu một người đang vô cùng tuyệt vọng với xã hội thì sẽ rất vặn vẹo."

Cố Trường An mất kiên nhẫn: "Nói trọng điểm."

Lục Thành liếc cậu một cái: "Từng chữ tôi nói đều là trọng điểm."

Khoé miệng Cố Trường An giật một cái: "Tôi có thể chửi anh không?"

"Không được, mỗi khi cậu chửi tục, tôi chỉ muốn kiếm thứ gì chặn mồm cậu lại." Lục Thành nhìn mấy cảnh sát đang đưa thi thể đi, "Theo tôi biết thì, vị thành niên giết người sẽ không bị xử tử hình."

Đồng tử Cố Trường An thu nhỏ lại, đột nhiên quay đầu nhìn Lục Thành.

Lục Thành nói: "Giết người đền mạng là lẽ bất di bất dịch, nếu pháp luật không thể làm được thì tôi sẽ tiêu huỷ chứng cứ, không để cảnh sát tra ra được hung thủ, chờ tôi chết, tôi sẽ biến thành quỷ trở về thế chỗ pháp luật."

Cố Trường An nghe đến tê cả da đầu.

Lục Thành nhíu nhíu mày, việc không liên quan tới mình hờ hững nói: "Những điều vừa nói đều là phỏng đoán của tôi nếu là Trần Tĩnh Tĩnh."

Cố Trường An trầm mặc hồi lâu: "Tôi thấy anh đã rất gần với chân tướng."

Lục Thành chưa kịp mở miệng đòi khen thì Cố Trường An đã nhanh chân tìm Quý Thanh: "Mau đi cùng tôi đến nhà Vương Dục!"

Trần Tĩnh Tĩnh, Thang Viên, Lý Nhiên, Tôn Tiểu Mẫn, còn có Vương Dục, bọn họ đều là học sinh ngoại trú, sống gần trường học, có người cách vài con ngõ nhỏ, xa nhất cũng chỉ tầm hai, ba tuyến xe buýt.

Cha mẹ Vương Dục làm việc trong xưởng, thường ngày bọn họ đều ngủ từ sớm, khi mở cửa đầu óc vẫn mơ màng.

Cả gia đình đều hiền lành an phận, chưa gây ra chuyện gì, ngay cả cây kim cũng chưa từng trộm, tại sao cảnh sát lại tới tận cửa?

Cố Trường An và đám người đi vào bên trong được mấy bước, bỗng không hẹn mà cùng dừng lại.

Hai phụ huynh không rõ vì sao quay cổ, thuận theo tầm mắt nhìn lại. Trông thấy một thứ, người sắc mặt kinh hãi, người bị doạ đến rít gào chói tai.

Một cái bình thuỷ tinh được đặt trên bàn, bên trong ngâm hai con ngươi, mùi formalin tản ra trong không khí bay đến chóp mũi từng người ở đây, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

©️ Monster Tutorial

Đặt ở nơi dễ thấy như vậy, giống như có ai đó tự tay lấy ra từ đâu, đặc biệt cho bọn Cố Trường An nhìn được.

Bọn họ đều có cùng một dự cảm, hai con mắt ngâm trong formalin chính là của Thang Viên.

"Này này, đây không phải đồ nhà chúng tôi, trước đây không hề có." Mẹ Vương Dục nắm lấy Cố Trường An cách bà gần nhất, nói năng lộn xộn, "Các đồng chí cảnh sát, nếu mấy người muốn điều tra rõ ràng về con mắt này, nó thật sự không liên quan đến nhà chúng tôi..."

Lục Thành giao lại người mẹ tinh thần mất kiểm soát cho Quý Thanh, xong tức khắc kéo Cố Trường An về bên cạnh mình.

Mẹ Vương đột nhiên kêu to: "Tiểu Dục đâu?"

Ba Vương hồi thần, lập tức vọt tới phòng con trai.

Ngay lúc này, tiếng cửa kèn kẹt vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Vương Dục bước ra từ trong phòng.

Mẹ Vương lảo đảo chạy tới, tay mò lung tung bả vai và cánh tay con trai, xác định cậu không sao mới lẩm bẩm: "Không có chuyện gì là tốt rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi."

Quý Thanh đi tới nói: "Bạn học Vương Dục, bọn tôi đã hỏi thầy dạy lớp bổ túc của cậu, chiều chủ nhật tuần trước anh ta đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái, đến tối mới trở về."

Cô dừng lại một hai giây nhìn chằm chằm thiếu niên: "Nói cách khác, lúc ấy chỉ có một mình cậu ở đó."

Ba mẹ Vương đều mang bộ mặt mù mịt.

Vương Dục bĩnh tĩnh đứng tại chỗ, không có chút tâm tình chập chờn gì, tố chất tâm lý tốt đến mức khiến người ta không rét mà run. Tầm mắt cậu lướt qua mọi người nhìn vào lọ thuỷ tinh trên bàn, như là đang nhìn đối diện với con ngươi bên trong.

Bầu không khí trong phòng khách làm người ta cực kỳ sợ hãi.

Cố Trường An ra cửa quên đem theo ngưu nhãn lệ, cậu không thể không hỏi người đàn ông lần thứ hai: "Trần Tĩnh Tĩnh có ở đây hay không?"

Lục Thành nói: "Sau lưng Vương Dục."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play