Đồng đội heo online
Lục Thành vừa vào phòng khách, áp suất không khí liền giảm xuống, cảm giác tồn tại của hắn thực sự quá mạnh mẽ, tựa như vị vua giáng lâm.
Cố Trường An không muốn nhìn cũng không được, cậu theo bản năng dừng trò chuyện với Bạch Nghiêm Tu, ánh mắt nhìn lên người Lục Thành: "Đại Bệnh nói anh đang bẻ cải trắng ở trong, xong rồi?"
"Xong rồi."
Lục Thành liếc mắt ngồi bên cạnh Trường An, tư thế đoan chính, phần lưng thẳng tắp, hiện lên quang minh chính đại. Hắn cười tao nhã: "Vị đây là?"
Cố Trường An liếc hắn, người dễ nhìn như thế vừa đến không bao lâu mà anh cũng không nhận ra được?
Lục Thành hết sức áy náy nói: "Tôi không nhớ được những khuôn mặt có đặc thù mờ nhạt."
Ý là dung mạo Bạch Nghiêm Tu vô cùng không có gì đặc biệt, quá bình thường.
Cố Trường An nhìn kỹ Lục Thành hơn, cảm thấy hắn cứ quái quái, không giống như thường ngày, lại không nói cụ thể ra được, cảm giác kỳ dị đó không cứ thế biến mất mà chui vào trong lòng.
Bạch Nghiêm Tu không hề lộ ra biểu cảm không vui, anh chỉ kinh ngạc mở miệng: "Lục tiên sinh có chướng ngại trong việc nhận diện mặt người?"
Cố Trường An hoàn hồn, gật đầu cười nói: "Đúng, anh ta có cái chướng ngại đó thật, hơn nữa còn nghiêm trọng theo từng ngày, chắc không còn cách bệnh alzheimer xa nữa."
Bạch Nghiêm Tu nghiêm túc nói: "Lục tiên sinh lúc thường có thể luyện thêm vẽ vời, nếu có hứng thú với hội họa thì cũng có thể phác thảo này kia, điều này hẳn sẽ giúp chữa một vài các triệu chứng nhất định."
Anh nhìn về phía Lục Thành bằng ánh mắt có mấy phần cảm thông, rất có loại quan tâm người khuyết tật, nếu mỗi người trên thế giới đều bày tỏ một chút yêu thương thì thế giới sẽ càng trở nên tươi đẹp hơn.
Lục Thành bị Cố Trường An ngược xong lại bị Bạch Nghiêm Tu ngược, hắn trưng ra bộ mặt giống như bảng pha màu năm màu sặc sỡ.
Cơm tối đã làm xong, Ngô Đại Bệnh bưng thức ăn ra bàn.
Cố Trường An khách khí hỏi Bạch Nghiêm Tu có muốn cùng ăn cơm không, Bạch Nghiêm Tu ăn rồi nhưng lại nói chưa, phụ giúp người trong nhà bày bát đũa.
Lục thiếu gia đáng thương bị cô lập đứng nghiêm một bên, gân xanh thái dương đều nổi lên, khốn nạn, da mặt cũng dày lắm.
Tính cách của Bạch Nghiêm Tu có hơi khác so với cảm giác khắt khe cứng rắn mà anh mang lại, thật ra anh là con người dẻo miệng, hơn nữa chẳng hề trầm lắng, cái gì cũng đều có thể trò chuyện.
Cố Trường An đoán Bạch Nghiêm Tu hẳn là lãnh đạo của ban ngành, ăn nói khéo léo, rất giỏi giữ vững giới hạn, sẽ không để cho đối phương cảm thấy không thoải mái.
Bốn người ngồi trên bàn, hai người vừa nói vừa cười, một người miệng lớn vừa ăn xong một bát liền lấy thêm, còn lại một đứa bé lên cơn, xoi mói nhìn món nào cũng không vừa mắt.
Ngô Đại Bệnh tranh thủ quay đầu nhìn Lục Thành, mồm miệng không rõ nói: "Lục tiên sinh, sao anh không ăn vậy?"
Lục Thành nói: "No rồi."
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi bàn, ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Bạch Nghiêm Tu nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi: "Lục tiên sinh không sao chứ?"
Cố Trường An nói không có chuyện gì: "Mỗi ngày anh ta đều có mấy lúc bất thường như vậy."
Ngô Đại Bệnh đang định nói gì đó thì Cố Trường An ném sang một ánh mắt, cậu lập tức câm miệng tiếp tục ăn cơm.
Không lâu sau, Lục Thành trở lại bàn, như không có chuyện gì xảy ra gắp rau ăn, giống như chính mình cũng không hiểu tại sao lại làm ra hành động đó.
Ánh mắt Cố Trường An đảo qua Lục Thành, lúc cậu thả tầm nhìn về lại bát thì bên trong đã nhiều hơn mấy miếng thịt kho tàu, không phải thịt mỡ cũng không phải thịt nạc, là loại nửa nạc nửa mỡ cậu thích nhất.
Bạch Nghiêm Tu thấp giọng nói: "Tôi thấy cậu gắp bằng tay trái rất bất tiện nên gắp giúp cậu mấy miếng."
Cố Trường An không động đũa.
Đường nét dưới cằm Bạch Nghiêm Tu căng ra, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng: "Xin lỗi, tôi không được cậu cho phép đã..."
Cố Trường An cười lên tiếng cắt ngang: "Đúng là tôi có không tiện khi dùng tay trái, Bạch tiên sinh gắp hộ tôi mấy miếng cũng giúp tôi đỡ phải phí sức nửa ngày."
Cậu chậm rãi ung dung nói: "Không giống ai đó, chẳng biết nghĩ cho ai mà chỉ biết ăn cho mình."
"Khụ... Khụ khụ..." Lục Thành nghẹn lại.
Ngô Đại Bệnh đến gần hạ thấp giọng nói: "Lục tiên sinh, thực ra Trường An thích nhất không phải thịt kho tàu mà là cánh gà. Anh lấy cho anh ấy đi."
Lục Thành chậm rãi húp ngụm canh, cậu ta thích ăn sẽ không tự lấy? Cậu ta cũng đâu có cụt tay.
Ngô Đại Bệnh nhìn ra tâm tư của Lục Thành, cậu nhỏ giọng hơn nữa, chỉ lo Bạch Nghiêm Tu ở đối diện nghe thấy: "Tay phải Trường An bị thương, không tiện lắm, anh không giúp anh ấy thì cũng chỉ có thể để Bạch tiên sinh làm."
"Nhưng Bạch tiên sinh chỉ mới làm quen với Cố Trường An, không quen thuộc như anh, tôi thấy anh giúp Trường An sẽ tốt hơn."
Lục Thành không tiếng động cười khẩy, mãi mới chịu công nhận gắp rau. Hắn biết rõ còn hỏi: "Thế sao cậu không giúp đi?"
Ngô Đại Bệnh muốn nói lại thôi, rõ ràng có ẩn tình, giống như đang kiêng kỵ thứ gì đó.
Lục Thành lấy khăn giấy lau miệng, hắn cầm muôi đảo tới đảo lui trong tô canh, tìm ra hai cái cánh gà nhỏ ném vào trong bát Cố Trường An.
Cố Trường An bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Lục Thành.
Lục Thành cười săn sóc ôn hoà: "Cậu ăn của cậu đi, không cần nói cảm ơn đâu."
Cố Trường An căn bản cũng không có ý đó, Lục Thành tức tới đau dạ dày.
Bạch Nghiêm Tu không chút biến sắc ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Cố Trường An và Lục Thành, biểu cảm chẳng mấy chốc đã trầm xuống, cau mày.
Sau khi ăn xong, Bạch Nghiêm Tu ngồi một lát rồi mới đi.
Lục Thành thấy anh căn bản không muốn đi mà muốn ở lại qua đêm, nếu có thể ngủ chung phòng với Cố Trường An thì càng tốt.
Bạch Nghiêm Tu vừa đi, Lục Thành liền đóng cửa lại, đồng thời kéo chốt sắt cài cửa.
Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu rồi...
Lục Thành xoa xoa trán, không thể nào nhớ ra nổi, lẽ nào hắn thật sự lớn tuổi, suy giảm trí nhớ? Hắn đi vào phòng gọi điện thoại, sai người nhanh chóng điều tra Bạch Nghiêm Tu.
Cố Trường An lấy một quả kiwi Bạch gia cho đi vào bếp dùng thìa múc hạt bên trong ra, cậu muốn nếm thử xem hàng nhập khẩu sẽ có mùi vị thế nào.
Ánh trăng trêu ghẹo người, trời quá lạnh, không thích hợp ngắm trăng.
Cố Trường An bưng bát ra xích đu ăn kiwi, trong lu lớn bên trái góc tường bỗng vang lên giọng Bạch Nghiêm Tu.
"Lần này tôi trở về vừa khéo được nghỉ hè, được ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Cố Trường An ăn kiwi chua chất chứa ngọt, nếu là lời nói dối, vậy tức là Bạch Nghiêm Tu trở về không phải để nghỉ ngơi mà là muốn làm một chuyện không thể nói cho người ta biết, nên mới nói dối cậu.
Tiếp theo lại là một lời nói dối.
"Không phải đơn vị quan trọng gì đâu mà chẳng qua cũng chỉ là bộ phận quản lý bình thường thôi. Công việc của tôi rất lặt vặt, bình thường đều sẽ ngồi văn phòng."
Cố Trường An khẽ nhướng mày, Bạch Nghiêm Tu từ lúc vào cửa đến khi rời đi chỉ có hai lời nói dối này, toàn bộ đều liên quan đến công việc của anh, còn lại đều là nói thật.
Xem ra Bạch Nghiêm Tu có một công việc rất thần bí, đến người trong nhà cũng không rõ ràng.
Kế tiếp là lời nói dối của Ngô Đại Bệnh, Cố Trường An mới nghe được ba chữ đã lập tức bưng bát rời khỏi viện, không muốn nghe.
Cố Trường An nhìn Ngô Đại Bệnh lớn lên, từ nhỏ đến lớn cũng không nói dối, từ sau chuyến đi xa nhà trở về mới bắt đầu nói, cậu dùng mắt cũng có thể nhìn ra được, chỉ là làm bộ không biết mà thôi.
Khoảng chín giờ, Trần Dương hàng xóm đến đưa đồ cho Cố Trường An, hắn là một người nghiện thuốc, mùi thuốc là trên người rất nặng.
Trần Dương bỏ mấy túi thuốc lên bàn: "Trường An, đây là bài thuốc dân gian dưới quê nhà tôi, chuyển phát nhanh mới giao tới lúc chạng vạng. Cậu đun ba chén nước cho đến khi chỉ còn một chén, kiên trì uống, đảm bảo có hiệu quả!"
Cố Trường An ngửi mùi thuốc: "Thuốc đông y?"
"Đúng, thuốc đông y, đồ tốt, thuốc đắng dã tật." Trần Dương kẹp điếu thuốc bên mép ra, ho nói, "Tôi uống thứ này từ lâu rồi, phải uống ròng rã hai năm mới tốt lên được."
Cố Trường An rơi vào trầm tư.
Trần Dương gảy gảy tàn thuốc hai cái trên bàn, gương mặt tươi cười: "Đừng không tin nha, chuyện này vợ tôi cũng biết, cậu có thể hỏi một chút, cô ấy có quyền lên tiếng nhất, nếu không thì con trai tôi đã không được sinh ra."
Cố Trường An thuận miệng hỏi: "Vợ anh với anh là bạn thời đại học?"
Trần Dương nói: "Ừ, tôi bắt đầu quen với cô ấy lúc năm nhất, thoáng cái đã gần mười năm, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh."
"Vậy nhất định tình cảm của hai người phải vô cùng tốt." Cố Trường An đúng lúc lộ ra biểu tình hâm mộ, "Vẻ ngoài vợ anh xinh đẹp, dịu dàng trang nhã, không phải loại tính tình rước thêm phiền, anh rất có phúc."
Trần Dương nghe xong khắp mặt đều là kiêu ngạo, hắn vỗ vai Cố Trường An: "Cậu kiên trì uống thuốc tôi đưa cho, đảm bảo có thể tìm được một người vợ còn đẹp hơn."
"Xinh đẹp hay không thực ra không quan trọng đến vậy." Cố Trường An nói, "Quan trọng là lúc anh muốn ăn, có người nấu mì cho ăn, lúc anh ngã bệnh, có người trông coi bên giường."
Trần Dương chép miệng, thở dài nói: "Trường An, cậu nói chuyện thật sự có học thức."
Cố Trường An: "..." Người anh em, tôi nói là lời rõ ràng.
"Trần Dương, tôi thấy bình thường vợ anh vừa phải chăm lo cho việc buôn bán của cửa hàng vừa phải trông nom đứa nhỏ, chăm sóc chuyện nhà, hẳn không dễ dàng đâu?"
"Đúng là không dễ dàng." Trần Dương thở dài, "Tôi nói muốn giúp cô ấy nghỉ việc, cô ấy không vui, mỗi lần nhắc đến chuyện này đều cãi nhau với tôi, chẳng hiểu cô ấy đang nghĩ gì?"
Nói mãi, hắn cũng có chút căm tức.
Ánh mắt Cố Trường An nhìn hắn như đang nhìn một tên khờ khạo: "Tâm tư của phụ nữ tinh tế hơn, nghĩ cũng nhiều. Vợ anh sợ một ngày nào đó không mở nổi tiệm, anh vẫn còn có một phần thu nhập, không thể cùng tiêu xài hết. Dù sao hai người cũng có một đứa con, không thể để đứa bé chịu khổ theo."
Trần Dương sáng tỏ thông suốt.
Cố Trường An làm bộ như mới nhớ ra chuyện gì đó: "Mấy ngày trước tôi có đọc được một vụ ở trên mạng, gia đình hạnh phúc, có nhà có xe, cuộc sống rất tốt, vậy mà lại đi tìm gái."
Trần Dương đột nhiên nhìn Cố Trường An, cậu ta không thể nào biết chuyện của mình được: "Sau đó thì sao?"
Cố Trường An nhún vai: "Một phát dính ngay."
"Một phát dính ngay?" Trần Dương khó tin, "Không thể nào? Hiện tại không phải đều dùng biện pháp an toàn sao?"
Sau đó hắn mới nhận ra lời nói của mình có vấn đề, cười khan giải thích: "Không phải tôi nói tôi tìm đâu, chỉ là căn cứ theo suy nghĩ bình thường đoán thôi."
Cố Trường An đẩy kính: "Dùng biện pháp an toàn cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi, còn phải xem nhân phẩm."
Trần Dương thổn thức.
"Hắn không nói cho vợ mình biết mà vẫn luôn giấu đi." Cố Trường An nói, "Mãi đến lúc bệnh tình mình nặng thêm mới nói ra, hại người hại mình."
Trần Dương lấy hơi: "Hắn đúng là một tên súc sinh."
"Tôi cũng thấy vậy." Cố Trường An giật nhẹ khoé miệng mỉa mai, "Thời đại này nam nữ thiếu cân đối, rất nhiều người đàn ông không tìm được bạn gái. Hắn tìm được một người vợ như hoa như ngọc, còn có cả một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, vậy mà lại không sống tốt, ông trời cũng không nhìn nổi."
Nụ cười Trần Dương có chút cứng ngắc: "Trường An, không phải cậu chưa từng quen ai sao? Sao lại biết nhiều như vậy?"
"Chưa từng ăn thịt lợn cũng từng thấy heo chạy qua." Cố Trường An cũng cười, "Kết hôn rồi thì nên chung sống thật hạnh phúc, nếu không thể thì đừng kết hôn."
Trần Dương hít sâu một điếu lẩm bẩm: "Là vậy sao..."
Sau khi rời khỏi nhà Cố Trường An, Trần Dương càng nghĩ càng hổ thẹn, hối hận đến phát điên. Hắn ngồi xổm trước cửa nhà mình hút xong một điếu thuốc rồi mới vào cửa: "Quyên Tử, ngày mai nhờ ba mẹ qua đây trông hộ cửa hàng, chúng ta sang thành phố S đi dạo."
Hồ Quyên đang gọt táo cho con trai, nghe vậy sững sờ: "Thành phố S? Vào trong đó làm gì?"
"Chẳng phải em luôn muốn đi à?" Trần Dương vỗ má cô một cái, "Năm tư đại học em từng nói với anh không chỉ một lần hai lần, bảo muốn đến Thanh Sơn cầu nguyện, quên mất rồi?"
Hồ Quyên dùng ánh mắt "Sao anh đổi tính rồi" nhìn sang: "Đó cũng là chuyện bao nhiêu năm rồi."
Cô vén một lọn tóc ra sau tai: "Vả lại, không phải ngày mai anh tăng ca à?"
"Vốn là thứ sáu, tăng ca cũng không có tiền, không đi." Trần Dương ôm con trai hôn mặt cậu, "Ngày mai con chơi cùng ông bà nha, phải nghe lời, không được phép ầm ĩ, ba mẹ con đi hẹn hò."
Hồ Quyên nói: "Thằng bé mới lên mẫu giáo, sao mà biết hẹn hò là gì."
"Học mẫu giáo thì thế nào, chính là lên đại học, kết hôn rồi vẫn hẹn hò bình thường như hai ta." Trần Dương dừng một chút, "Vừa khéo anh có việc muốn hỏi em."
Hắn hoài nghi Hồ Quyên sớm đã biết, chỉ là chờ hắn chủ động nói.
Hồ Quyên ngẩng đầu nhìn Trần Dương một cái, rồi lại cúi đầu gọt táo.
Cách nhau một bức tường, Cố Trường An đi lại ở trong viện, không nghe thấy lời nói dối của Trần Dương, xem ra hai vợ chồng chuẩn bị thẳng thắn đối mặt với nhau.
Hai vợ chồng chung sống mà cứ như phim điệp viên, anh giấu tôi gài, thật sự vô cùng vô vị.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Cố Trường An quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng cách cậu không xa, rất có phong phái của tổng tư lệnh, ra dáng lắm.
Lục Thành đến gần chút, ánh mắt tràn ngập trêu tức: "Cậu thấy bình thường mình làm quá nhiều chuyện xấu, lương tâm bất an, quyết định làm việc thiện tích đức giúp đỡ hai vợ chồng?"
Cố Trường An không thèm để ý, cậu lướt qua người đàn ông đi về phòng, vừa đi xa liền trở về đến bên cạnh đối phương đá một cước rồi mới đi.
Da mặt Lục Thành co rúm, tôi chọc giận cậu rồi?
Trời còn chưa sáng Lục Thành đã ra ngoài làm việc, buổi sáng hắn trở về, phát hiện Cố Trường An không ở nhà.
Hiếm khi được một ngày trời đẹp, Ngô Đại Bệnh ở trong viện phơi cá muối thịt muối, cậu nghe thấy Lục Thành hỏi liền nói: "Không lâu sau khi anh đi, Bạch tiên sinh đã tới."
Động tác đổi giày của Lục Thành ngừng lại: "Sau đó thì sao?"
Ngô Đại Bệnh nói: "Sau đó anh ta đi lên trấn với Trường An."
Bốp một cái, chiếc giày da dính bùn của Lục Thành bị ném xuống đất, hắn đổi dép lê đi về phòng mình.
Ngô Đại Bệnh kỳ quái hỏi: "Lục tiên sinh, anh không đi tìm Trường An sao?"
"Cậu ta cũng không phải trẻ con, tôi đi tìm cái gì?" Kèm theo giọng nói của Lục Thành, tiếng cửa đóng oành một tiếng.
Ngô Đại Bệnh nói chuyện với không khí: "Trường An vẫn luôn được rất nhiều người thích, nhưng người mà anh ấy thích thật sự rất ít, một trong số đó là Lục tiên sinh."
Cá cơm khô được mặt trời sưởi tỏa ra từng làn mùi thơm.
Ngô Đại Bệnh tiếp tục nói chuyện với không khí.
Lục Thành trong phòng nằm trên giường, tay gối sau gáy, mí mắt khép vào nhau, hắn muốn ngủ, thế nhưng trong đầu lại đang chạy xe lửa.
Lục Thành ăn cơm trưa xong trở về phòng nằm.
Thời gian trôi qua không tiếng động, mặt trời lặn về tây, chậm rãi xuống núi, ánh vàng hoàng hôn chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi lên mí mắt của Lục Thành. Hắn mở mắt nhìn ngoài cửa sổ, sao còn chưa về?
Lục Thành ngồi lên vuốt vuốt sợi tóc rối, nghe thấy tiếng Ngô Đại Bệnh trong viện truyền đến: "Trường An, anh về rồi à.", hắn lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Hai tay Cố Trường An xách túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là đồ ăn.
Lục Thành có cảm giác như cái bụng dưới áo lông vật nhỏ chắc chắn đã phình lên rồi.
Cố Trường An đưa vịt nướng trong tay cho Ngô Đại Bệnh, kêu cậu cắt miếng để mai ăn.
Chờ Ngô Đại Bệnh đi rồi, Lục Thành khoanh chân ngồi trên ghế gỗ lim như một vị quân vương, hững hờ nhìn thanh niên rót nước uống: "Chơi vui lắm hả?"
Cố Trường An nói: "Tàm tạm."
Tàm tạm? Đó chính là không ra gì. Nửa người Lục Thành nghiêng về phía trước, khuỷu tay gác chân, giọng điệu nghi hoặc nói: "Hai tên đàn ông trưởng thành mấy người cũng đâu phải con gái, sao lại đi dạo bên ngoài tận một ngày?" Hơn nữa mấy người mới quen biết tối hôm qua.
Cố Trường An hiển nhiên không có ý định nói chuyện tào lao với hắn: "Tùy ý đi dạo thôi."
Lục Thành nhìn nhìn túi lớn túi nhỏ trên bàn: "Đống đồ ăn này đều là Bạch Nghiêm Tu mua cho cậu?"
Cố Trường An uống hết một ly nước, lại đổ thêm vào trong rồi bỏ một gói thuốc quýt vào, chờ vị thơm ngọt lan tràn.
"Chẳng phải," Lục Thành lộ ra thần sắc khó hiểu, còn rất xem thường, "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đạo lý này cậu không hiểu?"
Cố Trường An ngại phiền, cậu cho hắn một cái liếc mắt: "Tôi vừa về mà anh cứ so đo gì thế, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm? Tôi dùng chính là tiền của mình."
Lục Thành tự động quên nửa câu đầu: "Vậy thì còn được."
Cố Trường An ném cho hắn một túi hạt dẻ ngào đường.
"Còn biết nhớ đến tôi cơ đấy, cuối cùng cũng đã hiểu cách đối xử chính xác với ân nhân, tiến bộ rất lớn nha." Lục Thành bóc một cái hạt dẻ ra, "Cậu rảnh rỗi như vậy, không sợ tên dưới lòng đất kia tạo phản à?"
Cố Trường An không muốn nghe lời này, vừa nghe đã có cảm giác như ba dí vào lỗ tai cậu lải nhải, cậu u ám: "Tạm thời sẽ không."
Lục Thành như người cha già nói lời thấm thía: "Sinh ở khổ cực chết vào yên vui."
Cố Trường An: "..."
Nửa đêm Cố Trường An lẻn vào hồ nước trong mật thất, lặn xuống dưới đáy đi vào một cái mật thất khác, lần lượt đếm từng cái lọ trong lõm, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đếm đến cái cuối cùng, vẻ mặt của cậu cũng không khác mặt người chết là bao.
Nếu không phải Lục Thành diễn nhiều, Cố Trường An cũng sẽ không kiểm tra vào lúc này, cũng sẽ không phát hiện dị biến.
Đại kiếp nạn của cậu hẳn có liên quan đến tên này đi?
Nếu thực sự là thế, vậy cậu xong rồi, Lục Thành đến cũng vô dụng, hoàn toàn xong rồi.
Cố Trường An đi ra khỏi thư phòng, mang theo quần áo đã thay. Cậu đụng phải một bóng người trước mặt, giật mình: "Anh không ngủ mà đứng đây làm gì?"
Giọng Lục Thành lười biếng, mới vừa tỉnh ngủ: "Tôi cảm nhận được năng lượng chập chờn."
Cố Trường An cũng không giấu diếm, cậu kể lại tình huống dưới lòng đất. Nếu như có một ai đó cần phải gánh chịu cùng cậu thì chắc chắn Lục Thành là thích hợp nhất, khả năng tự vệ không thành vấn đề, không cần cậu phải phân thân.
"Tôi có một điềm báo rất đáng sợ, có ai đó sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn nên núp đằng sau giở trò với phong ấn, nỗ lực thả nó ra ngoài."
Lục Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trên cái trấn này ngoại trừ Lang Dư còn có những tên khác."
Lang Dư là người đàn ông mặc sườn xám đêm đó, Cố Trường An sinh ra và lớn lên ở đây, bỗng dưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ, ba cũng chưa từng đề cập đến sự tồn tại của những tên khác. Cậu vừa đi vừa nói: "Đều vẫn luôn ở đây?"
"Trước mắt tôi vẫn chưa xác định được." Lục Thành nói, "Còn cần thông tin từ các gia tộc bên kia."
Vẫn là phải yên lặng nhìn biến đổi, bây giờ có rối bời cũng vô nghĩa, có thể còn có quan hệ với con lang yêu kia. Cố Trường An dừng bước quay đầu: "Ngày mai tôi muốn đi câu cá, anh đi cùng tôi đi."
Lục Thành hoài nghi mình nghe lầm: "Cậu đi câu cá, tôi theo làm gì?"
Cố Trường An tươi cười nói: "Giúp tôi tách hạt dưa."
Lần đầu tiên trong đời Lục Thành lộ ra biểu cảm gần như một đứa thiểu năng trí tuệ, bây giờ hắn thực sự trở thành một đứa thiểu năng trí tuệ, vì hắn không ngừng cảm thấy mình nghe lầm, còn nghi ngờ mình gặp phải ảo giác.
"Tách hạt dưa." Cố Trường An giơ tay phải lên, mấp máy đôi môi không còn màu máu, "Tay của tôi bị thương rồi."
Dựa theo tính cách của Lục Thành thì sẽ xem như Cố Trường An đang thả rắm, nhưng hắn lại không, nghe lọt được còn trào phúng: "Bây giờ mới nhớ ra tay phải mình bị thương à, sao hồi sáng dạo phố không nhớ ra?"
Sắc mặt hắn đen kịt, rời nhà một chuyến, tôi có cảm giác không còn là chính mình nữa.
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An híp híp: "Lục Thành, dáng vẻ này của anh, sao lại khiến cho tôi có ảo giác như anh đang ghen nhỉ?"
Lục Thành cười lạnh: "Nghĩ nhiều rồi."
Cố Trường An buồn chán chậc lưỡi, tiếp tục đi về phía trước.
Tay Lục Thành đút túi theo sau: "Cái tên họ Bạch kia có ý với cậu, hắn muốn đè cậu."
Cố Trường An cười nhạo: "Hắn muốn đè là đè được à?"
Lục Thành muốn cạy ra xem trong đầu thanh niên chứa cái gì: "Nếu cậu đã nhìn ra thì sao còn phải cùng hắn đi ra ngoài?"
Cố Trường An ha ha: "Sao tôi phải nói cho anh biết?"
"..."
Lục Thành hít sâu, nội thương chưa lành đã phát cáu, cứ thế này thì không biết bao giờ mới có thể tốt lên: "Cậu nhấn mạnh với tôi mấy lần nói mình không phải gay, hiện tại lại tự làm mình mất mặt?"
Cố Trường An mỉm cười nhìn hắn: "Quan tâm à?"
"Tôi thấy tên họ Bạch có vấn đề." Lục Thành không có tình người nhắc nhở, "Thân phận của hắn không đơn giản, để tôi điều tra rõ trước, tốt nhất cậu đừng có tiếp tục dính dáng với hắn, bằng không cậu làm rối tung lên thì tôi sẽ không dọn dẹp cho cậu đâu."
Nói xong để lại bóng lưng lạnh lẽo.
Cố Trường An nắm mái tóc ướt trên trán lên nghịch nghịch, lúc đầu anh còn có vấn đề hơn cả hắn, chẳng phải tôi còn khiến anh lấy lá bài tẩy ra sao.
Sợ cái gì, đối thủ càng mạnh, càng thú vị.
Mầy ngày sau đó tiết trời đều tốt, tuy rằng mùa đông sáng rỡ vẫn cách một khoảng rất xa với ngày hạ, nhưng có còn hơn không, lúc chiếu lên người ít nhất còn tạo cảm giác tâm lý vô cùng ấm áp.
Cố Trường An kêu Ngô Đại Bệnh giúp cậu chuẩn bị kỹ càng đồ câu cá và giun đất, ghế tựa. Cậu hỏi Lục Thành có biết chạy xe máy không.
Lục Thành sa sầm mặt.
"Được, không cần nói, tôi hiểu mà."
Cố Trường An quay đầu nhìn Ngô Đại Bệnh nói: "Đại Bệnh, mày chở anh qua thành hồ đi."
Xong nhìn về phía Lục Thành vẫn còn đang xụ mặt: "Anh tự nghĩ cách qua chỗ tôi, nếu anh mà dám cho tôi leo cây..."
Lục Thành nhàn nhạt giương mắt: "Thì sao?"
Cố Trường An nhếch môi nở nụ cười: "Bình thường thôi, anh dám làm một lần, tôi trả lại gấp đôi, không tin thì hỏi Đại Bệnh đi, con người của tôi thù rất dai."
Ngô Đại Bệnh ở bên gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Thành làm bộ không nghe thấy.
Buổi sáng Cố Trường An không câu được con nào có giá trị, Lục Thành tách hạt dưa đến nỗi tim gan phèo phổi đều đau, bộ dạng như lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma.
Điện thoại Cố Trường An vang lên, là Bạch Nghiêm Tu.
Lục Thành tách hạt dưa ném vào trong miệng mình, ánh mắt nhàn tản nhìn về phía mặt hồ xa xôi.
"Ừ, tôi đang câu cá ở thành hồ. Sinh nhật em gái anh? Để tôi xem lúc đó có thời gian đi không." Cố Trường An thoáng thấy người đàn ông đang cầm hạt dưa đưa lên mép hắn, cậu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ăn đi.
Lục Thành đỡ trán, thật muốn nhốt cậu vào trong phòng đánh một trận.
Cố Trường An vừa cúp máy thì điện thoại lại vang lên, lần này là Quý Thanh.
Không lâu sau, bóng dáng Quý Thanh xuất hiện. Cô đi một mình, tay trái tay phải nhấc theo một cái túi, nhìn từ bên ngoài hình như là hai cái bể cả.
Cố Trường An từ miệng Quý Thanh biết được một vụ án diệt môn, điều tra hơn hai năm, kết quả bây giờ là không có bằng chứng buộc tội, chẳng khác nào biết hung thủ là ai nhưng lại không có chứng cứ đưa đối phương ra công lý, vậy phải làm sao? Rõ ràng chính là không làm được.
Quý Thanh lấy ra một cái bể cá trong túi, nói lúc thẩm vấn nghi phạm có để trong phòng thẩm vấn.
Cố Trường An nghe lời nói dối trong bụng cá rồi đối chất cùng Quý Thanh, phát hiện trước đó cảnh sát đã dựa theo lời nói dối này điều tra mấy hướng, nhưng vẫn không tra ra được chứng cứ trực tiếp.
Đừng đùa.
Quý Thanh lại lấy một cái bể cá từ trong cái túi khác: "Đây là con rùa Brazil nghi phạm nuôi rất nhiều năm, cậu xem nó có hữu dụng không?"
Cố Trường An và Lục Thành: "..."
Chỉ sợ Quý Thanh lại lôi thứ khác ra, Cố Trường An chỉ đích danh nói chỉ cần là cá.
Quý Thanh nặng nề thở ra một hơi: "Cái vụ án đó cũng là án treo."
Cố Trường An trầm ngâm nói: "Trong nhà hàng xóm hắn có nuôi cá không? Cùng tầng hoặc cùng toà cũng được, nhưng không nên ôm hi vọng quá lớn, vụ án kéo dài có hơi lâu, manh mối..."
Cậu còn chưa nói hết thì Quý Thanh đã đi, nhịp chân nhanh nhẹn, có thể nói là nhanh chóng.
Lục Thành vặn bình giữ ấm, lắc lắc nước trên nắp thổi một chút, nói toạc ra: "Bổng lộc cậu kiếm được là tích trữ tiền dưỡng lão cho Ngô Đại Bệnh?"
Cố Trường An lấy đi nắp bình.
Lục Thành nắm chắc trong tay: "Tôi phát hiện ra cậu ở trước mặt tôi càng ngày càng được voi đòi tiên, ai cho cậu cái gan đấy vậy?"
Cố Trường An bật thốt lên: "Anh cho."
Lục Thành: "..."
Bầu không khí vi diệu vừa mới ló đầu ra đã bị động tác kéo cần của Cố Trường An phá vỡ, trên móc câu treo một con cá chết.
Lục Thành uống nước trong nắp đi: "Cá chết cũng có thể mắc câu?"
Cố Trường An nhấc cá tới trước mặt, thấy toàn bộ hai mắt nó đều đỏ, khoé môi cậu thoáng cái đã biến thành đường thẳng, sau đó từ từ vểnh cao lên.
Trong bụng con cá chết có hai lời nói dối.
Một cái là giọng nói ngọt ngào của nữ sinh: "Vương Dục, ngày hôm qua tớ đi dạo phố mệt cực luôn, cậu thì sao?"
Một cái khác là giọng nói có chút ngốc của nam sinh: "Tớ vẫn luôn học bù ở nhà thầy."
Hai người đều đang nói láo.
Nhìn như là loại nói dối bình thường của hai người có quan hệ bạn bè không tệ, vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm của nhau mà nói dối, không đáng để nghe. Nhưng con mắt ấy nói cho Trường An biết còn thứ gì đó tối tăm đang giấu trong góc, chờ đợi cậu đào móc, công bố ra.
Khi trở về Cố Trường An lấy quả cầu lời nói dối ra, được tổng cộng hai cái, cậu dùng hai cái lọ tách riêng.
Ngô Đại Bệnh nhìn chậu nước đỏ như máu: "Lục tiên sinh đang ở ngoài, không tiện đổ đi."
Cố Trường An nói không sao: "Anh ta biết chuyện nhà chúng ta."
Ngô Đại Bệnh kinh ngạc một hồi lâu mới xoay người bưng chậu khỏi gian phòng.
Lục Thành nghe thấy tiếng mở cửa quay người, nhìn thấy Ngô Đại Bệnh đang bưng chậu máu, hô hấp hơi ngưng lại: "Lấy một cái lời nói dối mà cần nhiều máu đến vậy?"
Ngô Đại Bệnh vừa định mở miệng thì bị ánh mắt của Cố Trường An ở phía sau ngăn lại.
Cố Trường An che miệng ho nhẹ: "Ừ, cơ thể tôi yếu lắm, anh đừng có kiếm chuyện cho tôi nữa, nếu không tôi lại phải nhờ cậy anh."
Lục Thành nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của thanh niên, con tim chợt nhói lên, nhưng hắn còn chưa kịp bắt lấy cái cảm giác đó thì đã phát hiện có cái gì không đúng: "Một người mà mất từng này máu đã sớm bị sốc, sao cậu còn đứng được?"
Cố Trường An không lừa thành công, yếu ớt trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Lục Thành nghiêm mặt nửa ngày mới từ hàm răng bỏ ra một câu: "Sao cậu ta cứ phải diễn với tôi vậy, tôi nợ cậu ta chắc?"
Miệng lưỡi Ngô Đại Bệnh sắc bén: "Lục tiên sinh, chẳng phải anh cũng luôn diễn kịch sao?"
Một khắc sau cậu liền nghiêm túc nói: "Chẳng qua là gần đây Lục tiên sinh thật sự không diễn, tôi nhìn ra được."
Cậu nhìn ra cái gì? Lục Thành trở về phòng uống thuốc, hắn sợ mình tức chết tươi mất.
Buổi chiều Cố Trường An mang theo hai cái lời nói dối xuất phát, Lục Thành đi cùng, cậu dựa vào cảm ứng khoá chặt vị trí tại trường Trung học Thạch Nam, hẳn là hai học sinh cấp ba.
Tìm tới chủ nhân của lời nói dối.
Cửa trường học có bảo vệ gác, ra vào đều cần thẻ học sinh, Cố Trường An cùng Lục Thành leo tường đi vào.
Cố Trường An dựa theo cảm ứng dừng lại dưới một tòa nhà dạy học, lúc này các lớp đều đang học, cậu quyết định chờ đến khi chuông tan reo lên mới qua.
Một lúc sau, Cố Trường An tìm một cái góc gần phòng học ngồi, cậu lướt lướt weibo, xem tin tức một lát rồi bắt đầu chơi game, đánh xong một trận chắc cũng vừa vặn tan học.
Lục Thành đi tới bên cạnh ngồi xuống: "Chơi gì vậy?"
"Vương giả."Cố Trường An nhìn màn hình game, "Anh có chơi không?"
Từ trước đến giờ Lục Thành không có hứng thú với loại trò chơi này, chỉ thấy lãng phí thời gian. Hắn nhìn thanh niên liên tục tấn công, không hiểu sao lòng liền ngứa ngáy, mất tự chủ lấy điện thoại từ trong túi ra.
Cố Trường An nói: "Anh chơi Arthur đi, nhân vật đó chơi ngon, da cũng dày, có thể đỡ đòn."
Arthur? Là cái gì? Lục Thành tải du hí về hỏi: "Cậu chơi gì?"
"Marco Polo." Cố Trường An chờ Lục Thành tiến vào tổ đội của mình, "Lần đầu tiên à?"
Lục Thành nói: "Trông cũng không có gì khó."
Cố Trường An tán thành quan điểm này: "Công nhận là lúc mới chơi dễ thật, đến học sinh tiểu học còn chơi hết sức dễ dàng, biết xem bản đồ không, biết chạy như nào không? Ấn ở đây nè, skill ở chỗ này, một skill phải..."
Cậu chỉ cho người đàn ông nhìn.
Lục Thành mất kiên nhẫn cắt ngang: "Được, tôi biết rồi."
"Anh đi ra đi." Cố Trường An liếc nhìn vị trí của hắn: "Đi ra đi anh hai, tôi kêu anh đi ra đi, anh cứ quanh quẩn trong rừng làm gì?"
Lục Thành chuyển động quay cuồng, đột nhiên bị người trong bụi cỏ giết chết, sau khi hắn hồi sinh hỏi: "Đi ra đâu?"
"..."
Cố Trường An không tự chủ được dí sát đầu bên người đàn ông, điệu bộ thân thiện cùng bạn học: "Tôi nói anh xem mini map mà anh không xem, tổng cộng có ba con đường, đường giữa đường trên đường dưới. Chơi trò này nhất định phải nhìn mini map, anh có thể trốn trong bụi cỏ nhưng nếu bị người ta thấy thì cũng vô dụng. Đây là avatar của tôi, anh bị mù mặt chắc cũng không nhìn được?"
Thanh niên áp sát quá gần, hơi thở ẩm ướt và nóng kèm theo tiếng nói chuyện phả vào tai Lục Thành, hắn thấp giọng khàn khàn nói: "Đừng ầm ĩ!"
Tôi mới là người nên tức giận đó đại ca, Cố Trường An lười biếng ngồi thẳng: "Thôi, anh đi đánh trụ đi, để tôi tìm anh."
Lục Thành lại chết, mất ba cái mạng, hắn không dùng skill, không nhớ ra phải dùng.
"Không phải kêu anh đi đánh trụ à? Sao anh đi ra ngoài rồi?"
Một ngụm máu của Cố Trường An kẹt ở cuống họng, cậu chạy tới giết hai tên rồi về thành hồi máu, dẫn Lục Thành đi đường giữa.
"Tiên sư nó, anh đi vào trụ làm chi. Lục Thành, thực ra anh là người phá game chứ gì, sao tự dưng lại tặng mạng cho đối phương?" Cố Trường An đẩy kính một chút, không chút lưu tình trêu đùa, "Tôi cho anh biết, người như vậy thường sẽ bị báo cáo, hơn nữa rất dễ bị báo cáo thành công."
Trán Lục Thành nổi đầy gân xanh.
Cái trò này học sinh tiểu học thật sự có thể chơi? Thế chẳng phải nói, hắn đến cả học sinh tiểu học cũng không bằng?
Sớm biết vậy đã ở nhà chơi hai ván.
Cố Trường An không ngừng ấn skill: "Nhanh chạy đến chỗ tôi, đúng, đánh bọn nó, đuổi theo dùng skill đi, da anh dày như vậy thì chạy làm gì?"
Lục Thành vứt điện thoại di động.