Lý nghiêm chính nghe Bạch Cẩn Lan nói liến bất ngờ, từ lúc kết khế ước đến giờ thì lần đầu thấy y dử dụng linh lực là lúc này, nhưng ngay khi sư dụng linh lực thì cũng chỉ thấy ấn ký hiện ra chứ nguyên linh không hề xuất hiện, nếu thật như lời nói của y thì Bạch Cẩn Lan có thể sử dụng trong khi không triệu hồi nguyên linh một cách mạnh mẽ. Nhưng sử dụng linh lực theo cách này sẽ rất tổn hại thân thể, nhất là lúc này y đang mang thai.


“Lần sau đi thì gọi ta, đừng sử dụng linh lực như vậy nữa” Lý Nghiêm Chính nhíu mày nói.


“Không phải vì người luôn nói không thì ta đã gọi người đi cùng rồi, ta cũng thích đi như thế này, rất tốt” Bạch Cẩn Lân tiến đến lấy giỏ thảo dược mang lên người rồi quay đầu nói.


“Người luôn như vậy sao? Tùy ý làm gì cũng không nói cho người khác biết?” Lý Nghiêm Chính tiến lại gần y khó chịu lên tiếng.


“Ta thích tự do làm việc mình muốn, nếu không có nhiều chuyện xảy ra có lẽ ta sẽ tìm một nơi nào đó để sống vui vẻ tự tại”.


“Tự do, đây cũng là lý do ngươi vẫn chưa trả lời ta?” Hắn nghe liền ngạc nhiên nhìn Bạch Cẩn Lan, nhìn đôi mắt có chút thất vọng của y liền hiểu ra.


“Ngài nói như vậy thì liền như vậy đi, dù gì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa” Bạch Cẩn Lan nhìn hắn, đôi mắt hóa u buồn tay đặc lên bụng xoa, sau đó ngẩn đầu lên nói “về thôi”.


Bốn người trở về phòng của mình, sau khi giao linh thảo cho Tú Hồng y liền an tâm nghỉ ngơi. Nhớ đến ánh mắt thất vọng của Lý nghiêm Chính thì y lại nhớ đến gương mặt khi mất đi thứ gì đó của biểu đệ mình, lại không khác chút nào, dĩ nhiên, vẫn là xem y như một đồ vật mà thôi.


Ngày hôm sau Bạch Cẩn Lan bỏ mặt việc Phượng Trạch, Hà Tô Tĩnh hay chuyện thành thân mà Lý nghiêm chính đề nghị mà chuyên tầm luyện thuốc cho Bạch Uẩn. Lúc Niên Doãn Minh đưa Bắc Tích cho y liền mừng đến không ngừng cảm ơn, vì luyện loại thuộc này rất khó khăn nhưng vì một phần Niên Doãn Minh đã tìm được một quyển y thư về cách giải độc của Bạch Uẩn nên cũng giảm bớt đôi chút.


Độc mà Bach Uẩn trúng là loại độc tên là Bách Khớp Thạch, loại độc này sẽ khiến người trúng cảm thấy tê nhứt một bộ phận nào đó, sau khi trúng độc nhiều sẽ khiến phần xương chỗ đó vừa lạnh vừa tê không thể của động được nếu thắm vào sẽ gây ra tàn phế.


Khi độc được đoạn này Bạch Cẩn Lan đã rất tức giận và hoảng sợ, Bạch Uẩn thân là tướng quân, phần tay bị đau sẽ không thể cầm kiếm được, nếu tàn phế sẽ không thể xuất chiến, như vậy Bạch gia liền sẽ suy bại, người hạ độc thật quả là độc ác.


Việc luyện thuốc cũng có sự giúp đỡ của Tú Hồng và Khuynh Bạch, đồng thời cũng khuyên không ít về việc nghỉ ngơi của Bạch Cẩn lan. Y vì luyện thuốc, sợ sơ sót thuốc sẽ không thành công nên không rời mắt đi chút nào, nhịn ăn nhịn ngủ khiến y nhìn rất tiều tụy. Lý Nghiêm Chính cũng đến chăm sóc, phụ Bạch Cẩn Lan không ít chuyện, cũng lo lắng y như vậy sẽ có hại cho thân thể huống chi hiện tại y còn đang mang thai.


Sau một tháng trời qua, cuối cùng thuốc cũng luyện thành công vậy là y lại ngủ bù hai ngày liên tiếp, nhưng khẩu vị của y lại thay đổi, không thích ăn cay hay chua nữa mà là đồ ngọt. Tú Hồng sau khi biết liền làm bánh Quế Hoa và một số món ngọt khác đến cho y, lúc này thấy Bạch Cẩn Lan trở lại như cũ mọi người mới yên tâm.


Ngày hôm sau Niên Doãn Minh đến thăm bạch Cẩn Lan, lúc này y vừa ăn no ngồi xoa bụng hơn hai tháng của mình, dù không lộ nhiều nhưng không biết là chăm chút kỹ hay là thai nhi do Phương Trạch và Bạch Long nên có phần lớn hơn thai hai tháng bình thường.


“Đệ cũng đã luyện thuốc xong, có phải chuẩn bị trở về kinh thành không?” Niên Doãn Minh ngồi gần đó nhìn y nói.


“Đúng, độc của phụ thân không thể kéo dài được nữa, nếu về trễ thêm sợ sẽ nguy hiểm” Bạch Cẩn Lan nghiêm túc nói.


“Ta đã từ chối đề nghỉ quay về sư môn của sư tôn, hôm qua người cũng đã rời đi” Niên Doãn Minh im lặng một lúc rồi mới nhìn Bạch Cẩn Lan nói.


“Vậy sao, còn đệ nghị của đệ, huynh thấy thế nào? Muốn cùng đệ về kinh thành không?”.


“Việc này cả tối hôm qua huynh đã suy nghĩ rất nhiều, huynh đã lâu không đến kinh thành, cũng không muốn làm mất mặt sư tôn nên không biết nên làm thế nào?”.


“Huynh cũng không cần lo lắng, đệ mời huynh đến chổ đệ chỉ để huynh cùng đệ lập một y quán cứu người chứ không kêu huynh vào triều làm quan, không phải mất mặt sư tôn” Bach Cẩn Lan mỉm cười nói.


“Vậy... Ta... Ta cũng không có lý do để từ chối”.


“Vậy thật tốt quá, có lẽ bọn đệ sẽ ở lại thêm hai ngày, lúc đó huynh hãy thu xếp thật tốt cùng đệ đến kinh thành” Bạch Cẩn Lan vô cùng vui mừng nói.


“Được”.


Cuộc nói chuyện của hai người đều được Lý Nghiêm Chính ‘vô tình’ đi ngang nghe hết vào tai, mặt nổi lên một tầng đen, tay vô ý siết chặc. Tức giận rời đi, không quên để lại một câu “Niên Doãn Minh, ta sẽ không tha cho ngươi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play