#tien161099
Trong ký túc xá im lặng dần dần dâng lên cảm giác khô nóng, tiếng thở dốc thô nặng của Ninh Trăn đánh vào màn nhĩ yếu ớt của Giang Lê.
Bộ dáng hiện tại của Ninh Trăn rất dọa người.wattpadtien161099
"Không có gì." Ninh Trăn hít sâu một hơi dùng tay lau đi mồ hôi của mình, "Thuốc mỡ màu đỏ này trị vết bầm trên da rất tốt, tay của anh chạm vào thuốc mỡ có cảm giác hơi nóng thôi."
Giang Lê hơi ngây người, thì ra Ninh Trăn cũng cảm giác được vừa rát vừa nóng giống như cậu sao?
Cậu yên lặng quay đầu lại, dựa vào trên giường không rầm rì nữa.
Sau năm phút, Ninh Trăn kéo quần lót lên cho Giang Lê sau đó ra ngoài ban công rửa tay.
Giang Lê nghe ban công truyền đến tiếng nước, cắn răng cắn vào gối đầu, không cho tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra.
Lát sau, Ninh Trăn bưng theo một thau nước vào, nói: "Em đứng không nổi thì cũng đừng đi tắm nữa, để anh lau người cho em."
Giang Lê rầu rĩ lên tiếng: "A, cảm ơn anh."
Ninh Trăn rất chịu khó vắt khăn lau người cho Giang Lê, nhàn nhạt nói: "Em sau này thành thật một chút đi, chỉ cần nghe lời là được."
"Tôi rất nghe lời." Giang Lê bất mãn lầu bầu nói, "Nếu không phải anh đè lên người tôi, tôi cũng đâu có như hiện tại. A, a... anh nhẹ thôi.... Rát!"
Khăn lông mềm mại trong tay của Ninh Trăn dùng sức mà cọ qua hạt đậu của Giang Lê, khí thế của cậu lập tức tắt ngủm, cả người cũng từ từ đỏ lên.
"Anh, anh đùa giỡn lưu manh." Giang Lê trợn mắt, không thể tin được nói.
"Anh đang lau người cho em." Ninh Trăn vẻ mặt kiểu "Em đang nói cái gì, anh nghe không hiểu" ngây thơ vô số tội, nói, "Suy nghĩ ảnh hưởng đến cảm giác, Giang Lê, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Giang Lê: Đậu! Anh còn dám ám chỉ tôi suy nghĩ không trong sáng hả?!
Giang Lê nghẹn muốn chết, trợn mắt tức giận nhìn trần nhà không thèm lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, trong ký túc xá không có ai lên tiếng.
Ninh Trăn xoay người đem khăn lông bỏ vào thau sau đó vắt khô, bắt đầu lau chân cho Giang Lê.
Vóc dáng Giang Lê tuy rằng không cao bằng Ninh Trăn, nhưng dáng người của cậu cũng rất tốt, chân rất dài.
Chân Giang Lê vừa thon vừa dài, làn da trắng mịn, thịt cơ đùi thì mềm mại, Ninh Trăn bình tĩnh mà lau.
Lau người xong, Giang Lê cuối cùng cũng đã có thể xoay người lại, lúc đầu tính chơi điện thoại một lát rồi đi ngủ. Nhưng Ninh Trăn kiên trì bắt cậu làm bài tập.wattpadtien161099
Được rồi, vậy thì làm bài tập.
Giang Tiểu Lê bĩu môi, rất không tình nguyện cầm lấy bút.
Không muốn nam thần này nữa, đổi một người khác có được không.
Đã không biết tình thú là gì, còn đặc phiền, ép cậu làm bài tập nữa. Nếu một ngày nào đó thật sự ở bên nhau, hắn bắt cậu mỗi ngày đều làm bài tập thì làm sao bây giờ.
Bạn trai người khác mỗi ngày đều hôn hôn, bạn trai của mình thì mỗi ngày làm bài tập? Thật sự là không chịu nổi mà.
Giang Lê cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó, nhưng cậu vẫn chưa suy nghĩ ra phải làm cách gì để cứu vớt nam thần bị thiếu gen lãng mạn.
"Giang Lê, làm bài tập." Giọng nói lạnh lùng của Ninh Trăn truyền đến từ bên cạnh.
Giang Lê hoàn hồn, vội vàng nhìn đề bài.
Vừa rồi thế mà lại thất thần, mình đang suy nghĩ cái gì không biết, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai của mình đâu! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bắt được vào tay mới được nói hả?
Giang Lê dưới sự giám sát của Ninh Trăn, rốt cuộc cũng căng da đầu làm xong hết bài tập, ngoại trừ bài tập hoá.
Ninh Trăn đang ngồi ghi cái gì đó, Giang Lê nằm trên giường nhìn không được rõ lắm, nhưng cậu có thể thông qua quyển vở Ninh Trăn đang ghi để phán đoán, đó là sổ tay hóa học của Ninh Trăn, hắn đang ghi chú lại ý chính của môn hóa(?).
Giang Lê duỗi cổ dài ra, nhìn Ninh Trăn một hồi sau đó nói: "Ninh Trăn, không làm hóa học đâu."
Ninh Trăn đầu cũng không thèm quay lại, nói: "Tự mình làm, đừng có nghĩ là anh làm giúp em."
"Không cần anh làm bài tập giúp tôi, anh giảng cho tôi là được rồi." Giang Lê chột dạ nói, "Anh đã đồng ý là kèm tôi học rồi mà."
"Anh giảng cho em, vậy em chỉ cần trực tiếp ghi đáp án ra là được, khỏi cần động não chứ gì." Giọng nói lạnh nhạt của Ninh Trăn kiêu ngạo thể hiện rõ "Anh đã sớm nhìn thấu em", đứng dậy đi đến mép giường của Giang Lê, đưa sách giáo khoa cho cậu.
"Đã đánh dấu trọng điểm cho em rồi, bài tập tối nay toàn là cơ bản, đáp án đều có sẵn trong sách giáo khoa."
"Anh quá lạnh nhạt rồi đó." Giang Lê bi thương mà lên án.
"Giúp em là hại em." Ninh Trăn cười lạnh một tiếng, duỗi tay chọt chọt trán của Giang Lê, "Đừng có nghĩ đến chuyện đi đường tắt, để có được kết quả tốt thì chỉ có thể dựa vào ý chí và sự kiên định của mình mà thôi."
Giang Lê giả ngoan gật đầu: "Dạ."
-
Có thể là do đêm qua được Ninh Trăn xoa bóp, lúc Giang Lê tỉnh dậy cảm thấy cả người rất thoải mái, cũng không còn thấy đau lắm.
Ninh Trăn thay quần áo xong, qua đỡ Giang Lê ngồi dậy, hỏi: "Thế nào? Có cần xin nghỉ hôm nay không?"
Giang Lê hít sâu một hơi, lấy dũng khí, cẩn thận dịch mông mình ra khỏi chăn cảm giác vẫn còn chịu đựng được.
"Đừng xin nghỉ, để cho người khác biết tôi bị ngã ở trong nhà vệ sinh đến bị thương, cười tôi chết mất." Giang Lê nhỏ giọng nói.
"Vậy em chịu đựng một chút." Ninh Trăn gật đầu nói.
Giang Lê đi từ từ ra ngoài ban công để rửa mặt, Ninh Trăn thì xuống lầu mua bữa sáng, sau đó Giang Lê dùng một tư thế rất quái dị dựa vào bàn học để ăn.
Tuy rằng Giang Lê có thể ngồi cũng có thể đi, nhưng Ninh Trăn vẫn kiên trì cõng cậu xuống lầu.
Ăn sáng xong, Ninh Trăn đem bài tập của hai người bỏ vào balo. Sau đó đem balo đeo trước ngực, cõng Giang Lê trên lưng, mang theo gánh nặng ngọt ngào rồi bắt đầu một ngày học tập.
Lúc đi xuống lầu, gặp phải người quen, tò mò hỏi: "Ninh thần, sau cậu lại cõng Giang Lê vậy?"
Toàn trường đều biết hai người là kẻ thù của nhau, từ lúc nào mà quan hệ trở nên tốt thế?
Giang Lê lập tức phản xạ có điều kiện nhớ đến cái danh giáo bá của mình, lập tức vươn tay câu lấy cổ của Ninh Trăn, hung đư nói: "Tôi uy hiếp anh ta!"
Giang Lê không có dùng sức, nhưng Ninh Trăn vẫn phối hợp mà ho khan một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng tôi cá cược, tôi thua, mấy ngày tới phải làm người hầu cho cậu ta, vừa cõng vừa hầu hạ."
Giang Lê rất vừa lòng mà gật đầu, mấy ngày tới Ninh Trăn với cái danh xưng là kẻ thù của cậu cúng sẽ có thể chăm sóc cậu, cũng có thể giữ lại được cái tôn nghiêm của giáo bá.
"Được rồi, đi thôi, Tiểu Trăn Tử!" Giang Lê vui vẻ vỗ vỗ vai của Ninh Trăn, kêu hắn tiếp tục đi xuống.
Ninh Trăn cõng Giang Lê đang điên lên ở trên lưng, tay ở phía sau nhéo nhéo đùi của cậu, vừa lòng khi nghe cậu rên lên một tiếng.
Giang Lê nằm trên tấm lưng rộng lớn của Ninh Trăn, cánh tay ôm lấy cổ và vai của hắn vừa lòng khi ngửi được mùi hương vừa thoải mái vừa ấm áp ở trên cơ thể hắn, cảm thấy rất an tâm từ đó cho đến giờ.
Không còn đối chọi với nhau nữa, Ninh Trăn luôn đồng ý với những yêu cầu của cậu, giống như một người anh trai lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho cậu.wattpadtien161099
Sau khi đối chọi nhau, hai người trải qua thời gian xem đối phương như không hề tồn tại, không thèm nói chuyện với nhau.
Sau đó, không biết trong hai người ai là người không nhịn được. Hai người từ trạng thái không quan tâm đến nhau, chuyển qua trạng thái nóc móc châm chọc lẫn nhau.
Phần lớn thời gian, cậu đều cố tình gây sự để thu hút sự chú ý của Ninh Trăn.
Cho đến khi quyển nhật ký xuất hiện, cải thiện lại quan hệ của hai người.
Từ lần đầu tiên cậu bị sét đánh, Ninh Trăn luôn lạnh lùng lại ngồi xuống quan tâm đến cậu, có lẽ từ lúc đó quan hệ của người đã tốt lên.
Cho dù là cậu có lạnh lùng gai nhọn đến đâu, nhưng Giang Lê biết rất rõ, khi Ninh Trăn kiên định đi về phía cậu, cậu nhất định sẽ thu lại hết tất cả gai nhọn trên người mình để trở thành một người ôn nhu nhất mềm mại nhất đối với Ninh Trăn.
Đây là người cậu thích nhất đó, cho dù là lúc quan hệ của hai người kém nhất, Ninh Trăn đều có thể vì cậu mà khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, một Ninh Trăn tốt như thế, ai mà nỡ bỏ lỡ chứ?
Giang Lê quyết định, sau này cho dù miệng Ninh Trăn có tiện trở lại, cậu cũng sẽ không từ bỏ nam thần!
Ninh Trăn cõng Giang Lê đến lớp học, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đem Giang Lê dựa trên bàn, sau đó từ trong balo lấy ra một cái đệm mềm đặt trên ghế, mới đỡ Giang Lê ngồi xuống.
Có tấm đệm Giang Lê khi ngồi xuống mông cũng đỡ đau hơn, chỉ cần không tự mình tìm đường chết, ngồi im một chỗ thì sẽ không bị đau.
"Đệm anh lấy ở đâu ra vậy?" Giang Lê tò mò hỏi.
"Mua chocolate quá nhiều, chủ tiệm tặng." Ninh Trăn nhàn nhạt nói.
Giang Lê "À" một tiếng, tách hai chân ra nhìn xuống tấm đệm. Chẳng trách phía trên toàn hình chocolate.
Học xong tiết một, Chu Kính Sơn mới hối hả chạy đến, hỏi: "Anh Giang, cậu không sao chứ? Hôm nay tôi đến trễ, tôi nghe người ta đồn chân cậu bị phế rồi?"
"Chân cậu mới phế, chân tôi vẫn ổn." Giang Lê nói rất có khí thế.
"Vậy tại sao bọn họ lại nói Ninh thần cõng cậu đến đây, còn đưa đến tận bàn." Chu Kính Sơn trong ánh mắt tràn ngập nhiệt tình "Tôi muốn nhiều chuyện."
wattpadtien161099
Giang Lê hơi cứng người, làm sao bây giờ, chẳng lẽ là nói hôm qua ở nhà vệ sinh tôi nói một câu với Ninh Trăn sau đó chạy đi, kết quả là bị trượt chân bị Ninh Trăn đè dưới người dẫn đến bị thương?
Nếu mà nói như thế, Chu Kính Sơn miệng lại rộng, chẳng khác nào là nói với toàn trường.
Tôn nghiêm của giáo bá không cho phép bị ngã đến bị thương.
Trong lúc Giang Lê suy nghĩ đến trán đổ mồ hôi, Ninh Trăn đã đứng ở phía sau nói với Chu Kính Sơn: "Hôm qua em ấy bị ngã trẹo chân, đi không được."
"À, thì ra là như thế. Cậu vẫn không nói tôi còn tưởng cậu bị ngã đến đau mông luôn rồi." Chu Kính Sơn cười sang sảng nói.
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Giang Lê trong lòng nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại nghĩ như thế?"
"Dưới mông cậu không phải có lót một cái đệm hả?" Chu Kính Sơn duỗi tay chỉ chỉ, "Nếu không phải mông bị thương vậy thì lót nó làm gì? Con gái muốn chết."
"A, đúng rồi cái đệm này là vật phẩm khi đổi thẻ mua chocolate, nghe nói một cái bán đến 500 tệ đó. Hàng xin đó nha để cho tôi nhìn thử." Nói xong, Chu Kính Sơn liền vươn tay kéo ra, mông Giang Lê ngay lập tức hội ngộ với mặt ghế.
Tác giả có lời muốn nói:
-----*-----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.