#tien161099 đã beta
Bên trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng 'Bộp', ái muội vô cùng.
"Có thể ngoan hơn một chút được không?" Ninh Trăn trầm giọng hỏi, "Mỗi ngày đều la to mình là giáo bá của Thất trung, giáo bá lúc đánh nhau mà đi cắn người hả?"
"Ô ô ô, tôi muốn liều mạng với anh, chưa có ai dám đánh mông tôi đâu!" Giang Lê nức nở mà nói, bi thương mà che mông mình lại, giáo bá của Thất trung không còn mặt mũi đi gặp người.
Ngoài miệng tuy rằng nói muốn liều mạng, nhưng mà cậu hoàn toàn bị Ninh Trăn áp chế, không thể nào cử động được.
Trên thực tế, cái xưng hô giáo bá của Giang Lê chỉ là cái hư danh.
Năm đó trong ngày chào mừng hpjc sinh mới, Giang Lê leo lên chiếc xe đạp leo núi của mình đi vào sân trường, dáng người cao gầy cùng với gương mặt lạnh lùng của mình, Giang Lê thu hết tất cả các tiếng hét chói tai của cả con trai lẫn con gái.
Dựa theo cái hướng đi này, cậu hoàn toàn có thể làm một giáo thảo.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau, Giang Lê bởi vì trốn học đi đánh nhau, nên nhận được thông báo phê bình.
Lúc Giang Lê đứng dưới cờ kiểm điểm trên mặt cũng có đầy vết thương, trên tay cùng chân cũng có rất nhiều vết bầm, đây chính là khí thế của giáo bá.
Sau ngày khai giảng chính là đến lúc thông báo thành tích, lịch sử trưởng thành của giáo bá Giang Lê lại nhiều hơn người khác một dòng: Không học tập, thành tích kém.
Vì thế, ở trên diễn đàng của trường "Tìm kiếm giáo thảo đẹp nhất Thất trung" bỏ phiếu bầu cử, Giang Lê chỉ thua người đứng đầu một phiếu, thành công lấy được danh hiệu này.
Giáo thảo đương nhiên chính là Ninh Trăn người đã đánh đàn trong ngày chào mừng học sinh mới.
Nói thật, Giang Lê cũng không hề hối hận vì biểu diễn tiết mục đó, cậu chỉ hận khi mình không chịu lén bầu chọn cho mình một phiếu.
Mỗi lần nhớ tới mình chỉ thua giáo thảo có một phiếu, Giang Lê không khỏi nghĩ, làm người không thể thành thật quá, nhất định là tự Ninh Trăn đã bầu chọn cho mình!wattpadtien161099
"Biết sai rồi sao?" Giọng nói lạnh lùng của Ninh Trăn vang lên từ trên đỉnh đầu.
Cảm nhận được Ninh Trăn hơi buông tay, Giang Lê lập tức che mông lại lui về phía sau, ưỡn ngực, trợn mắt ngoan cố nói: "Tôi sai chỗ nào?"
Ninh Trăn nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lê, đầu lưỡi hơi đẩy đẩy phía bên má không lên tiếng, nhưng mà ai cũng hiểu.
Giang Lê nhìn thấy dấu răng trên má trái của Ninh Trăn, hơi xấu hổ, xoay người sang chỗ khác giả ngu: "Chuyện là..... Rất xin lỗi."
Đã sai thì phải nhận sai, chuyện này qua đi vẫn là một anh hùng. -- giáo bá Thất trung vẫn là anh Giang đây.
Ninh Trăn cười khẩy, đi lên hai bước. Giang Lê cảnh giác mà lui về phía sau.
"Tiểu Trăn." Ninh Trăn duỗi tay đánh đầu Giang Lê một cái, "Ngồi xuống, giảng đề cho em."
Giáo bá thất trung bĩu môi, một tay che mông, một tay che trán, buồn bực mà ngồi lại trên ghế.
Ninh Trăn đem ghế dựa của mình dựng lại, kéo ghế ngồi vào bên cạnh Giang Lê.
Giang Lê vội vàng cảnh giác hơi lui về phía sau: "Anh muốn làm gì! Đừng có dựa gần như thế!"
"Không dựa sát vào làm sao giảng bài cho em? Còn nghe không thì nói?" Ninh Trăn lạnh mặt hỏi.
Giang Lê bĩu môi, hơi dịch mông của mình về: "Nghe."
Cậu không có sợ Ninh Trăn, cậu chỉ là quá yêu học thôi!
Ninh Trăn giảng xong bài đầu tiên, thở dài một hơi, nói: "Hứa với anh, lúc học nhất định phải uống một bình trà cho tĩnh lại?"
Giang Lê cúi đầu nhìn tờ giấy đầy chữ của mình, rất không có tự tin mà nói: "Tôi cũng đâu cố ý ngủ gật trong lúc ngủ."
Lúc anh Giang muốn ngủ, có uống trà cũng vô dụng.
Ninh Trăn nhìn bộ dáng tự trách của Giang Lê, vươn tay xoa xoa đầu của câu, nói: "Vậy buổi tối em phải tìm anh để học bù."
Giang Lê đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trăn, trong lúc nhất thời, từ đó đến giờ luôn rất nhanh miệng hiện tại lại không nói ra được lời nào, lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.wattpadtien161099
Ninh Trăn nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Giang Lê, lập tức quay đầu đi, khụ một tiếng nói: "Bồi thường cho em lúc chiều bị bắt buộc giả làm bạn trai của anh."
Giang Lê nhụt chí mà "A" một tiếng, nói: "Tôi có rảnh sẽ đến."
"Nhưng em còn phải đồng ý với anh một điều kiện." Ninh Trăn tiếp tục nói.
Giang Lê nửa chết nửa sống hỏi: "Anh còn có yêu cầu gì thì nói luôn một lần đi, để tôi chết được thoải mái."
Ninh Trăn: "Sau này nếu có đánh nhau với người khác thì không được cắn vào mặt."
Giang Lê: "Tôi chỉ có lúc khi đánh nhau với anh mới dùng miệng......"
Đột nhiên phát hiện ý tứ trong lời nói của mình không đúng lắm, Giang Lê yên lặng mà ngậm miệng.
Ninh Trăn vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Sau này nếu làm sai một bài thì đánh vào mông một cái."
Giang Lê đột nhiên đang ngồi liền đứng lên, phản kháng nói: "Không được! Cái này tuyệt đối không được!"
"Đây chỉ là muốn em nâng cao khả năng làm bài thôi." Ninh Trăn nghiêm túc mà nhìn Giang Lê, giống như là đang tham gia vào một buổi tọa đàm "Làm sao để giáo dục con".
Ninh Trăn nghiêm túc nhìn làm Giang Lê có cảm giác là mình bị hiểu lầm, là trong đầu mình toàn là đậu hũ.
Nhưng mà, Giang Lê tưởng tượng, mình có thành tích như thế, vậy còn không phải là ngày nào cũng bị đánh à? Vậy cái mông của mình có phải bị đánh đến hỏng không?
Ninh Trăn giống như nhìn thấu băn khoăn của Giang Lê, hơi thương lượng, nói: "Cái này chỉ là để làm em nghiêm túc học hơn thôi, mục đích không phải nằm ở vấn đề bị đánh. Mà cho dù có bị đánh, xác suất cũng chỉ có 50% thôi, được không?"
Giang Lê yên lặng ngồi trên ghế, đang không ngừng đấu tranh trong lòng, không muốn nói chuyện. Nhưng lúc Ninh Trăn hỏi cậu được không, lực phòng bị của cậu hoàn toàn sụp đỗ gật đầu đồng ý rồi.
Trên mạng đã từng có một cái đề tài rất nổi tiếng, nếu một người nói chuyện với bạn mà phía sau thêm vào hai chữ "Được không", thì sẽ có cảm giác rất là ôn nhu, làm cho người ta không thể nào từ chối được.
Giang Lê cảm thấy mình hiện tại chính là như thế.
Nếu đã đồng ý rồi, vậy là sau này có thể thường xuyên học chung với Ninh Trăn, có học vào hay không là không quan trọng, chủ yếu là học "Cùng Ninh Trăn".
Hơn nữa, cùng nhau học tập, cậu sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Ninh Trăn hơn.
Yêu thầm một người, chính là muốn đến gần người đó hơn một chút.
Cậu đã từng cho rằng là mình rất hiểu Ninh Trăn, cậu biết Ninh Trăn không thích ăn cay, thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là chocolate, nhưng mà cho đến hôm nay cậu mới biết được Ninh Trăn hay mia Chocolate ở của hàng Cục Cưng.
Giang Lê dao động: "Thấp hơn 30%, được không?"
Giang Lê ngẩng đầu, đôi mắt hơi ươn ướt, cầu xin giống như làm nũng vậy.
Ninh Trăn nhìn thấy đôi mắt nai con trong suốt kia, còn có giọng nói mềm mại "Được không", tim đập nhanh hơn, hắn theo bản năng "Ừ" một tiếng, đồng ý rồi.
Giang Lê hơi cong môi cười, nói: "Vậy giảng tiếp một đề nữa đi."
*
Buổi tối 10 giờ 30, Giang Lê dọn dẹp sách vỡ chuẩn bị về nhà, Ninh Trăn bỗng nhiên lấy viên chocolate cuối cùng trên bàn, đưa đến bên miệng của Giang Lê, nói: "Không được lãng phí."
Giang Lê theo bản năng vươn đầu lưỡi đem chocolate đưa vào trong miệng, lòng bàn tay của Ninh Trăn chạm vào cái lưỡi mềm mại của Giang Lê, trong lòng bỗng nhiên run lên, giống như có lông chim lướt nhẹ qua đầu quả tim vậy, cả người đều cảm thấy mềm mại.
Giang Lê kinh ngạc nhìn đôi mắt của Ninh Trăn đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, còn có cảm giác như là thú lớn đang quan sát con mồi.
Tác giả có lời muốn nói:
-------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.