#tien161099 đã beta
Giang Lê làm sao buông tha chuyện cùng nhau về nhà được, đó là cơ hội để cậu đề nghị làm bài tập chung a, cậu vội vàng đeo balo lên vai, tìm xe mình, mở khóa, dùng vận tốc của một vận động viên vượt qua các rào cản, một đường vượt qua rất nhiều bạn học, rốt cuộc nhìn thấy Ninh Trăn đang ở ngoài cổng trường.
Nhưng mà bên cạnh Ninh Trăn nhiều hơn một chiếc xe màu hồng nhạt.
Cô gái kia hình như là lớp trưởng lớp bên cạnh, Giang Lê đột nhiên thắng xe lại, đứng xa xa mà nhìn bóng dáng Ninh Trăn vừa nói vừa cười với cô gái kia, lén lút nghiến răng trừng mắt, nhưng lại không dám đi theo. Wattpadtien161099
"Hừ, có cái gì buồn cười." Giang Lê hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm cô gái kia, nói lầu bầu, "Răng cửa muốn đưa ra ngoài luôn rồi, đẹp cái gì mà đẹp!"
"Này? Anh Giang sao chạy xe chạm vậy?" Chu Kính Sơn đạp xe chạy bên cạnh Giang Lê, thả chậm tốc độ, tò mò hỏi, "Lúc trước không phải mỗi lần tan học anh đều chạy về đầu tiên sao?"
"Tôi...... Hôm nay tôi hơi mệt, muốn chạy chậm không được sao?" Giang Lê lạnh lùng liếc nhìn Chu Kính Sơn, nói ấp úng.
Chu Kính Sơn một tay gãi đậu một tay cầm lái: "Được, sao lại không được?"
Giang Lê quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Trăn, bỗng nhiên phát hiện Ninh Trăn đạp xe nhanh hơn! Rất nhanh hắn đã quẹo vào ngã rẽ!
"Tôi nghỉ xong rồi, đi trước, chào." Giang Lê nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Trăn sắp biến mất, đầu cũng không thèm quay nói với Chu Kính Sơn, lập tức lập tức đạp phanh, chạy nhanh về phía trước.
"Đậu? Tốc độ này mà nói mệt?" Chu Kính Sơn vẻ mặt hoài nghi mà nhìn chằm chằm bóng dáng của Giang Lê, "Đại ca ở trước mặt, mình chỉ là một đàn em."
Giang Lê như là vận động viên chuyên nghiệp, giống như là đã lấy được huy chương, chạy xe Ninh Trăn cách mấy chục mét, chỉ là chuyện trong nhỏ.
Lúc chạy theo còn khoảng 2m, Giang Lê thả chậm tốc độ, đi theo hai người kia vào ngã rẽ, rốt cuộc cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
Cô gái: "Ai nha, nói chuyện lâu như vậy mà tôi vẫn chưa tự giới thiệu nha. Tôi tên Lê Bạch, cậu có thể gọi tôi là tiểu Lê hoặc tiểu Bạch."
Ninh Trăn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng người chạy xe phía sau, trong mắt hiện ra ý cười, người nào đó đang ở phía sau tức đến dựng tóc mái.
"Ninh thần?" Lê bạch thấy Ninh Trăn lại lần nữa thất thần khi nói chuyện với mình, nghi hoặc hỏi, "Cậu hôm nay không khỏe hả? Sao lại thất thần vậy?"
Ninh Trăn hoàn hồn, quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Ừ, tiểu Lê."
Giang Lê chạy theo phía sau, ngay lập tức nổi giận, em mới chính là tiểu Lê! Anh chỉ có thể gọi một mình em như thế! A a a, tức chết ông đây rồi, cố gái này, còn dám cướp nhũ danh của ông đây!
Lê bạch nghe thấy Ninh Trăn gọi tên mình thân mật như vậy, lập tức cười, ngượng ngùng nhu thuận nói: "Vừa rồi cảm ơn cậu nha, nếu không có cậu, tôi chắc phải nữa đêm mới về tới nhà mất."
Giang Lê chạy theo phía sau: ??! Giúp cái gì, mà còn tới nữa đêm?
"Không cần khách khí." Giọng nói Ninh Trăn trước sau vẫn lạnh nhạt.
"Ninh thần, sinh nhật của cậu là tháng 7 phải không? Cậu hình như còn lớn hơn tôi hai tháng, tôi có thể...... Gọi cậu là anh tiểu Trăn không?" Lê bạch ngượng ngùng hỏi.
Ninh Trăn hơi trầm mặc, nghiêng mắt nhìn thoáng qua người ở phía sau đang tính gật đầu --
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói đầy tức giậm: "Không được!"
Giang Lê rốt cuộc nhịn không được nữa, đã cướp nhũ danh của người khác, bây giờ lại cướp xưng hô của người ta!
Lê Bạch đột nhiên bị cắt ngang, hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sau, khiếp sợ mà nhìn Giang Lê: "Giang Lê? Sao cậu lại ở đây?"wattpadtien161099
Ba người cùng nhau dừng xe, đứng cạnh đường.
Ninh Trăn bình tĩnh liếc mắt nhìn Giang Lê đang tức giận, không lên tiếng.
Giang Lê thở gấp, trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời, bởi vì không biết nói sao về chuyện mình cắt ngang cuộc trò chuyện yêu đương của người ta.
Lê Bạch đứng chính giữa hai người, nhìn xem Ninh Trăn lại nhìn Giang Lê, bỗng nhiên đỏ mặt, biệt nữu mà nhéo ngón tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi biết hai người thường xuyên đối đầu với nhau, nhưng mà hai cậu không cần đánh nhau vì tôi đâu."
Giang Lê: ???
"Chuyện là...... Tôi......" Giang Lê giơ tay, vô thố mà giải thích, "Thật sự là......"
Thật sự là tôi không có hứng thú với cô, hai chúng ta là tình địch, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi không thích con gái.
Nhưng mà, trong lúc cậu đang muốn giải thích, trong đầu như bị sét đánh, cậu không thể giải thích được!
Nếu cậu phủ nhận mình không có ý với Lê Bạch, đó chính là thừa nhận mình có ý với Ninh Trăn kẻ thù không đội trời chung của mình, cho nên cậu chỉ có thể nói......
"Tiểu Bạch, cậu là một cô gái rất đáng yêu." Giang Lê nghiêm túc mà vỗ vai Lê Bạch, "Chắc là cậu cũng không có ý gì với tôi...... Haizzz, nhưng tôi cũng không muốn hại cậu. Ninh Trăn thật sự không phải là người tốt, cậu là một cô gái rất ngây thơ ngoan hiền. Nghe tôi, cách xa hắn một chút có được không?"
Ninh Trăn đứng bên canh bình tĩnh nghe Giang Lê nói xàm, lúc này không tiếng động mà lên tiếng.
Giang Lê căng da đầu dùng sườn mặt nhìn Ninh Trăn, kiên quyết không đối diện với ánh mắt của Ninh Trăn.
Đôi mắt Lê Bạch như con cún con nhìn Giang Lê, giọng nói lại rất mềm mại: "Giang Lê, mỗi lần ở trong trường cậu nhìn thấy tôi đều như người lạ mà đi qua, tôi còn tưởng mình không có ấn tượng gì với cậu. Nhưng không ngờ đến cậu đối với tôi......"
Câu nói kế tiếp có hơi ngượng ngùng, cô gái rụt rè nói không nên lời, Lê Bạch ngượng ngùng cúi đầu, bên tai rơi xuống một lọn tóc, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Ninh Trăn thật sự rất tốt, hai người không cần vì tối mà đối đầu, hai người đều rất tốt......"
Giang Lê: "......"
Hoá ra cậu nói nhiều như vậy đều vô nghĩa? Ý tứ của cô là, cả hai người đều muốn?
Giang Lê hơi chán nản, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nở nột nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi sẽ không đánh nhau với Ninh Trăn. Trời tối rồi, cậu mau về nhà đi."
Lê Bạch hiếm khi có cơ hội gặp được hai nam thần, lập tức ngẩn đầu, vô cùng phấn chấn: "Tôi mời hai cậu cùng nhau đi xem phim!"
Giang Lê, nụ cười cứng đờ, theo bản năng quay đầu nhìn Ninh Trăn, người phía sau lạnh lùng mà liếc nhìn Giang Lê, xoay người đi về phía chiếc xe, lạnh lùng nói: "Muốn đi hai người tự đi đi, tôi đi về."
Giang Lê vội vàng quay đầu đi về phía xe mình, vội vàng nói: "Mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm, tôi đi trước, chào nha."
Lê Bạch sửng sờ đứng yên tại chỗ, nhìn hai nam thần đồng thời bước đi, tuy rằng có hơi buồn, nhưng vẫn có cảm giác rất hạnh phúc.
Cô cầm điện thoại chụp một tấm ảnh bóng dáng chạy xe của hai người, ẩn danh đăng lên bản tin trường: 【 Được hai người con trai ưu tú đồng thời theo đuổi, thật sự làm người ta bối rối mà. ヽ(??▽?)ノ】
Rất nhanh, phía dưới có rất nhiều người bình luận.
Lầu một: 【 lầu chủ là nấm độc hả? 】
Lầu hai: 【 rất là đáng yêu nha, tôi cũng muốn được giống như thế! Cầm đi, không cần cảm ơn. 】
Lầu 3: 【 lầu chủ là Bích Loan Xuân, nhà ở hồ Động Đình hả? 】¹
Lầu 4: 【 xóa đi, để tôi đăng cho! 】
Tác giả có lời muốn nói:
----------*-----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
¹