Sau khi dùng xong cơm chiều, từ Midorima biết được đỉnh núi hình như có suối nước nóng, mọi người vừa nghe lập tức chạy đi chuẩn bị đồ để tắm suối nước nóng.
Đãi mọi người thanh thứ tốt đều ăn mặc áo tắm hành tại sơn gian triều sơn đỉnh đi đến khi, liền nghe Akashi lạnh căm căm mà tới một câu, “Phù, không biết nơi này có ma hay không……”
“Gì?” Nghe xong Kise có chút run sợ, thuận tay bắt lấy bả vai của người bên cạnh, trốn ở phía sau người đó.
“Kise-kun, cậu đột nhiên chụp lấy tớ như vậy, tớ sẽ rất giật mình.” trưng ra bộ mặt poker face Kuroko nhìn Kise.
Kise vẫn nhất quyết không buông tay, “Khụ…… Cái kia, người bay bay (A Phiêu) gì đó, tớ hơi sợ……”
“Hả?” Kuroko hỏi, “Kise cậu sợ ma?.”
Ai đó kịch liệt gật đầu.
Aomine liền nói, “A…… Hôm nay cũng không phải lễ Vu Lan, tại sao lại cứ đáng sợ như vậy.”
(Lễ Vu Lan là ngày báo hiếu, nhớ ơn. Cũng là ngày 15 tháng 7 âm lịch, ngày rằm tháng bảy, ngày địa ngục mở cửa cho vong hồn về trần gian của phong tục Á Đông)
Vừa nói xong Aomine liền nhích sát lại gần Kuroko một chút.
Kuroko liền cảm thấy buồn cười, hai người kia cao lớn như vậy, ai lại nghĩ là sợ ma quỷ viễn vong như vậy, đặc biệt là Aomine, nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng giống hoàn cảnh lúc này, Kuroko lại nhớ tới người kia lại xem mình thàng hồn ma thiếu niên, hai tay ôm đầu trốn vào một góc.
“A…… Hiện tại đã là mùa anh đào nở rồi,” Akashi không đầu không đuôi mà nói tới một câu, “Trên núi này có một truyền thuyết đã không ít cô gái ở cây anh đào phía trước treo cổ tự tử, ha hả.”
Akashi từ trước đến nay lấy viẹc hù dọa người khác làm nhiệm vụ của mình, đặc biệt là nhìn đến Kise và Aomine hai người cao to (đen hôi) như vậy chỉ bởi vì trong đêm thanh mát sợ có quỷ mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hắn liền cảm thấy —— đặc biệt hả giận!
(Ối ồ ô=))?)
“A!” Kuroko thình lình mà kêu một tiếng, đáng sợ tới mức Aomine và Kise đều nhìn về cậu, đôi mắt trứng lớn hết mức, thái dương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Xem nơi đó,” Kuroko chỉ ngón tay về một hướng, “Dưới cây hoa anh đào hình như có cái gì đó, màu trắng……”
Kuroko lời còn chưa nói xong, hai người nào đó rất đồng bộ mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Tetsu…… Cậu không phải nói đùa thôi chứ?” Aomine nơm nớp lo sợ hỏi.
“Ực…… Kurokocchi, loại chuyện này vui đùa chính là không hay lắm đâu.” Kise một phen vãn quá Kuroko tay.
“Đúng vậy, tớ cũng thấy được.” Đột nhiên Akashi nói.
“Ở nơi nào?” Murasakibara dù là đi suối nước nóng cũng không quên mang theo một đống đồ ăn vặt đi phía trước, hắn một bên nhau nhai một miêng khoai tây một bên hỏi Midorima, “Mido-chin có nhìn thấy không?”
“Cái này…… tớ nhìn không được rõ lắm, mắt kinh đã để ở trán trọ.” Midorima phi thường trấn tĩnh mà trả lời Murasakibara.
“Haizz,” Murasakibara bĩu môi, nói, “Còn tưởng rằng có ma quỷ ở đâu, thật không vui.”
“Ực……” Aomine và Kise nghe được đoạn đối thoại đã bị doạ sợ đến muốn quay về.
Nói tới không ai lại rảnh rỗi ở nơi này nửa đêm doạ ma ngừoi khác hai người nào đó thở phào một hơi, chỉ là vừa mới phà hơi tru một cái, lại nghe thấy theo lời Kuroko bảo thì đang có người nào đó mặc đồ trắng đang vẫy vẫy tay với bọn họ.
“Tetsu……” Aomine nỗ lực trấn định, nói, “Cậu nói người vậy tay là ai? Có khi nào là lão bản cửa suối nước nóng không?”
Kuroko vẻ mặt mê mang mà nhìn Aomine, lại quay đầu lại nhìn xem Akashi, nghiêng nghiêng đầu —— suối nước nóng có người quản sao?
Dáng vẻ suy tư Akashi nghĩ nghĩ, nói, “Tớ nhớ không sai thì suối nước nóng là mở vì mọi người vì thế…… Lão bản sao, tớ nghĩ là, hẳn là suối nước nóng không chủ rồi, không ai quản lý.”
“Gì?!” kinh hãi kêu to một tiếng, Kise đem hai tay bỏ vào nhau xoa xoa, lại nhỏ giọng nói thầm, “Lạnh quá sợ quá!”
“Cái này……” Aomine máy móc mà đem nhìn về phía Akashi đầu quay lại tới, nhìn Kuroko, “Này Tetsu, cậu nói có…… có người đang vẫy tay ở đâu vậy?”
Trưng ra bộ mặt ‘cậu đang nói gì vậy’ Kuroko nhín lên lại nhìn xuống xem xét Aomine một chút, “Aomine-kun cậu mắt bị mờ rồi sao? Rất rõ ràng mà, đứng ở đó” Kuroko duỗi ngón trỏ ra chỉ một hướng, “Ở đó có cô gái tóc đen thuần mặc một cái Kimono màu trắng đó.”
Aomine nhìn theo hướng mà Kuroko chỉ sợ hãi nhìn vội qua, lại quay sang cậu nói: “Không…… Không có ai mà.”
“Đúng vậy.” Kise cũng nhìn sang một cái, gật đầu, nói, “Tớ cũng đâu có thấy ai……”
“Sao không có ai được?” Kuroko không tin nói.
“Có phải người đó có mái tóc dài hơn nữa còn thắt chéo một bên phải không?” Akashi hỏi Kuroko.
Kuroko nhìn Akashi gật gật đầu.
Murasakibara cũng liếc mắt nhìn một cái, không cam lòng nói, “Không công bằng! Vì cái gì chỉ có Kuro-chin và Aka-chin nhìn thấy, tớ cũng phải nhìn tớ cũng phải nhìn!”
Aomine cùng Kise nghe ba người này nói chuyện đều hạn hán lời, bọn hắn rất sợ cái gì đó ma quỷ mà!
Midorima nheo mắt lại cố nhìn qua hướng chỗ cái cây kia, giống như nghiền ngẫm sờ sờ cằm, nói, “Hình như tớ cũng có thấy cái gì đó mờ mờ mà trắng thì phải.”
Kuroko và Akashi liếc nhìn nhau, đồng thời ở trong lòng nói —— Đó là cậu người mù xem hoa!
Sáu ngừoi đi rất nhanh, thực mau đã đi đến vị trí của suối nước nóng, Aomine trên dưới đánh giá một phen, nói, “Suối nước nóng nhoài trời này quy mô cũng không nhỏ, chậc chậc.”
“Hoan nghênh ghé thăm.” Từ bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp mặc một bộ Kimono màu trắng, hẳn là vợ của lão bản hoặc là lão bản ở đây, người nọ đối với sáu người cúi chào, đem cả bọn dẫn vào trong.
Aomine cùng Kise hai người lại lần nữa nuốt nước miếng một cái, quay đầu lại nhìn Akashi, lại thấy Akashi không biết nhìn đi đâu ngắm cảnh.
“Akashichii này…… Cậu không phải nói nơi này không có lão bản sao?” Kise hỏi.
“À……” hơi hơi nheo mắt lại, tiếp tục nhìn trời, Akashi quyết định làm bộ không có nghe thấy.
Hai người liếc nhau, lại xem Kuroko, Kuroko vẫn là kia phó không có biểu tình bộ dáng, nhìn đến Kise cùng Aomine đều nhìn chính mình, liền nói, “Aomine, Kise, làm sao vậy?”
“Tetsu, chỗ suối nước nóng có lão bản sao?” Aomine hỏi.
“Cái này, hẳn là có,” Kuroko gật gật đầu, “Người cũng đã ra đón, tự nhiên là có rồi.”
Hai người nhìn nhau đều sau đó quyết định ‘thôi đừng hỏi nữa’, càng hỏi tới chính là càng không hiểu.
Sáu người cùng đi vào, thay đồ thành áo tắm, mỗi người bên hông đều vây quanh một cái khăn tắm thực lớn, sau đó mới ra bên ngoài.
“A…… nóng quá!” Kise duỗi một chân đi vào thử thử lại hét toáng lên.
Ngược lại Aomine đến kiểm tra nhiệt độ cũng không thèm, trực tiếp dọc theo nền gạch bóng loáng bên cạnh trượt xuống, còn tán thưởng nói, “A! Thật thoải mái! Sống lại rồi!”
Kuroko cũng xuống ngâm nước, ngồi gần chỗ Aomine, đỉnh đầu quấn một cái khăn lông.
Aomine liếc liếc mắt nhìn Kuroko bên cạnh, Kuroko làn da vô cùng mềm hơn nữa phi thường trắng nõn, hiện tại còn ngâm trong suối nước nóng thêm hơi nước ấm, da trên người đều chuyển hồng ửng. Sau khi Aomine đánh giá một lúc, đột nhiên trên người lại xuất hiện cảm giác khô nóng khó hiểu —— Có lẽ, hôm nay ăn cà ri cùng hải sản nên bị nóng trong người, hiện tại lại đi ngâm suối nước nóng…… Trở về nên uống chút trà giải nhiệt vậy.
(Đã có trà Dr.Thanh, không lo nóng bức.)
Akashi sau đó cũng ngồi cách không xa Kuroko ở bãi đá đối diện, nhìn hai người, khóe miệng lại cong lên một chút nghiền ngẫm.
Còn Murasakibara thì đưa lưng về phía bọn họ, dựa lên trên mặt đá, Midorima cũng dựa một bên, chỉ là đôi mắt thường thường vẫn sẽ bay bay sang hướng Kuroko một chút.
Thấy mọi người đều đã xuống nước không chờ mình, Kise âm thầm đau lòng, đột nhiên nhe răng, “Bùm” một tiếng nhảy xuống nước, toàn bộ nước hai bên đều văng lên mặt Kuroko và Akashi.
Akashi nheo mắt lại nhìn sang Kise, cũng không nói lời nào, Kise trong lòng đã “Lộp bộp” một tiếng —— xong rồi.
Quả nhiên, sau khi Akashi lấy một tay dùng khăn bông lau mặt, tay còn lại giơ ra ba ngón, chậm rì rì mà mở miệng: “Phải rồi, Kise, ngày mai sau khi tập luyện xong quanh sân huấn luyện dư chỗ cho cậu chạy 30 vòng.”
Kise ôm đầu —— quả nhiên.
Bên kia Kuroko cũng không tức giận gì, chỉ chỉ phía sau lưng Kise, nói, “Kise-kun, trước đó tớ có để ý thấy…”
“Cái gì?” Kise nơm nớp lo sợ mà quay đầu lại phía sau kiểm tra, phát hiện chẳng có gì.
“Cô bé kia từ đầu ở nhà trọ đã đi theo cậu, tớ còn tưởng là người quen của Kise, chỉ là không ngờ tới lại theo luôn tới đây, nơi này chính là khu vực tắm của nam mà……”
Kise “khịt” một tiếng, cả người run lên, nói trong lòng —— hắn hiện tại đang ngâm mình trong suối nước nóng, tại sao lại lạnh như vậy!
Aomine tỏ vẻ không biết gì, hắn vô cùng sợ cái trường hợp này, nhanh trí cúi đầu nhắm mắt giả làm heo ngủ.
(Chả biết anh tởn vụ bị Akashi phạt hay là sợ ma)
Akashi nhìn sang Kuroko một cái, Kuroko lập tức đối với Akashi lén lút cười.
Ngạc nhiên một chút, khóe miệng cong lên môt chút không ai phát hiện, híp mắt lại nhìn sang Kise, tiếp thêm một câu, “Đúng vậy, là một đứa bé.”
Kise kinh sợ nhìn Akashi, “Đội trưởng…… Không cần nói đùa vậy đâu……”
“Cậu cảm thấy tớ là đang nói đùa?” Akashi thanh âm nháy mắt lạng đến đóng băng, Kise hình như cảm thấy suối nước nóng này xem chừng đều đã không còn tốt nữa rồi, Akashi lại nói tiếp, “Này, em tên gì?”
Kuroko nghe thấy Akashi ở cùng kia “cô bé” đối thoại, che miệng lại, nghẹn cười, cũng nói: “A, em tên Ryana sao, tên nghe rất hay.”
Akashi tiếp tục hỏi: “Em vì sao lại tới đây?”
Kuroko đột nhiên nhìn qua bên kia, hiểu rõ gật gật đầu, nói, “Thì ra là đi theo anh trai tóc vàng”
“Là cái anh trai tóc vàng ở kia sao?” Akashi sờ sờ cằm, liếc liếc mắt sang Kise, hỏi tiếp.
Kise nhìn hai người, đều nhìn ra được đáy mắt tràn ngập kinh tủng.
Kuroko cười, chậm rãi nói, “Nguyên lai là như thế này a……”
“Không nghĩ tới cư nhiên là như thế này a.” Akashi nhìn nhìn Kise.
Kise hiển nhiên đã chịu kinh sợ, mắt lia lịa tìm khắp nơi, muôn giảm một chút sợ hãi trong lòng, vô tình nhìn thoáng qua Midorima đang bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Ở trong mắt Kise, Midorima lắc đầu là đang nói mình —— Không cần nghi ngờ, bọn họ đang nói thật mà.
Thực ra ý của Midorima là —— Haiz, hai người này đang chơi xấu trong lòng, có lẽ muốn dọa cho cậu ta sợ chết.
Ngoài ý muốn là Midorima không nghĩ tới Kuroko ngày thường không hiện núi không lộ sương, không ngờ lại có một mặt này, lại lắc lắc đầu —— Sau này xem ra không thể tùy tiện đắc tội Kuroko, nếu không không biết khi nào cậu lại liên thủ cùng Akashi đùa chết hắn, lúc đó thì thật thảm.
(不显山不露水| không hiện núi không lộ sương: những người khiêm tốn, không biểu hiện cảm xúc quá thái)
Trước mắt chính là hậu quả của Kise làm gương, không cẩn thận đồng thời đắc tội người tuyệt đối không thể chọc Akashi cùng một con cừu vô hại thật ra lại là nghé con Kuroko, Kise thật sự khóc cũng không nổi, trái phải xoay đầu nhìn Kuroko và Akashi, khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Kise-kun cậu làm người thật thất đức.” Kuroko nói.
“Đúng vậy, Kise, lần này cậu không đúng rồi,” Akashi thanh âm lại mất đi độ ấm, khóe miệng gợi lên một độ cong thâm ý mà cười, “Cậu tại sao đồng ý cùng người ta đi chơi, hiện tại không thừa nhận chứ.”
“Tớ, tó không có mà.” Kise lúng túng vừa biện giải, vừa nhanh chóng lục lại trí nhớ, chính hắn khi nào cùng một cô bé hứa cùng đi chơi? Không có mà! Hơn nữa hắn căn bản chưa từng đi đến nơi này mà!
Nhìn Kise một bộ dạng chân tay luống cuống, Kuroko và Akashi hai người nhìn nhau cười, ăn ý mà cười càng tươi, “Ha ha! Ha ha!”
Midorima tiếp tục lắc đầu.
Murasakibara hứng thú nhìn ba người chơi đến “Vui vẻ”.
(Thực chất là lười góp vui:v)
Aomine vậy mà cố quá thành quá cố thật sự ngủ, bị tiếng cười lớn đánh thức, xoa xoa hai mắt, ểu oải mà mở miệng hỏi, “Tetsu, các cậu có gì vui sao?”
Đáng thương Kise vô tội mà nhìn hai người —— Vừa rồi trong lúc hắn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì sao?
“Cứu tớ ~!” Tiếng kêu cứu của Kise sau đó xuyên qua màn đêm, to tới mức làm con chim trên cây cũng phải bay đi, vừa bay khỏi còn không quên kêu một tiếng, như là thể hiện bất mãn của tiểu chim lớn vào đó.
...
Phía sau, phần phiên ngoại chính là H=))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT