"Là em để."
Cô gái nhỏ cầm ly nước ấm đứng trước mặt Văn Dục Phong, có chút vô thố nhìn phong thư trên bàn.
"........"
Văn Dục Phong nhìn Tần Tình, ánh mắt trầm xuống.
......."Cậu hiện tại chỉ dựa vào cái gọi là 'cận thủy lâu đài*' mới thân cận với cô ấy, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng cách, 'cận thủy lâu đài là có thể có kết quả tốt sao?".......
...... "Thừa nhận đi Văn Dục Phong, cậu và cô ấy trước giờ không phải là người chung một vòng tròn, tôi thật sự nghĩ không ra, cậu rốt cuộc vì cái gì mà một hai phải quấn lấy cô ấy?".......
....... "Chờ tới khi phân ban, với thành tích của cô ấy, tất nhiên sẽ chọn lớp tự nhiên dự bị cho đại học —— tôi sẽ ở đó chờ cô ấy, cậu có thể sao? Sau đó, khoảng cách giữa hai người sẽ lớn biết bao nhiêu?".......
Những lời nói của Lâm Văn Thao vẫn còn phảng phất bên tai, Văn Dục Phong nhìn Tần Tình một cái thật sâu, xoay người trở về vị trí.
Chuông vào học cũng bắt đầu reo lên.
Tần Tình do dự một chút, liền cũng vội vàng đi qua.
"...... Đây là của một nữ sinh sơ trung đưa tới."
Sau khi trở về chỗ ngồi, Tần Tình do dự nhìn Văn Dục Phong ngồi bên cạnh mình, đường cong trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam sinh khi không nói cười có chút sắc bén, nhìn thế nào cũng là một bộ dáng đang tức giận.
"Sau khi cô ấy đưa cho em liền lập tức chạy mất, cho nên......"
Văn Dục Phong rũ mắt xuống, ngón tay thon dài kẹp lấy phong thư mỏng hồng nhạt, quơ quơ trên không trung.
Sau đó hắn hơi nheo mắt lại, xoay mặt qua.
"Em biết đây là cái gì sao?"
Tần Tình nhìn phong thư kia suy tư hai giây, mới nhăn cái mũi nhỏ lại, có chút không chắc, hỏi: "....... Thư tình?"
"........"
Thiếu chút nữa Văn Dục Phong bị bộ dáng vô tội của cô gái nhỏ làm cho đau sốc hông.
"Em một chút cảm giác cũng không có?"
Tới lúc này chân mày của Tần Tình càng nhíu chặt: "Cảm giác cái gì?"
"......" Ánh mắt của Văn Dục Phong hung dữ, chớp mắt một cái, hắn bỗng nhiên cúi người xuống đè ép qua, phong thư trong tay đặt mạnh xuống bàn học của cô gái nhỏ.
Cùng lúc đó, tay trái của hắn chống lên vách tường phía sau Tần Tình.
Tần Tình chấn kinh ngửa người ra sau, chờ tới khi lấy lại tinh thần thì đã bị nam sinh giam giữ trong lồng ngực.
Trong lớp học đều nghe được động tĩnh ở bàn cuối, có người có tâm tư muốn nhìn trộm một chút. Khi vừa nhìn thấy tư thế của hai người, mọi người không hẹn cùng nhau rụt cổ quay đầu lại.
—— tuy rằng bọn họ rất muốn xem náo nhiệt, nhưng bảo toàn sinh mệnh vẫn là nhất.
"Hiện tại", khóe môi nam sinh hơi cong lên, nụ cười có chút quen thuộc nhưng Tần Tình cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Hắn nghiêng người sát về phía trước: "Hiện tại có cảm giác gì?"
"......."
Tay của Tần Tình đã sớm bị nắm lấy gắt gao.
Tần Tình ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm nam sinh gần trong gang tấc, không biết bởi vì do khoảng cách nên nín thở, gương mặt do bị nghẹn nên hơi đỏ lên.
"Văn Dục Phong, đây là lớp học, anh, anh không thể như vậy."
"Anh còn tưởng rằng em thực sự một chút cảm giác đều không có đâu." Nam sinh đối với lời nói của Tần Tình ngoảnh mặt làm ngơ, khóe môi càng cong thêm, hô hấp nóng rực quét qua vành tai của cô gái nhỏ ——
"Vậy nếu đổi lại là người khác, em cũng không có cảm giác?"
"......."
Tần Tình chậm rãi mở to hai mắt.
Cảm giác bản thân sắp hít thở không thông, cả người đều tràn ngập trong hơi thở, cuối cùng Tần Tình cũng tìm được một khe hở, cũng thành công làm lý trí từ trong khe hở chui ra, hiểu rõ nguyên nhân người này đột nhiên làm ra động tác kỳ quái này.
Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong: "Em biết anh sẽ không."
"........"
Lần này đến lượt nam sinh ngơ ngẩn.
Truyện Tiên HiệpĐôi mắt của cô gái nhỏ hắc bạch phân minh, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của mình trong đó.
Tần Tình vẫn chưa chú ý tới Văn Dục Phong thất thần, ánh mắt rơi xuống phong thư hồng nhạt trong tay nam sinh: "Cứ cho là anh nhận lấy, nhưng anh cũng sẽ không xem đúng không?"
Tần Tình quay mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại hơi cong, khóe môi cũng cong lên: "Văn Dục Phong, em biết anh là người thế nào, em biết anh sẽ không làm như vậy —— cho nên em mới nói là không có cảm giác gì."
"......."
Trong vài giây ngắn ngủi, tình thế chợt xoay chuyển, hầu kết của Văn Dục Phong lăn lộn, có chút cuống quít dời tầm mắt.
Hắn cảm thấy chính mình không dám đối diện với cô gái nhỏ.
Sợ nhịn không được.
...............
*Cận thủy lâu đài (近水楼台) :
Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo.Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vụ Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự v v. Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ: "Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc ". Tức "Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ".Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong thơ có hai câu: Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuânĐây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua đó để nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã thuận theo ý nguyện của Tô Lân, cất nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình.Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: "Cận thủy lâu đài" để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.