Thẩm Lương nghe vậy bước chân liền dừng lại, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân rời khỏi phòng học.
Trong phòng học quay lại bầu không khí an tĩnh.
Văn Dục Phong giương mắt nhìn về phía sau lớp học. Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ không nói môt lời, thần sắc rất phức tạp ngồi đó, tựa như hai viên cải trắng tuyệt vọng.
"Các cậu đi trước đi."
Văn Dục Phong nói xong liền bước xuống bục giảng đi tới trước bàn Tần Tình, một tay cầm lấy ba lô cô gái nhỏ đang ôm trong ngực ——
"Anh đưa em về nhà."
Tần Tình hơi giật mình mở to mắt: "Không cần anh đưa...."
"Như vậy sao được?" Văn Dục Phong cười như không cười đánh gãy lời nói của Tần Tình, sau đó lười biếng quay đầu nhìn cô một cái: "Em đảm bảo sau này 'thành tích' của anh tiến bộ, anh phải hộ tống em về nhà an toàn a."
Nói xong, Văn Dục Phong cũng không cho Tần Tình cơ hội cự tuyệt, một tay cầm lấy ba lô của cô gái nhỏ vác lên vai, một mình đi ra khỏi lớp học.
Tần Tình ngẩng ngơ, vội vàng đuổi theo cái ba lô mình bị lấy đi.
Mà phía sau lớp học, Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ há hốc mồm nhìn Văn Dục Phong cao 1m68 vác trên vai cái ba lô màu hồng phấn của nữ sinh ra khỏi lớp.
Diễu võ dương oai.
"......"
Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ trầm mặc liếc nhìn nhau một cái.
Bọn họ cảm thấy tam quan của mình sắp không chống đỡ được......
Tần Tình một đường đuổi theo ra khỏi lớp học, thật vất vả mới đuổi kịp Văn Dục Phong đang đến cầu thang tầng 1.
"Thật không cần anh đưa em......"
Tần Tình hơi thở không ổn định đi bên cạnh Văn Dục Phong, sau đó cô có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh một vòng, hạ thấp âm thanh, mềm mại mở miệng: "Anh đưa cặp cho em đi, người khác đều đang nhìn kìa."
Tuy rằng lúc nãy hai người trì hoãn không ít thời gian ở lớp học, bất quá lúc này khu dạy học cũng không thiếu học sinh, xác thật là có nhiều ánh mắt kinh dị nhìn về phía bên này.
Đối với ánh mắt như vậy, Văn Dục Phong nhìn cô gái nho nhỏ đang đi bên cạnh mình, cười khẽ.
"Không đưa."
"......."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tần Tình đều đã nhăn hết lại.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô vẫn đuổi theo: " Lúc nãy anh hai của em có nhắn tin tới, bà nội nói với anh ấy buổi sáng em không có mặc áo khoác, nên trưa hôm nay anh ấy tới đón em."
Vừa nghe xong lời này, bước chân của Văn Dục Phong liền dừng lại, chân mày sắc bén cũng nhíu lại.
"Lại là người lần trước kia?"
Tần Tình trầm mặc.
Cô thật sự không biết vì sao giữa hai người này có địch ý lớn như vậy?
Thấy Tần Tình không nói chuyện, tự nhiên Văn Dục Phong cũng biết được đáp án.
Khuôn mặt thanh tuấn liền lạnh xuống, đôi mắt đang cất giấu sự sung sướng liền cũng trầm xuống theo.
Hắn một lần nữa bước đi, vừa đi vừa nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Thanh âm trầm thấp có vẻ không vui.
"Tần Tình, em có biết qui định trong 《 luật hôn nhân 》, quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không được kết hôn."
"....... A?"
Tần Tình đột nhiên thấy ngốc ngốc, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
"Cho nên về sau, em phải bảo trì khoảng cách với hắn."
"..........."
Phản ứng này 'hắn' là ám chỉ ai, Tần Tình im lặng, trong lòng cảm thấy phức tạp.
——
Mẹ ơi, con mới đổi chỗ ngồi........ Bạn cùng bàn hình như bị bệnh tâm thần thì làm sao bây giờ?
Tần Tình bên này lén lút chửi thầm, rất nhanh hai người đã đi đến cổng trường.
Chờ tới lúc Tần Tình hoàn hồn, nhìn thấy cổng trường Nhất Sư, sắc mặt liền đột nhiên biến đổi.
Tần Tình theo bản năng duỗi tay kéo Văn Dục Phong đến bên cạnh.
Trong cổng trường Trung học Nhất Sư có một cây hòe rất lớn, mấy người mới ôm hết được, Tần Tình lôi kéo Văn Dục Phong ra phía sau cây, đồng thời ngó đầu ra thăm dò phía xa bên ngoài.
Văn Dục Phong nhìn thấy bộ dáng này của cô gái nhỏ, khóe môi liền cong lên, cũng cúi người theo, ở bên tai Tần Tình thổi khí.
"Em nhìn ai vậy, Điềm Điềm?"
"......."
Tần Tình đang tập trung tinh thần nhìn phía bên ngoài cổng trường, đột nhiên bên người xuất hiện một hơi thở nóng rực cùng với xưng hô thân mật khiến cô kinh ngạc một chút, theo bản năng nhảy sang bên cạnh.
Văn Dục Phong sớm cô ý trêu chọc, một phen kéo cô gái nhỏ trở lại.
—— Hoặc cố tình hoặc là vô tình thu thế không được, cô gái nhỏ bị hắn kéo vào trong lòng ngực, hắn cũng đè nặng âm thanh, nấp phía sau cây hòe lớn.
Phần lưng bị đau Văn Dục Phong cũng không hề hấn gì. Dừng lại một lúc, hắn khẽ liếm hàm trên, ánh mắt nguy hiểm liền rũ mắt.
Âm thanh nam sinh trong trẻo pha một chút khàn khàn:
"Tâm tư đã bại lộ, bạn học nhỏ."
"......"
Mùi thuốc lá xen lẫn bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi, Tần Tình cảm giác được khuôn mặt mình dán sát vào áo sơ mi dưới trời hạ nóng ẩm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn căng đến đỏ bừng.
Tần Tình hoảng loạn lui một bước, không biết bởi bì do chấn kinh mà bị đụng đau, nâng đôi mắt trong trẻo ánh nước lên nhìn Văn Dục Phong.
Hoảng đến Văn Dục Phong cũng nheo nheo mắt lại.
Bị ánh mắt nguy hiểm kia nhìn chằm chằm, Tần Tình cơ hồ muốn chạy trối chết.
Nhưng nghĩ đến cặp sách của mình còn ở chỗ người đó, Tần Tình chỉ có thể to gan nhìn Văn Dục Phong, thanh âm mềm mềm ——
"Văn Dục Phong...... Anh đưa cặp sách cho em, em muốn đi tìm anh hai."
"...... Chậc."
Ánh mắt Văn Dục Phong tối lại, cong lưng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ: "Em có biết hay không, lúc này không nên ở trước mặt anh nhắc tới người khác?"
Tần Tình chớp chớp mắt.
Qua vài giây, cô mới chậm rì rì cúi đầu.
Bộ dáng vô hại kia không một chút phòng vệ, ánh mắt của Văn Dục Phong rất nhanh giống như là dưới đáy biển sâu.
Chỉ là nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt của đối phương, ánh mắt của Văn Dục Phong càng lúc càng tối hơn, trong lòng cất giấu một con hung thú đang thở gấp duỗi móng vuốt ra, sau đó bị hắn nắm chặt tay đè xuống.
Qua một hồi lâu, Văn Dục Phong mới bình ổn trong lòng, một lần nữa nâng mắt.
Ba lô trong tay liền đưa về phía trước.
Sắc mặt Tần Tình hơi mừng rỡ, duỗi tay qua tiếp nhận.
Bất quá những ngón tay tinh tế xinh đẹp còn chưa chạm tới thì cặp sách kia đã bị thu hồi về lại.
Nam sinh một lần nữa cong môi, giương mắt nhìn cô: "Anh đã đem bọn Lý Hưởng đuổi đi, em lại để anh về nhà một mình?"
Biểu tình Tần Tình liền cứng đờ, nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, trong lòng nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Tại vì anh hai không thích em và anh lui tới, nếu bị anh ấy nhìn thấy, thì....."
"Vậy để bồi thường, em gọi anh một tiếng."
Khóe môi Văn Dục Phong hơi cong lên.
Tần Tình ngẩng ra một chút, đầu nhỏ cúi thấp xuống.
Nhìn bộ dạng đáng thương giống như con thỏ bị con hổ dùng móng vuốt đè xuống chà đạp, trong lòng Văn Dục Phong cảm thấy mềm nhũn.
Hắn bất đắc dĩ mà cười nhẹ: "Được rồi, em đi ——"
"Dục..... Dục ca."
Âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên.
Còn có chút nói lắp.
Đôi tai của cô gái nhỏ lộ ra bên ngoài đã đỏ bừng.
"........."
Văn Dục Phong cứng đờ một giây.
Chờ hồi phục lại tinh thần, đôi mắt đen của lão hổ nhìn con mồi, thiếu chút nữa nhịn xuống không được mà đem móng vuốt bắt lấy con thỏ trắng cắn một ngụm.
............ Mẹ nó.
Trong lòng Văn Dục Phong liền chửi thầm một tiếng.
Hắn hiện tại chỉ muốn đem cô gái nhỏ trước mắt đè phía sau cây hòe...... Hôn đến nói không ra lời.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đại cây hòe: Các người có hỏi qua ý kiến của tôi sao = =
.......................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT