Văn Dục Phong ôm Tần Tình đặt lên bàn, từ trong ra ngoài phòng học đều yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe.

—— Trong lớp chưa từng có người nhìn thấy thế trận như thế này.

Mà câu nói đầu tiên "anh sai rồi" kia đã làm cho nhiều người xuất hiện ảo giác, thì câu tiếp theo mọi người đã hoàn toàn khiến cho mọi người giật mình, trực tiếp bất động.

Bọn họ cảm thấy Văn Dục Phong không chút để ý khi bị thông báo phê bình hoặc bị xử phạt cũng còn cười được, nhưng người trước mặt nói lời nhận sai với âm thanh nhu trầm khàn khàn —— bọn họ một chút cũng không quen thuộc, một chút cũng không quen biết.

Lý Hưởng ngồi ở phía sau cũng dại ra, một lúc sau liền thấp giọng mắng một câu.

"...... Triệu Tử Duệ, cậu mau đánh tôi một cái, tớ cảm thấy tớ đang nằm mơ chưa có tỉnh lại."

"........."

Triệu Tử Duệ nghe vậy liền liếc nhìn hắn một cái: "Chúng ta còn chưa có tỉnh, cùng chung giấc mộng với cậu?"

"Cũng đúng."

Lý Hưởng ai oán rụt rụt bả vai, nghiêng người nằm bò ra trên bàn.

"Tớ nghĩ có nằm mơ cũng không mơ thấy Dục ca nhận sai....... Hơn nữa không biết vì cái gì tớ cảm thấy thời gian tiêu diêu tự tại của chúng ta sắp kết thúc rồi."

Triệu Tử Duệ liếc mắt nhìn Lý Hưởng một cái, khó có được không độc miệng cũng không nói chuyện.

——

Bởi vì lúc này suy nghĩ của hắn và Lý Hưởng giống nhau.

Trong lớp học yên tĩnh, Tần Tình đang mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng tìm thấy một tia lý trí.

Cô nhẹ nhàng giãy giụa một chút, âm thanh mang theo một chút mềm mại vô lực.

"Anh thả em xuống đi......."

Văn Dục Phong không nói chuyện, khoanh tay ôm cô gái nhỏ xuống bàn.

Sau đó hắn xoay người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô gái nhỏ ——

"Anh đưa em đến phòng y tế."

Tần Tình nhăn mi lại.

"Em không có việc gì........ Kiên trì thêm một chút nữa liền —— "

"Cả người em đều nóng như vậy, kiên trì thêm một tiết nữa có phải anh gọi xe cứu thương giúp em luôn không?"

Lời nói của Văn Dục Phong vững vàng đánh gãy lời Tần Tình.

Tần Tình hơi chu môi, cả khuôn mặt nhỏ mang theo một chút kháng cự.

Văn Dục Phong vẫn giữ nguyên tư thế kia, liếc mắt nói ——

"Hay là em muốn anh đổi tư thế khác?"

"................."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt người khác dại ra, cảm thấy khó hiểu đây là ý gì, Tần Tình đã điều động thể lực cực hạn của mình, cuống quýt nằm lên lưng nam sinh.

——

Nếu lại trước mặt mọi người bị khiêng đi, Tần Tình thật sự không muốn sống nữa.

"............."

Thấy mình đã làm được Văn Dục Phong liền quay mặt lại, môi khẽ nhếch lên.

Cảm giác được hô hấp của cô gái nhỏ đang nằm trên lưng mình nhiệt độ cao hơn bình thường, sắc mặt Văn Dục Phong liền đen lại, chân mày sắc bén cũng chau lại.

Hắn không dám tiếp tục trì hoãn, đem người cõng lên đi ra ngoài lớp học.

Đồng thời nói nhanh với người phía sau ——

"Lý Hưởng, tiết toán sau xin nghỉ cho cô ấy."

"Ai."

Lý Hưởng theo bản năng lên tiếng.

..............

Từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên Tần Tình được cõng trên lưng. Gần gũi không có một khe hở, cảm nhận được hô hấp, da thịt kề sát.

Tần Tình có chút không được tự nhiên đem đôi tay vòng qua trước cổ nam sinh, cánh tay dán trên đôi vai rộng lớn cảm thấy an tâm, tuy rằng nhiệt độ cơ thể xa lạ khiến cô muốn buông ra, nhưng nhìn nghiêng qua một bên, Tần Tình cảm thấy bệnh sợ độ cao của mình có hơi nghiêm trọng.

............... Người này lớn lên thật cao a.

"Một tám sáu."

Âm thanh khàn khàn gần sát làm cơ thể hơi chấn vang lên.

Tần Tình ngẩn ngơ.

Sau đó cô mới phản ứng lại, mới vừa rồi mình đem những suy nghĩ trong lòng nói ra sao.

Chẳng qua không đợi Tần Tình cảm thấy xấu hổ vì chính mình lỡ nói ra, tự nhiên cô cảm thấy mất mát.

—— thế nhưng lại cao hơn mình hơn hai mươi cm.

Qủa nhiên chuyện chênh lệch gien thật khiến người ta tuyệt vọng.

Hình như cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ đang ghé vào bờ vai của mình, chân dài của nam sinh dừng bước lại, hơi nghiêng mặt qua.

"Làm sao vậy?"

"........"

Tần Tình chậm rì rì nằm trở lại, gương mặt dán lên áo sơ mi trắng, kề sát lại che khuất khuôn mặt nhỏ.

Đôi mắt đen ươn ướt vô tội lại có chút thất thố.

Đợi trong chốc lát nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, Văn Dục Phong tưởng cô gái nhỏ bị bệnh nên khó chịu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cho tới khi tới bên ngoài khu y tế, khi hắn chuẩn bị nhấc chân bước vào cánh cửa, mới nghe thấy cô gái nhỏ sau lưng nói một câu.

"Sao anh lại cao như vậy........."

Văn Dục Phong ngẩn ra hai giây sau đó mới lấy lại tinh thần, không khỏi bật cười.

Sinh bệnh luôn làm tâm tình mẫn cảm lại mềm mại, cũng sẽ dễ dàng ỷ lại, không có đề phòng.

Tần Tình cũng không ngoại lệ.

Nghe thấy được âm thanh cười nhẹ của nam sinh, Tần Tình nhẹ nhăn cái mũi đỏ đỏ, ánh mắt uể oải: "Sao em lại không thể cao lên được nữa."

Văn Dục Phong cõng cô gái nhỏ đi lên lầu, vừa đi vừa cười nhẹ vừa đáp lời Tần Tình.

"Em muốn cao để làm gì?"

Tần Tình cau mày suy nghĩ.

"Có thể nhìn thấy phong cảnh mà không nhìn tới, có thể lấy được những đồ vật trên cao, có thể lau được bảng mà không cần phải đứng trên ghế......"

Văn Dục Phong cõng Tần Tình đi tới lầu hai, nhìn thấy biển phòng y tế phía xa xa, hắn liền nhấc chân đi qua.

Đồng thời mở miệng: "Sau này, anh sẽ cõng em lên xem, anh giúp em lấy, bảng đen thì để anh lau."

Vừa nói dứt câu, hắn đẩy cửa bước vào.

Giáo y đang ngồi ở bàn làm việc nâng nâng mắt kính, nhìn Văn Dục Phong trước, sau đó mới nhìn Tần Tình phía sau.

Sau đó giáo y trầm mặc trong chốc lát:

"Sao lại là hai em?"

Tần Tình nghe vậy mới ngước mắt, nhìn thấy giáo y lần trước mà mình bị cảm nắng khi học quân sự, không khỏi lúng túng.

"Cô gái nhỏ bị sao vậy?"

Không đợi Tần Tình mở miệng, Văn Dục Phong đã ôm người đặt xuống, mở miệng nói.

"Cảm mạo nên phát sốt, nhiệt độ cơ thể hẳn không kém 38 độ."

Giáo y lấy một cái nhiệt kế đưa cho Tần Tình.

"Lúc này trời vừa mới hạ nhiệt độ liền bị cảm? Sức chống cự của cô gái nhỏ này rất kém, không thể như vậy được nha."

Giáo y lúc này mới chú ý trên người Tần Tình khoác một cái áo khoác đồng phục, sau đó nhăn mày lại.

"Các cô gái nhỏ hiện tại chỉ muốn đẹp mà không giữ ấm —— có phải buối sáng đi học em quên áo khoác không? Chỉ lo xinh đẹp là không được, lỡ như bị lạnh sẽ tổn thương tới xương cốt, lưu lại bệnh căn, sau này chính em sẽ là người chịu khổ! Hiện tại thì em chưa cảm thấy, chờ sau này lớn tuổi hơn, khi mà bị cảm lạnh, buổi tối sẽ bị đau đến mức không thể ngủ được............."

Mắt thấy cô gái nhỏ vốn ốm yếu, lại còn bị giáo huấn đến mức cúi thấp đầu hết xuống, Văn Dục Phong thật sự nhịn không được.

Hắn ngồi dậy, môi mỏng hé mở.

"Đừng trách em ấy, hãy trách em."

Giáo y chuẩn bị nói câu gì đó liền sửng sốt, ánh mắt đang nhìn xuống liền nâng lên ——

"Có ý gì?"

Thần sắc của Văn Dục Phong nhàn nhạt.

"Không liên quan tới em ấy, cô chỉ cần xem bệnh cho em ấy, còn muốn giáo huấn gì thì nói với em là được."

"..........."

Giáo y nghe lời này xong liền nghẹn lại, ngây người một hồi lâu mới tức giận nhìn Văn Dục Phong một cái, quay đầu đi tới phòng thuốc.

..................

Cuối cùng khi đo nhiệt độ cơ thể là 38 độ rưỡi, Tần Tình kiên kì không muốn tiêm thuốc, cuối cùng chỉ lấy thuốc hạ sốt và thuốc cảm, hai người liền rời đi.

Trước khi đi, Văn Dục Phong muốn cõng Tần Tình về nhưng Tần Tình lại muốn tự mình đi, hai người giằng co một hồi lâu.

Cuối cùng nhìn thấy Tần Tình cắn răng cương quyết, hắn lại không nhẫn tâm cãi nhau với Tần Tình, liền tùy ý để Tần Tình tự đi về.

Mặc dù như vậy, Tần Tình vẫn mặc một cái áo khoác đồng phục che hết nửa chân, phía sau có một vị chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng, tay đút túi quần đi theo, hấp dẫn toàn bộ các học sinh đi ngang qua, tất cả đều quay đầu lại nhìn.

Trái ngược lại với những ánh mắt ấy là chỉ nhìn phía dưới, Tần Tình hận không thể đem toàn bộ chính mình thu nhỏ lại nhét vào trong chiếc áo khoác rộng lớn.

May mà đoạn đường trở lại lớp học không xa lắm, không mất quá nhiều thời gian Tần Tình và Văn Dục Phong đã đứng trước cửa lớp 6 năm hai.

Nhìn thấy Thẩm Lương đứng trên bục giảng, Tần Tình đi ở phía trước liền ngẩn ra, Văn Dục Phong theo phía sau nhẹ hạ mi mắt.

"........ Thầy Thẩm."

Hai người không nhanh không chậm đồng thời mở miệng.

Thẩm Lương tự nhiên nhìn thấy được sự khó hiểu của Tần Tình, liền mở miệng nói: "Là như thế này, thầy Phó của mấy em bị bệnh gan, trong khoảng thời gian này phải nằm viện trị liệu, học kì này thầy tạm thây thầy ấy chủ nhiệm lớp các em; giáo viên toán cũng sẽ có sự sắp xếp,bởi vì hôm nay chuyện xảy ra quá đột ngột nên không kịp thay đổi, cho nên tiết này đổi thành tiết vật lý."

Hắn dừng lại quay đầu nhìn về phía cả lớp ——

"Bất quá các em cũng đừng quá lo lắng, đợi sau khi đổi giáo viên toán thầy nhất định sẽ trả lại tiết cho các em."

Vừa nghe lời này, có học sinh trong lớp sôi nổi mở miệng ——

"Không cần a không cần a!"

"Thầy Thẩm ngàn vạn lần đừng làm vậy!"

"Đúng đúng đúng thầy cứ việc dạy, ngàn vạn đừng đổi lại........"

Đối với tính tình giảng bài dí dỏm của Thẩm Lương, học sinh bọn họ rất hoan nghênh, nếu nhất định phải đi học, bọn họ ước gì chỉ có Thẩm Lương dạy.

Thẩm Lương biết rõ đám học sinh này nghĩ như thế nào, hắn cũng không trả lời, cười cười, trong lòng đều có tính toán.

Sau đó Thẩm Lương liền quay sang hai người đang đứng ngoài cửa.

Ánh mắt hắn dừng lại một giây trên chiếc áo khoác đồng phục mà Tần Tình đang mặc trên người, liền trở lại bình thường.

"Tần Tình, Văn Dục Phong, các em nhanh chóng về chỗ ngồi đi. Đặc biệt là Tần Tình, nếu thấy không thoải mái thì nói với thầy, về nhà nghỉ ngơi, không cần quá sức?"

Tần Tình lắc lắc đầu: "Thầy, em thấy khá hơn nhiều rồi."

Tần Tình nói xong liền an tĩnh ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, Văn Dục Phong cũng trở về —— bất quá là đi theo Tần Tình về vị trí của Tần Tình trước.

Văn Dục Phong cầm ly nước trên bàn lên, sau đó quay qua nhìn Thẩm Lương đang đứng trên bục giảng.

"Thầy Thẩm, em ấy cần phải uống thuốc trước khi ăn cơm, em đi lấy nước cho em ấy."

"......."

Ánh mắt Thẩm Lương chợt lóe, cuối cùng vẫn gật đầu, chưa nói gì.

Văn Dục Phong tựa hồ không cảm thấy Thẩm Lương sẽ không đồng ý, thuận thế đi ra ngoài.

.............

Chờ sau khi tiết cuối cùng này kết thúc, Văn Dục Phong là người đứng dậy đầu tiên trong lớp.

Mọi người trong lớp sôi nổi chú ý nhưng lại không dám nhiều lời, Văn Dục Phong trực tiếp đi tới bên cạnh bàn của Tần Tình.

"Em có cận thị không?"

Vấn đề bất thình lình ập tới làm Tần Tình ngốc một chút, qua hai giây mới lắc lắc đầu.

Khóe môi của Văn Dục Phong khẽ nâng lên.

"Em chờ anh một chút."

"........"

Tần Tình đang chuẩn bị đứng dậy liền do dự ngồi xuống, nghĩ đến mình còn mặc áo khoác của anh ấy nên cũng không thể cự tuyệt.

Vì thế Tần Tình nhẹ ngồi lại.

Văn Dục Phong đi tới gần Thẩm lương đang đứng trên bục giảng thu thập giáo án.

"Thầy Thẩm, học kỳ này của lớp sáu mọi chuyện đều do thầy phụ trách hết phải không?"

Thẩm Lương sửng sốt ngẩng đầu, cảm thấy có chút hứng thú nhìn Văn Dục Phong.

——

Dạy ở lớp sáu hơn một năm, giáo bá nổi tiếng nhất trường lần đầu tiên chủ động hỏi chuyện hắn.

Hơn nữa lại nói chuyện nghiêm túc như vậy.

Thẩm Lương nghĩ xong như vậy, cười gật gật đầu.

" Đúng vậy, tuy rằng bệnh của thầy Phó không quá lo ngại, nhưng vẫn phải tiểu phẫu —— sau khi phẩu thuật phải nghỉ dưỡng một thời gian, không quá thích hợp làm việc mệt nhọc; cho nên ít nhất thầy sẽ chủ nhiệm lớp các em trong học kỳ này."

Văn Dục Phong gật đầu.

Sau đó ánh mắt hắn nhìn nghiêng về phía Phương Hiểu Tịnh bên cạnh Tần Tình còn chưa đi.

Đôi mắt đen lạnh lẽo khẽ chớp một cái, lát sau tầm mắt hắn nhìn xuống, môi khẽ nhúc nhích ——

"Thầy Thẩm, em hi vọng thầy có thể cho em và Tần Tình ngồi cùng bàn."

................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play