Editor: Sa Hạ

Nhìn thấy người này, cả lớp vốn ồn ào liền lập tức trở nên yên tĩnh lúc nào không hay.

Rất nhiều ánh mắt dại ra nhìn người đàn ông đứng ở cửa.

Mặt trời buông xuống phía sau lưng anh, xuyên qua khuỷu tay, phất qua xương vai gầy, nhảy qua từng ngọn tóc hỗn độn, phác họa bộ dáng xinh đẹp này, cuối cùng cũng kết thúc trên mặt đất, từ dưới chân xuất hiện một bóng dáng thon dài.

Trong sự tĩnh lặng, anh đạp lên chiếc bóng bước vào trong lớp, từng bước thật chậm như đi từ trong ký ức sâu thẳm mà ra.

Một màn quen thuộc này giống như đã từng trải qua, chỉ trong nháy mắt, mọi người đều trong trạng thái xuất thần như quay lại nhiều năm về trước.

Nụ cười phóng túng xuất hiện trên gương mặt thanh tuấn, đã bao lâu bọn họ không nhìn thấy........ Mọi người chỉ có Tần Tình không chút nào ngoài ý muốn. Mặc dù cô cũng phải thừa nhận, thời điểm anh ấy đi vào, cô cũng bị sững sờ hai giây.......Nhiều nhất là ba giây.

Chờ khi mọi người hoàn hồn, người tới đã muốn chạy tới chỗ chính giữa vòng mâu thuẫn.

"......Dục, Dục ca?"

Lý Hưởng ngây ngốc nhìn ba phần ý cười trên mặt người nam nhân.

Văn Dục Phong lại giống như không nghe thấy, cũng không thèm nhìn Lý Hưởng một cái.

Anh dừng lại trước Tần Tình cách khoảng mười mấy cm.

Khoảng cách có chút ái muội và vi diệu, nhất thời những người trong lớp học đều tò mò hóng bát quái.

—— Cảnh gặp lại của tình cũ lại cộng thêm tứ giác tình yêu, loại chuyện cẩu huyết này đối với bọn họ thật sự là để xua tan sự nhàm chán.

Tuy nhiên, người chủ chốt có thể nắm được toàn bộ phương hướng hiển nhiên còn thiếu sự tận tụy hi sinh bản thân để công chúng giải trí —— Văn Dục Phong đi đến bên cạnh Tần Tình liền dừng lại, trực tiếp vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ vào trong ngực.

Sau đó anh nửa vui đùa nửa nghiêm túc nghiêng người lại, ngăn cách cô gái nhỏ với tầm mắt của mọi người.

"Mấy người đánh nhau." Văn Dục Phong nói: "Chỉ cần không đụng tới cô ấy, tôi không nhúng tay."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Vài giây sau, cựu học sinh khóa 37 đồng thời tập trung vào ba người trung tâm, ngoại trừ Tần Tình và Văn Dục Phong.

Dưới những những biểu tình cổ quái và vi diệu, chính là sự trào phúng không hề che giấu.

Mà ba người đồng thời nhớ lại những lời mình nói lúc nãy, nhìn lại hai người trước mặt quá thân mật, chỉ cảm thấy gương mặt mình đều nóng rát.

—— không có gì khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ hơn trước cảnh tượng trước mắt này.

Trong ba người đặc biệt là Lăng Vũ, cảnh Văn Dục Phong cẩn thận bảo vệ cô gái nhỏ quen thuộc gần như thật chói mắt.

Nụ cười trên mặt có chút không duy trì được.

"Văn Dục Phong, không phải Lý Hưởng nói sau khi tốt nghiệp cao trung Tần Tình liền chia tay với anh sao?.......Hai người như thế nào.......Hòa hảo?"

Nụ cười Tần Tình vì sự xuất hiện của Văn Dục Phong khi nghe thấy câu này của Lăng Vũ thì đột nhiên nguội lạnh.

Mục đích châm ngòi ly gián trần trụi không hề che đậy như vậy, thật sự là đụng tới điểm mấu chốt của cô.

Tần Tình nhấc chân muốn tiến lên, chỉ là chưa kịp mở miệng, liền bị Văn Dục Phong kéo trở về.

Cảm xúc của Văn Dục Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn Lý Hưởng một cái, liền chuyển tầm mắt sang Lăng Vũ.

Ngay khi chạm vào tầm mắt của người đàn ông, đầu gối và lưng của Lăng Vũ liền căng lên theo bản năng, cố gắng hết sức để trông thật khéo léo xinh đẹp.

Cô háo hức chờ đợi lời đầu tiên mà Văn Dục Phong sẽ nói với mình sau nhiều năm trôi qua.

"Cô là ai?"

"............."

Nụ cười trên gương mặt trang điểm tinh xảo của Lăng Vũ liền cứng nhắc.

Ngây người vài giây mới phản ứng lại, thần sắc Lăng Vũ hơi hoảng, gượng cười: "Anh không nhớ rõ em sao? Cao trung lúc ấy chúng ta —"

"Lăng Vũ, hoa khôi cao trung lúc đó."

Tần Tình tiếp lời, nhân lúc Lăng Vũ còn đang châm ngòi ly gián liền dời ánh mắt lạnh lẽo từ trên người đối phương đi, ngược lại nhìn Văn Dục Phong: "Khi đó hai người còn bị truyền ra tin đồn yêu đương đó.......Anh không nhớ rõ?"

Âm cuối cùng với ánh mắt đầy ý vị thâm thường làm Văn Dục Phong nhịn không được mà cong khóe môi.

"Nếu em nói như vậy, thì khẳng định là anh không nhớ rõ." Anh vui đùa cúi người xuống: "Dù sao anh cũng muốn sống sót."

Tần Tình bị Văn Dục Phong làm cho bật cười.

Nhìn thấy những cảm xúc không vui trên gương mặt cô gái nhỏ đã mất đi, sự khó chịu trong lòng Văn Dục Phong cũng biến mất.

Sau đó hắn nghiêng người nhìn sang Lăng Vũ, gương mặt không cười, ngữ khí có chút lười biếng.

"Sống 27 năm, tôi chỉ thích có một người, chỉ nói yêu đương một lần.......Dù có qua 72 năm nữa điểm này cũng sẽ không thay đổi. Cho nên, vị bạn cùng trường này, thật sự chúng ta không có quen biết nhau đúng không?"

"......"

Sắc mặt Lăng Vũ thay đổi vài lần sau hai ba câu ngắn ngủi này, cuối cùng cũng nhờ phấn má hồng mới miễn cưỡng chống đỡ khí sắc trên mặt cô ta.

Cô ta liền như vậy ngây ngốc nhìn Văn Dục Phong, há miệng nhưng lại không nói nên lời.

- --------------------

Tự nhiên mình cảm thấy rất hả hê là thế nào nhỉ??:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play