Qua vài giây, người nọ mới đột nhiên tỉnh táo, sắc mặt hơi đỏ lên mang theo cảm xúc kinh hỉ, hỏi.
"Phương Tử Thư tiên sinh."
Tần Tình hơi mỉm cười, gật đầu, ánh mắt lại không có bất kì cảm xúc gì.
Lúc này Phương Tử Thư còn chưa chú ý tới, trước đó chỉ nghe người trong nhà nói đối phương có bằng cấp tốt, có điều kiện, mặc dù nghe nói cô gái nhỏ lớn lên không tồi cũng không thật sự.
Mà lúc này thật thấy bản thân, tức khắc có một loại cảm giác bị đánh trúng.
Vốn dĩ lần xem mắt này không có ý tưởng gì, bây giờ Phương Tử Thư lập tức mở chế độ máy hát, đủ loại vấn đề ùn ùn không dứt mà nói ra.
Tuy rằng đối với lần gặp mặt này Tần Tình không có cảm xúc gì, cũng lo liệu lễ phép cơ bản, đơn giản đáp lại từng câu.
Không bao lâu, cánh cửa phía sau lưng Tần Tình mở ra, chuông gió vang lên, nữ phục vụ đứng ở cửa khom lưng:
"Hoan nghênh quang ——"
Từ 'lâm' cuối cùng còn chưa xuất khẩu, nữ phục vụ liền dại ra nhìn hai người trước mặt mình: "Kiều, Kiều tổng?"
Kiều An vẫy vẫy tay, ý bảo nữ phục vụ không cần lộ ra.
Sau đó hắn nhanh chóng hướng ánh mắt dạo một vòng quán café, cuối cùng nhìn trúng một nam một nữ ngồi cùng bàn ở phía xa xa.
Kiều An ra hiệu cho nam nhân đang đứng bên cạnh mình, lúc hắn quay đầu qua mới phát hiện, đôi mắt đen láy của hắn đã sớm dính chặt bàn bên kia.
Đến tận đây, Kiều An mới biết được thì ra phía trước chính mình chịu ánh mắt có bao nhiêu uy hiếp so sánh giờ khắc này lại cực kỳ 'ôn nhu'.
Đại khái là xuất phát từ trực giác của nam nhân, Phương Tử Thư đang say sưa trò chuyện với Tần Tình theo bản năng ngừng lại, dư quang hướng về phía cửa quán café.
Sau đó hắn liền sửng sốt một chút.
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng trên người nam nhân cao 1m85.
Người nọ mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt, chiếc quần dài màu đen làm tôn lên đôi chân thon dài hữu lực, không thể che được đường cong cơ bắp xinh đẹp —— điểm này có thể nhìn ra từ ánh mắt của nữ phục vụ đứng cạnh cửa.
Hơn nữa, khuôn mặt, góc cạnh đều cực kỳ tuấn tú........
Phương Tử Thư không được tự nhiên mà ngừng nói, tránh đi tầm mắt giao nhau, cầm lấy ly café trong tay lên nhấp một ngụm.
Sau đó hắn liền nghe thấy Tần Tình ở phía đối diện chủ động mở miệng đặt câu hỏi:
"Thì ra Phương tiên sinh còn từng nhập ngũ sao?"
Lực chú ý của Phương Tử Thư mới chuyển qua, lúc này mới nhớ tới trước đó bản thân mình tự giới thiệu có từng đi lính. Nhắc tới chuyện này hắn hơi ưỡn ngực thẳng lưng: "Đúng vậy, tôi có nhập ngũ mấy năm."
"Bộ đội..........Có phải rất mệt và cực khổ hay không?"
Cô gái nhỏ ngồi đối diện hỏi, đầu ngón tay miết ở vành ly vô thức tăng lực đạo mà trắng bệch.
Phương Tử Thư hơi suy tư, sau đó mới mở miệng: "Đi bộ đội vốn dĩ không phải đi thư giãn, xác thực là không thoải mái, nhưng rèn luyện người. Đoạn thời gian đó trải qua tôi không có cách nào quên được, cũng ảnh hưởng rất sâu sắc."
"..........."
Lúc này khó có được Tần Tình không chú ý đến lễ nghi mà nói tiếp, tiêu điểm trong con ngươi thoáng tan, ý thức tựa hồ cùng không ở đây.
Phương Tử Thư nói cái gì cũng không có được đáp lại, hắn thấy khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn qua:
"Tần tiểu thư?...... Tần tiểu thư?"
"—— a, xin lỗi." Tần Tình hoàn hồn, cuống quít xin lỗi: "Phương tiên sinh vừa mới nói cái gì?"
Phương Tử Thư không để bụng mà xua tay: "Không có việc gì. Tôi chỉ nói chúng ta đã ngồi ở quán café này cũng được nửa tiếng rồi, không bằng cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút?"
Tần Tình ngẩn ra, cơ hồ theo bản năng liền phải cự tuyệt.
Chỉ là trước khi mở miệng, cô đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của bà nội Tần trước khi đi:
————
"Nhưng không cho vừa đến một chút liền muốn rút lui, ít nhất phải một tiếng rưỡi, nghe chưa?"
————
".........."
Trong lòng Tần Tình thầm thở dài, trên mặt không có cảm xúc: "Được, Phương tiên sinh muốn đi đâu?"
Phương Tử Thư gãi gãi ót, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không rõ con gái thường thích đi chỗ nào........Rạp chiếu phim? Công viên trò chơi?"
"Không biết Phương tiên sinh có hay xem qua.......Đấu trường tổng hợp cách chưa?"
..............
"Dục ca, bọn họ phải đi."
Phía sau chậu cây gỗ màu xanh thật lớn, nam nhân ngồi đối diện Kiều An vẫn trầm mặc như cũ, lại giương mắt nhìn về phía bàn bên kia một chút.
"Nhìn dáng vẻ, như là muốn đi cùng nhau..........Hẳn là không phải ai về nhà nấy a........"
Âm cuối cùng kéo dài mang theo ý vị sâu xa, dư quang của Kiều An cẩn thận quan sát phản ứng của Văn Dục Phong.
Biết Văn Dục Phong không có khuynh hướng bùng nổ, hắn mới nói tiếp nửa câu sau: "Chúng ta có đi theo không?"
"........"
Từ lúc Văn Dục Phong vào quán café, liền tuần hoàn làm tốt chiến lược tuyển vị. Từ góc độ hắn nhìn lại, có thể nhìn thấy thân ảnh hai người rời đi phản chiếu lên tường pha lê cách đó không xa.
Hắn rũ mắt, lông mi dài rậm nhàn nhạt một tầng âm u.
Đồng thời che khuất những nguy hiểm đan xen, cảm xúc dưới đáy lòng sôi sục muốn trào lên.
"Không đi."
Qua hai giây, Kiều An nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh như băng vang lên.
"......."
Có chí khí như vậy sao?
Ánh mắt Kiều An hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng vẫn không nói gì, trầm mặc xuống.
Nửa giờ sau.
Mặt Kiều An không chút biểu tình đứng trước cửa đấu trường tổng hợp cách.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt của ngài【 Dấm vương Đông Á 】 sắp online.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT