Editor: xiaomaomi
Chuyện gì xảy ra vậy? Mặc dù nhân cách phụ và chủ nhân cách tồn tại không hề liên quan đến nhau nhưng bọn họ vẫn là từ cùng một não bộ sinh ra, cho nên một số phương diện yêu thích, nhất là về thẩm mỹ hẳn là sẽ không khác nhau lắm mới đúng chứ. . .
Bộ dạng của cô bây giờ thật sự con mẹ nó quá lãnh khốc, vô tình còn xem thường người khác, chỉ thiếu mỗi cái là không phải con trai thôi, cùng với bác sĩ phục hồi chức năng dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời ở thế giới trước có chỗ nào giống nhau chứ? ! Với lại ở thế giới này rõ ràng là cô còn chưa kịp đối tốt với Nhạc Lâm Trạch vậy vì sao con hàng này lại thích cô? !
Đối mặt với đôi mắt sâu kín của Nhạc Lâm Trạch, Đào Ngữ cảm giác mình sắp không thở nổi.
Nửa ngày sau, Nhạc Lâm Trạch nở nụ cười xấu xa: "Dọa rồi?" Đừng nói là Đào Ngữ bị dọa, ngay cả câu anh vừa nói cũng dọa đến tôi có được chưa.
Có thể là đêm nay gió biển có chút mặn, hoặc là máu đã chảy hết về dạ dày sau khi ăn no, khiến cho não cô tạm ngưng hoạt động khá lâu, từ lúc Nhạc Lâm Trạch nói ra câu 'Coi trọng cô', mặc dù trong lòng cô rất hốt hoảng, nhưng cũng không phản bác lại câu nói đó.
Đào Ngữ ngu ngơ đứng trước mặt anh, đôi môi nhỏ nhắn bởi vì kinh ngạc mà khẽ mở, con mắt mở to tròn, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Nhạc Lâm Trạch kiên nhẫn, dù sao anh cũng không có gì để mất, không còn một chút hi vọng chờ mong gì với thế giới này, bất kể là cô có đồng ý hay không, anh cũng không mất mát gì.
"Anh. . ." Đào Ngữ chậm rãi phun ra từ thứ nhất.
Cảm thấy mình không tổn thất gì cho nên không cần khẩn trương nhưng Nhạc Lâm Trạch vẫn cảm thấy căng thẳng lập tức nắm chặt nắm đấm, cơ thể không tự chủ được đứng nghiêm giống học sinh tiểu học, chờ đợi Đào Ngữ phán quyết.
"Có phải do anh quá lâu chưa gặp phụ nữ, cho nên nhìn thấy người khác phái thì cảm thấy rung động không?" Đào Ngữ tỉnh táo nhìn anh, không chút lưu tình chung quy là anh chỉ là nhất thời xúc động "Vả lại có phải anh quên rồi không, tôi là người đã có chồng sắp cưới."
Bong bóng trong lòng Nhạc Lâm Trạch căng lên rồi nổ tung một tiếng, nơi bị nổ tung hằn lại một vết thương, nhưng anh giống như không hề biết đau, vẫn như cũ bất cần đời mà cười cười: "Trước hết không đề cập tới người chồng sắp cưới trong truyền thuyết kia, hiện tại tiểu ngục cảnh là đang từ chối tình cảm của tôi sao?"
Anh cười đến vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này chỉ hời hợi thoáng qua, Đào Ngữ lãnh đạm nhìn anh, cau mày nói: "Hiện tại anh không có việc gì làm, thay vì nghĩ đến những chuyện viển vông ở đây, thì không bằng nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình sau này đi, tìm việc gì đó mà làm, còn có, tôi không hi vọng anh gọi tôi tiểu ngục cảnh nữa, làm phiền từ nay về sau giống như những người khác, gọi tôi cảnh ngục."
Trong lời nói của cô phủi sạch mọi quan hệ, tránh anh như tránh tà, nụ cười trên mặt Nhạc Lâm Trạch phai nhạt đi, cơn tức giận dưới đáy lòng anh bốc lên ngày càng rõ ràng.
Đào Ngữ nhìn anh, mấp máy môi vài cái rồi đi về phía trước.
"Những người khác là sao? Cũng sẽ hôn cô giống như tôi sao?" Nhạc Lâm Trạch mở miệng, lần này nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo vô cùng.
Đào Ngữ nắm thật chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: "Đừng có ức hiếp khinh người, mấy lần chúng ta hôn có lần nào không phải anh cưỡng ép?"
"Thế nhưng tiểu ngục cảnh. . . À không, cảnh ngục, nhưng tôi cảm thấy cảnh ngục hình như rất thích đó." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.
Đào Ngữ cười nhạo một tiếng, không nói một lời rời đi. Nhạc Lâm Trạch đứng yên tại chỗ hồi lâu, thẳng đến khi đèn đường đều tắt đi, anh mới im lặng từ trong màn đêm bước ra đi về nhà tù.
Sau khi Đào Ngữ trở về ký túc xá, tay chân vô lực ngã xuống giường, ngay cả sức cởi giày cũng không có. Cô chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Nhạc Lâm Trạch thổ lộ ——
"Không nhìn ra sao tiểu ngục cảnh, tôi đã sớm coi trọng cô, ngay lúc này tôi chính là ghen tị với hắn ta."
Cô thở dài, miễn cưỡng đem giày cởi ra, rồi vùi mình vào trong chăn. Trong không gian mờ tối cùng chật hẹp cô mới có thể suy nghĩ, cũng làm cho đầu óc cô càng nhiều lần nhớ tới, dáng vẻ lúc Nhạc Lâm Trạch nói chuyện với mình.
Mình nói chuyện có tàn nhẫn quá không? Đào Ngữ thất thần suy nghĩ.
Nửa ngày sau cô mới lắc lắc đầu, đem cái suy nghĩ lung tung rối loạn vứt đi, cuối cùng đầu óc mới thư thái trở lại.
Giống như cô nói, về thẩm mỹ của nhóm nhân cách phụ phải tương hợp với nhau mới đúng, hai nhân cách phụ không thể nào khác biệt lớn như vậy được. Mà nhân cách phụ ở thể giới trước ngay từ đầu cũng không động tâm với cô, thích cô chỉ là do mình lúc ấy vì anh làm rất nhiều chuyện, thậm chí đánh đổi cả mạng sống để giúp anh, cho nên anh mới có thể động tâm.
Mà hiện tại cô đối xử nhân cách phụ này chưa bao giờ bày ra vẻ mặt tốt, cùng hình tượng và tính cách thế giới trước hoàn toàn khác biệt, cho nên Nhạc Lâm Trạch hoàn toàn không thể nào sẽ thích cô được ——
Trừ khi là do hoàn cảnh nơi này đặc thù, phải biết rằng ở trong nhà tù nam này, có một con muỗi cái cũng được coi là đặc biệt nên có lẽ Nhạc Lâm Trạch không phải là thích cô, mà là biết cô khác phái với mình nên mới sinh ra phản ứng sinh lý tự nhiên.
Đào Ngữ cẩn thận suy nghĩ một chút về lần đầu gặp mặt và sau khi anh biết được thân phận của cô, Nhạc Lâm Trạch sinh ra thái độ khác biệt rõ ràng, lòng cô mới an tâm trở lại.
Nếu như Nhạc Lâm Trạch chỉ là vì mong muốn nhu cầu sinh lý, vậy thì dễ giải quyết hơn nhiều, chỉ cần cô rời khỏi, không quan tâm anh, chờ sau khi cảm giác xúc động biến mất, sau đó lại bắt đầu dẫn dắt anh là được. Dù sao mình cũng là người mà anh từng có ấn tượng tốt, đến lúc đó hẳn là sẽ nghe lời đề nghị của cô, nói không chừng làm ít lời to.
Nhưng nếu như anh thật sự thích cô. . .
Nghĩ đến đây trái tim Đào Ngữ co rúm một chút. Nếu như anh thật sự thích cô, mà cô lại rời khỏi anh thời gian ngắn, chỉ sợ tình cảm này không chỉ không giảm bớt, mà còn vì cô lạnh nhạt mà điên cuồng tăng lên, đến lúc đó. . .
Vậy thì đến lúc đó mình thử điều trị ngược lại với phương pháp của mình, dù sao đối với Nhạc Lâm Trạch khi đó mà nói, một mặt thuận theo anh cổ vũ anh, ngược lại khả năng là sẽ không tác dụng.
Đào Ngữ nghĩ kỹ biện pháp giải quyết, cuối cùng là đem mình từ trong chăn thoát ra.
"A. . . Cột sống mình không ổn." Đào Ngữ không nhịn được mà thở dài, cô còn chưa hết bệnh, tại sao lại phải suy nghĩ những chuyện hao tổn sức lực như vậy!
Cô nằm trên giường lăn vài vòng, ôm chăn mền ngủ say, may mắn là trong thuốc có thành phần thuốc ngủ, một đêm này cô ngủ tương đối tốt.
Sáng ngày hôm sau, thân thể cô vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng cũng may là đã hạ sốt. Đào Ngữ rời giường kéo màn cửa sổ ra, đón ánh mặt trời sáng rực duỗi lưng một cái.
Thoải mái quá! Cô thở phào một hơi, đột nhiên phát giác ở dưới có người nhìn mình, theo bản năng cô cúi đầu, thì thấy Nhạc Lâm Trạch đang bình tĩnh về phía cô ở trên bờ biển phía trước ký túc xá.
Khóe miệng Đào Ngữ giật một cái, kéo mạnh rèm cửa lại. Rõ ràng ở dưới đó cả đám ai cũng đều mặc áo tù, nhưng mắt cô lại nhìn thấy mỗi Nhạc Lâm Trạch, còn trùng hợp cùng anh đối mặt.
"Không có việc thì mở màn cửa ra làm gì." Đào Ngữ lầm bầm một câu, nghiêm mặt đi thay quần áo.
Trên bờ biển, mập mạp đem bóng chuyền ném cho đội của mình, chạy đến bên cạnh Nhạc Lâm Trạch ngồi xuống, thuận theo ánh mắt của anh nhìn thoáng qua, nhịn không được nói: "Đại ca, anh cũng nên dè chừng một chút chứ."
"Cái gì?" Nhạc Lâm Trạch nghiêng mặt nhìn hắn.
Mập mạp cười ngượng ngùng: "Nói trước là mặc kệ anh có làm cái gì em cũng sẽ không ghét bỏ anh, ai bảo anh là đại ca của em chứ, nhưng mà. . ."
Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, không thấy ai chú ý tới bọn họ bên này mới hạ giọng nói: "Thì chính là chuyện của anh với Đào cảnh ngục, em có thể nhìn ra anh thật lòng thích anh ấy, vậy anh tình tôi nguyện làm một chút chuyện cũng không có gì, nhưng mà anh đừng biểu hiện rõ ràng như vậy, bị người khác phát hiện không tốt."
"Vì sao không thể biểu hiện rõ ràng?" Nhạc Lâm Trạch đối với chuyện hắn nói mười phần khinh thường.
Mập mạp lại mở miệng: "Em tới đây sớm hơn so với anh, có một số chuyện anh không biết, ở trên đảo đều là đàn ông, đàn ông cùng đàn ông làm chuyện đó đã không có gì hiếm lạ, cùng phạm nhân thì có thể, nhưng giám ngục thì không được đâu. Anh không biết trước đó có người cùng giám ngục làm chuyện đó, về sau bị người khác mắng chửi thậm tệ, mặc dù người đó là người phía trên, cũng đều nói là hắn đang bán."
"Tùy bọn họ nói, lão tử coi trọng chính là coi trọng, không cần thiết phải che giấu." Nhạc Lâm Trạch là thuận miệng nói, dù sao anh còn chưa đem người tới tay.
Mập mạp lại thực sự lo lắng: "Vậy không được, có mấy tên cai ngục trẻ tuổi như bọn họ mà ở trong ngục này đâu, các người quang minh chính đại thì không có gì, thế nhưng là đại ca anh có nghĩ tới cảnh ngục muốn đi bất cứ lúc nào cũng có thể phủi mông rời đi, đến lúc đó anh làm sao bây giờ? Danh tiếng xấu sẽ theo anh cả đời!"
Nhạc Lâm Trạch muốn nói cậu thì biết cái gì, thế nhưng một phần mập mạp nói vẫn đâm trúng anh. Đào Ngữ không thể nào cả đời ở nơi này, điểm này so với tất cả mọi người anh biết rõ, cho nên tối hôm qua anh mới nói chỉ muốn làm chồng hờ vợ tạm, bởi vì anh vốn không thể trông cậy vào cô có thể ở lại cả một đời.
Nhưng những việc này trong lòng anh rõ ràng là một chuyện, nhưng từ trong miệng người ngoài nói ra thì khác, mặc dù Nhạc Lâm Trạch không cảm thấy mình thích Đào Ngữ đến nỗi không có cô thì không sống được, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới cô sớm muộn cũng sẽ rời đi và kết hôn với tên chồng sắp cưới khốn kiếp đó, thì anh có chút không khống chế nổi mà khó chịu.
"Đại ca?" Mập mạp thấy anh không nói lời nào thì có chút hoảng hốt, "Em chỉ nói như vậy thôi, đại ca đừng để ý. . ."
Xong đời, nhìn bộ dạng đại ca có vẻ lún hơi sâu, vậy phải làm sao bây giờ, trong ngục giam cũng không có cảnh ngục nào nhỏ nhắn mà mặt trắng như vậy, nếu có thì hắn còn có thể tìm để dời sự chú ý của đại ca. Mập mạp luống cuống đồng thời không khống chế nổi mà suy nghĩ miên man.
Nhạc Lâm Trạch khinh thường nhìn hắn: "Cút sang một bên, cản trở tôi phơi nắng."
". . . À, em đi ngay." Mập mạp thấy anh không có tức giận, lập tức nhẹ nhàng thở ra chạy đi.
Không ai tới phiền anh, Nhạc Lâm Trạch bèn ngồi dựa vào tảng đá, nhìn chằm chằm cửa sổ vừa mới thấy người nào đó. Tuy nhiên, anh đợi đến khi trận bóng chuyền kết thúc, cũng không thể đợi được màn cửa kéo ra lần nữa.
"Nhỏ nhen không có lương tâm." Nhạc Lâm Trạch trào phúng một câu.
Đào Ngữ liên tiếp nghỉ ngơi hai ngày, đến khi lão Thường thúc giục cô xuống văn phòng. Lão Thường không gặp được cô trước đó tức sôi cả ruột, cảm thấy người mới tới ngày càng ngày càng chai nhờn, không tuần tra còn chưa nói, hiện tại ngay cả văn phòng cũng không tới, xem chuyện của tổ kiểm tra là chuyện của mấy ông lão thôi sao.
Nhưng khi ông nhìn thấy Đào Ngữ, lại cảm thấy không thể mắng nổi, bởi vì tiểu tử này nhìn tiều tụy đi không ít, trên mặt không còn miếng thịt, xem ra là bệnh thật không lừa mình.
Lão Thường nhíu mày: "Sao trông uể oải như vậy?"
"Đừng nói nữa, mấy ngày trước một mực khuyên bọn họ đăng ký tiết mục, thật vất vả mới thành công, tinh thần thả lỏng một chút thì phát bệnh nặng." Đào Ngữ mê sảng thuận miệng nói, dù sao mấy người này cũng không đúng hạn đi làm hay tan tầm, hơn nữa bọn họ đều là những cao thủ giở trò quỷ.
Lần này lão Thường hết lời đáp trả, dù sao khu bọn họ mới chỉ báo một tiết mục, mà Đào Ngữ cộng lại hết thảy là ba cái. Ông ho một tiếng: "Có yêu quý công việc cũng phải chú ý sức khỏe, phải biết thân thể mới là tiền vốn làm cách mạng."
"Ừm, tôi biết rồi, " Đào Ngữ cười cười, hỏi tiếp "Tới tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn dặn dò cậu thúc giục người trong khu tranh thủ thời gian tập luyện, còn có năm ngày là tổ kiểm tra đến, hai ngày này phải diễn tập." Lão Thường dặn dò.
Đào Ngữ nhẹ gật đầu: "Được rồi, tôi lập tức đi xem tình huống của bọn họ."
"Ừm, " lão Thường nhìn Đào Ngữ, nghiêm túc nói, "Cậu cũng phải cố gắng, không nên bởi vì bị bệnh suy nghĩ tiêu cực, nên biết chuyện sân khấu cùng xã giao đều không giao cậu làm, những người già chúng tôi đã cực lực giúp cậu chia sẻ gánh nặng rồi biết không?"
"Cám ơn ba vị đại ca." Trên mặt Đào Ngữ cười hì hì còn trong lòng CMM, mua đồ cho sân khấu đều là béo bở, xã giao chỉ là lộ mặt nịnh nọt mấy vị lãnh đạo, giao việc vất vả cho cô mà chả làm gì, cô còn phải cảm ơn mấy tên khốn kiếp này.
Lại một lần nữa tự nhủ ở đây chỉ là thế giới ảo, nếu không với tính cách của cô đã sớm cùng mấy tên lão già này trở mặt.
Đào Ngữ cười đi ra khỏi văn phòng, mặt lập tức xụ xuống, trầm mặc đi đến sân tập. Cô đã lười biếng hai ngày, cũng phải đi kiểm tra tiến độ của bọn họ, hiện tại Nhạc Lâm Trạch còn chưa giải quyết xong, mình không thể bị sa thải.
Cũng may cách của cô cũng coi là hữu dụng, những người này dốc hết sức muốn hại chết đối phương, đều đang liều mạng tập luyện. Bên phía Lý Tấn biểu diễn côn nhị khúc, khoảng mười mấy người nhìn tương đối ổn, thấy cô đến thì nhiệt tình năng nổ mời cô đến góp ý.
"Cảnh ngục anh cảm thấy tiết mục bọn tôi so với khu 6 như thế nào?" Khỉ ốm cười hỏi.
Đào Ngữ nhẹ gật đầu: "Tôi còn chưa qua khu 6, nhưng mà xem tiết mục của các người, cảm thấy có thể nắm chắc thứ tự trong tay."
"Thật sao? Vậy là tốt rồi." Con mắt khỉ ốm sáng lên.
Đào Ngữ cười cười, lại khích lệ thêm vài câu, đem cảm xúc đám người đang tập luyện kéo lên cao mới rời, đi không ra bao xa, khỉ ốm liền từ phía sau đuổi tới: "Cảnh ngục!"
Đào Ngữ dừng lại , chờ khỉ ốm đến trước mặt sau mới hỏi: "Sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là muốn cho anh viên kẹo" khỉ ốm cười nói, nói xong nhét viên kẹo trong tay cô rồi chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nói, "Chiếu cố nhiều nhé cảnh ngục!"
Đào Ngữ nhìn kẹo trong tay dở khóc dở cười, nghĩ thầm đây có được coi là nhận hối lộ không? Nhưng mà chỉ một viên kẹo thôi, đem trả lại cũng kỳ, cô suy nghĩ một chút, bóc giấy gói kẹo nhét vào miệng.
Rất ngọt. Đào Ngữ thỏa mãn nheo mắt lại, cô thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì nơi này là ngục giam, rất lâu rồi chưa được ăn kẹo lại, cũng không biết khỉ ốm lấy ở đâu ra.
Cô nhai kẹo đi về phía khu 6 tập luyện, xa xa truyền đến tiếng âm nhạc. Trước đó nghe nói mập mạp muốn thành lập một ban nhạc rock mà cô cũng không để trong lòng, dù sao ở đây cũng là đảo hoang đi đâu kiếm ra được nhạc cụ chứ, nhưng bây giờ lại nghe được thanh âm của nhạc cụ, cô nhíu mày bước nhanh hơn.
Mặc dù trước khi vào cửa đã nghĩ tiếng âm nhạc sẽ rất lớn, nhưng vừa đẩy cửa ra vẫn bị âm thanh vang động trời ập đến. Mập mạp vừa nhìn thấy cô, lập tức kêu dừng nhạc, nhiệt tình chạy tới: "Cảnh ngục anh tới rồi, nghe nói anh bị bệnh, hiện tại khá hơn chút nào chưa?"
"Nhiệt tình quá độ rồi, vuốt mông ngựa cũng không cần phải như thế " Đào Ngữ nghiêng mặt nhìn hắn, nhắc nhở, "Có nịnh nọt cũng vô dụng, tôi không tham dự bỏ phiếu, người bỏ phiếu là ở nhân viên công tác trên đảo và tổ kiểm tra."
Trên hòn đảo này không chỉ có mấy người giám ngục mà còn có rất nhiều nhân viên công tác khác, nếu không họ cũng không làm ra một tòa ký túc xá lớn như vậy.
Khóe miệng mập mạp giật một cái, nháy mắt với cô nói: "Tôi biết mà, quan hệ của chúng ta . . .Đâu cần phải nịnh nọt anh nói có đúng không, cảnh ngục." Chỉ bằng quan hệ của cô với đại ca bọn tôi thì đám người khu 5 có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Đào Ngữ cười lạnh: "Cũng phải, dù sao chúng ta đã hòa nhau." Cô vẫn nhớ kỹ người này ngay từ đầu từ chối cô ra sao.
Mập mạp cũng nhớ tới chuyện khi đó, ngượng ngùng cười một tiếng đang định giải thích thì đột nhiên nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch xuất hiện, vội vàng nói: "Cái đó... cảnh ngục anh cùng đại ca nói chuyện đi, tôi còn phải đi tập luyện."
Đào Ngữ nghe vậy nhíu nhíu mày, quay đầu thì thấy ngay Nhạc Lâm Trạch đang nhìn chằm chằm cô, Nhạc Lâm Trạch thấy cô phát hiện ra mình mới cười cười. Đào Ngữ lạnh nhạt gật nhẹ đầu với anh, quay đầu nhìn mập mạp nói: "Các anh chuẩn bị diễn tập một chút để tôi xem thế nào."
"Được!" Mập mạp cười nói.
Âm thanh kinh động trời đất lại vang lên, Đào Ngữ đứng tại chỗ tử tế nghe thử, mặc dù Nhạc Lâm Trạch một mực không đi tới, nhưng tâm cô từ đầu đến cuối chú ý đến anh.
Thẳng đến khi ca khúc kết thúc, Đào Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm, tán dương vài câu rồi xoay người rời đi, toàn bộ hành trình không nhìn Nhạc Lâm Trạch một chút nào.
Nhạc Lâm Trạch nhíu mày, im lặng đi theo ra ngoài.
Đào Ngữ phát giác được anh theo mình, nhẫn nhịn xem anh là không khí. Dù sao cô cũng đã kiểm tra hai tiết mục , nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành, lúc này không cần thiết ở bên ngoài, dứt khoát quay về ký túc xá.
Thế nhưng người trong không khí lại không chịu cô đơn mở miệng: "Hai ngày nay không đi ra ngoài, lần này bệnh nghiêm trọng lắm sao?"
Bệnh là bởi vì ai? Nếu không phải ở trong biển bơi lâu như vậy, cô sẽ từ sốt nhẹ sau không bao lâu thì bị sốt cao? Đào Ngữ không có trả lời, tiếng bước chân lại nặng một phần. Nhạc Lâm Trạch nhìn bóng lưng tức giận của cô, cảm thấy giống như là đang trêu một con cá nóc nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành quả bóng.
Đáng yêu quá. . .
Nhạc Lâm Trạch lại mở miệng, cảm thấy mình hai ngày mình sắp bị điên rồi.
Thấy cô một mực vẫn không chịu phản ứng mình nhưng Nhạc Lâm Trạch cũng không vội, ung dung đi phía sau cô, từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách, chờ đến khi cô sắp tiến vào trong ký túc xá, lúc này mới cất bước đi qua bắt lấy cánh tay cô, đem người cô kéo vào trong rừng cây.
"Làm gì? !"Khoảnh khắc lưng mình đập vào thân cây, Đào Ngữ trở nên không vui vì đau.
Một tay Nhạc Lâm Trạch chống vào thân cây trên đỉnh đầu cô, tay kia đặt bên hông, có chút thờ ơ đem cô vây ở giữa mình cùng cái cây: "Mấy ngày nay cô đang trốn tránh tôi?"
"Anh cảm thấy sao?" Đào Ngữ bị chọc tức, cười.
Nhạc Lâm Trạch nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hài lòng nói: "Cười lên mới tốt, về sau không cần phải nghiêm mặt như vậy."
". . . Tôi nghiêm mặt là bởi vì ai, buông ra!" Đào Ngữ nhíu mày.
Mấy ngày rồi Nhạc Lâm Trạch không gặp được cô, vất vả lắm mới bắt được người, đương nhiên là không có khả năng buông tay dễ dàng như vậy, anh nắm lấy cánh tay của cô nói: "Không muốn."
Mình đã biểu hiện tức giận như vậy, anh còn làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra. Đào Ngữ hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng: "Cần tôi nhắc lại cho anh nghe sao? Tôi có đã có chồng sắp cưới, không có cảm giác gì với anh, trước kia không có, về sau cũng không có, làm phiền anh đừng quấy rối tôi, sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
"Buồn nôn. . ." Nhạc Lâm Trạch nắm cằm cô, ép cô đối mặt với mình "Tiểu ngục cảnh từ khi nào nói chuyện khiến người khác đau lòng như vậy? Không đáng yêu chút nào."
Đào Ngữ cười lạnh: "Tôi chỉ đáng yêu với người tôi thích, anh là cái gì, chờ đến khi tôi rời khỏi cái ngục giam này, chỉ sợ ngay cả anh là ai tôi cũng không nhớ, buông ra!"
Cô nói không nhiều, nhưng từng câu từng chữ đâm vào ngực Nhạc Lâm Trạch, nụ cười trên mặt Nhạc Lâm Trạch cuối cùng cũng tắt đi, ánh mắt mập mờ dừng lại trên môi đỏ mọng của cô.
Anh nhớ là hương vị rất ngon.
"Nếu như anh dự định vẫn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ cùng lão Thường xin đổi khu quản lý, hoặc là rời khỏi tòa ngục giam này." Đào Ngữ gằn từng chữ. Cô muốn lạnh lùng với Nhạc Lâm Trạch mấy ngày, thế nhưng là người này quá không biết điều, cả ngày bị anh quấn lấy, như vậy thì phương án của mình sẽ không có hiệu quả, vì vậy cô chỉ có thể không ngừng tạo áp lực.
Ngay khi cô nói muốn rời đi, sắc mặt Nhạc Lâm Trạch lập tức khó coi, anh nhìn chăm chăm vào Đào Ngữ, gồng ép hết sức lực mới khống chế lại mình.
Bầu không khí nhất thời cứng ngắc tới cực điểm, Nhạc Lâm Trạch đè nén khát vọng trong lòng, thấp giọng nói: "Hôm nay môi của cô rất thơm."
Đào Ngữ sửng sốt, tiếp theo sắc mặt càng kém, người này không có mặt mũi sao? Ở thời điểm này còn muốn đùa giỡn cô! Cô ra sức đẩy, lúc này Nhạc Lâm Trạch nhẹ nhàng linh hoạt buông lỏng tay của cô, xém chút theo quán tính mà té, cô chỉ có thể theo bản năng bắt lấy cánh tay của Nhạc Lâm Trạch, giống như đang ôm ấp yêu thương.
Mặt đất trong rừng cũng không bằng phẳng, chỗ Nhạc Lâm Trạch đứng vốn là có chút trơn, cô kéo lấy tay anh khiến anh cũng mất thăng bằng, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất, nhưng lần này khác với lần rơi vào hố, Đào Ngữ ngã vào người của Nhạc Lâm Trạch, hoàn toàn không bị gì cả. Mà tay Nhạc Lâm Trạch do chống trên mặt đất đập vào cục đá mà rách một đường máu.
Nhạc Lâm Trạch nằm thẳng dưới đất, thản nhiên nói: "Lần này có vẻ không phải tôi chiếm tiện nghi của cô rồi?" Lúc anh nói câu này cũng không giống trước đó cười đùa tí tửng, hay thừa cơ ôm lấy chiếm tiện nghi của cô, mà chỉ nằm ở nơi đó, thờ ơ với nỗi đau truyền đến.
Miệng Đào Ngữ giật giật, vừa muốn một câu đáp lại thì thấy trong lòng bàn tay anh chảy máu. Trái tim của cô co rút lại, cau mày nói: "Tay của anh bị thương, nhanh đi phòng y tế. . ."
Nói xong cô bèn đứng lên lại bị một tay Nhạc Lâm Trạch kéo về, khuôn mặt cô một lần nữa vùi vào quần áo của anh. Nhạc Lâm Trạch giữ lấy không cho cô cử động: "Đã nói không quan tâm đến tôi, vì sao luôn làm ngược lại, để cho tôi hiểu lầm?"
Mấy lần trước cũng như vậy, rõ ràng anh cảm giác được cô đối với anh không giống với những người khác, mỗi một lần anh đánh nhau, bị thương sẽ khiến trái tim của cô luôn lo lắng, những biểu cảm trên khuôn mặt cô không lừa được anh.
Chính bởi vì luôn cảm thấy cô đối với mình đặc biệt như vậy, anh mới dần dần đem ánh mắt chuyển đến trên người cô, rồi cuối cùng không dời đi được, mà mỗi lần cô đều cực lực phủ nhận nó, làm anh cảm nhận được cái gì gọi là hiện thực, tiếp đó cô lại dùng một hành động quan tâm nhỏ bé để trái tim của anh sống lại.
"Đảm bảo phạm nhân an toàn là trách nhiệm giám ngục nên làm." Đầu của Đào Ngữ bị tay anh nhấn xuống, sau hai lần giãy dụa, cô chỉ có thể cách một tầng quần áo trầm giọng giải thích "Huống chi anh bị thương là bởi vì tôi, tôi có trách nhiệm đưa anh đi phòng y tế."
". . . Trách nhiệm, " Nhạc Lâm Trạch trào phúng cười một tiếng, buông gông cùm xiềng xích đối với cô ra, lúc này Đào Ngữ ngẩng đầu lên, một tay anh kéo lấy người cô lên, hai thân thể bởi vì sức hút trái đất áp sát vào cùng một chỗ, không thể khống chế sinh ra một ít tiếp xúc.
Đào Ngữ giận dữ: "Anh muốn làm gì? !"
"Đưa tôi đi phòng y tế thì không cần, dùng cái khác để trả trách nhiệm của cô." Nhạc Lâm Trạch lãnh đạm nói xong, nắm lấy cổ áo của cô hôn tới.
Đào Ngữ trừng to mắt, tiếp theo không ngừng đánh anh, đáng tiếc Nhạc Lâm Trạch giờ phút này giống như tên điên, cô càng phản kháng thì nụ hôn của anh càng sâu, càng mãnh liệt.
Môi Đào Ngữ lúc đầu chỉ là thấy đau, cuối cùng trực tiếp có mùi máu tươi nhàn nhạt, cô tức giận phản kích về, răng môi giữa hai người cũng bắt đầu lan tràn mùi vị sắt gỉ.
Cuối cùng, vẫn là Đào Ngữ tức giận rút cây côn mở điện hướng về phía anh, lúc này Nhạc Lâm Trạch mới bừng tỉnh lập tức đẩy Đào Ngữ ra, kết thúc nụ hôn dây dưa.
Nhưng dùi cui của Đào Ngữ vẫn đánh trúng, cả người Nhạc Lâm Trạch bị điện giật kích về sau, cấp tốc co lại thành một cục, thái dương nổi một chút gân xanh, trên mặt rất nhanh phù một tầng mồ hôi mỏng.
Đào Ngữ ngồi dưới đất thở phì phò, nhìn dáng vẻ anh thống khổ có chút hối hận, đáng lẽ mình không nên ra tay mạnh như vậy. Nhưng cảm giác hối hận này chưa kéo dài được bao lâu, thì thấy môi mình vẫn còn đang chảy máu, nghĩ đến người này vừa rồi đẩy mình ra thì đồng tình đối với anh lập tức biến mất.
Còn nói thích cô, vừa rồi nếu như không phải cô phanh lại kịp thời, chỉ sợ hiện giờ đầu cô đụng vào trên cây nở hoa rồi. Đào Ngữ cười lạnh.
Vốn cô nên đi thẳng một mạch, để lại cho anh một bóng lưng tuyệt tình, nhưng nhìn thấy anh co rúm người trên mặt đất, trong lòng lại sinh ra không nỡ, sự không đành lòng này không phải bởi vì anh là nhân cách phụ của thế giới này, nếu anh chết sẽ bất lợi với tinh thần của chủ nhân cách, mà chỉ đơn thuần, không có bất cứ tư lợi nào.
Cô do dự ngồi dưới đất, nhìn Nhạc Lâm Trạch xoắn xuýt cách đó không xa. Nhưng cũng may Nhạc Lâm Trạch khôi phục khá nhanh, rất nhanh đã có thể ngồi dậy rống cô: "Cô là đồ ngu sao? Động một chút là dùng dùi cui, rời nó không sống được hay gì?"
Nhạc Lâm Trạch nội liễm, tâm tư phức tạp, mặc kệ là nhân cách phụ hay là nhân cách thật, hay là người trước mắt này, Đào Ngữ chưa bao giờ thấy qua Nhạc Lâm Trạch tức giận lớn đến như vậy, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, sững sờ xong cũng không quên rống trở về: "Là anh hôn tôi trước!"
"Tôi hôn cô thì cô lấy cây đánh được rồi, tại sao còn dùng điện? !" Nhạc Lâm Trạch phẫn nộ chất vấn, vết thương trên môi anh cũng không nhẹ hơn so với Đào Ngữ, lúc này còn đang rỉ máu, lớn tiếng nói: "Không biết hai chúng ta đang dính với nhau sao? Cơ thể người dẫn điện cô không biết hả? !"
Đào Ngữ sửng sốt, cô nghĩ người này bởi vì cô đánh nên mới tức giận, không nghĩ tới là. . . Trong lòng của cô nháy mắt phức tạp, lại gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của Nhạc Lâm Trạch, nhịn không được áy náy nói: "Xin lỗi. . ."
"Lần sau không được như vậy nữa." Nhạc Lâm Trạch liếc xéo cô, đứng dậy đưa tay đem cô kéo lên.
Sau Đào Ngữ đứng vững thì lập tức buông tay ra, lúc này không nên kích thích anh nữa.
Nhạc Lâm Trạch cười nhạo, thấy vết thương ở khóe môi cô cũng không nói gì.
Đào Ngữ sửa sang lại tâm trạng đang phức tạp, khụ một tiếng rũ mắt nói: "Chuyện ngày hôm nay tôi xem như chưa xảy ra, về sau anh cũng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như tôi thật sự thích anh, sẽ không nỡ nói những lời làm tổn thương anh, về điểm này chờ về sau anh gặp được người anh thật sự thích thì sẽ hiểu."
Nụ cười trên mặt Nhạc Lâm Trạch dần tắt đi, nhìn chằm chằm cô.
Đào Ngữ có chút ảo não sờ lên tóc ngắn của mình, khiến cho tóc rối bời: "Được rồi, có nói anh cũng không hiểu, anh chỉ cần nhớ kỹ một câu, chúng ta không thể nào, không phải là bởi vì thân phận hay là vấn đề khác, chỉ là bởi vì tôi với anh không hợp, đi thôi."
Lời nói lúc này nói ra càng đả thương người, về sau nhiệm vụ của cô mới làm tốt được, đáng tiếc trải qua chuyện giật điện vừa rồi, thật sự Đào Ngữ lại không nỡ nói không ra những lời đó, chỉ có thể chán nản lặp lại trong đầu, sau đó quét mắt nhìn anh rồi rời đi.
Hi vọng anh có thể tự mình nghĩ rõ ràng, miễn cho về sau sẽ đau khổ gấp bội.
Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh đứng ở nơi đó, thẳng đến cô vượt qua mình đi về phía đường lớn, lệ khí dưới đáy mắt anh mới bắt đầu cuồn cuộn. Cô bình tĩnh nói những lời này còn ác độc hơn cả lúc cô tức giận mắng chửi anh.
"Tôi nhắc nhở anh một câu, " Giọng nói của Nhạc Lâm Trạch sau lưng vang lên, Đào Ngữ không tự chủ đứng lại, Nhạc Lâm Trạch thấy được cô không có tiếp tục rời đi, khóe môi câu lên một cách nhạt nhẽo cười, "Nếu như cô cứ rời đi như vậy, thì cô sẽ phải trả giá khi đi tìm tôi đấy."
Trong lời của anh tràn đầy không đứng đắn, nhưng Đào Ngữ không biết sao khi nghe được thì trong lòng đột nhiên thấy chua xót , chính cô cũng bắt đầu thấy không dễ chịu. Mặc dù do anh câu nói này, bước chân không cách nào khống chế mà chậm lại, nhưng cô vẫn mang theo lý trí cúi đầu rời đi.
Cô vừa rời đi, sắc mặt Nhạc Lâm Trạch bỗng nhiên lạnh xuống, một mình đứng hồi lâu, đến khi ra khỏi khu rừng, lại biến thành Nhạc Lâm Trạch không để ý chuyện đời.
Đào Ngữ cúi đầu nhanh chóng chạy về ký túc xá, sau khi đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, chạy tới toilet soi gương. Nhìn thấy miệng từ trong ra ngoài đều có vết thương, cô thầm mắng một tiếng, hối hận vừa rồi cũng cắn Nhạc Lâm Trạch, hiện tại miệng của cả hai đều biến thành như vậy, người thông minh vừa nhìn sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn chằm chằm gương ngẩn người hồi lâu, mới phản ứng được gọi điện thoại cho lão Thường: "Alo lão Thường, tôi muốn. . ."
"Tôi cũng đang muốn gọi cho cậu, buổi tập luyện ngày mai giao cho cậu, tên ngốc lão Lưu kia uống nhiều rượu quá, lúc này phải vào phòng y tế truyền nước, chắc ngày mai không đến được!" Lão Thường hùng hùng hổ hổ nói xong rồi cúp điện thoại.
Đào Ngữ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm điện thoại nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn xin phép nghỉ. . ." Miệng của cô đầy vết thương, làm sao đi gặp người đây!
Cô bực mình đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, luôn có cảm giác mình hình như quên mất truyện gì đó, nhưng mà cô lúc này rất bực bội, cũng lười phải suy nghĩ.
Vào buổi tối, cô đeo khẩu trang đi nhà ăn, cứng rắn che kín mặt chỉ lộ đôi mắt ở ngoài.
Lúc cô đến đã đến giờ ăn, đám người khu 5 khu 6 đang dùng bữa, thấy cô thì trong nháy mắt đem lực chú ý tập trung hết trên người cô. Khóe miệng Đào Ngữ căng ra, nghĩ thầm đã biết là như vậy mà.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm!" Cô không nhịn được nói.
Cô nói kiểu này khiến tất cả mọi người đang hóng chuyện nhìn cô thì lập tức cúi đầu xuống, còn mặt mập mạp tràn đầy phức tạp nhìn miệng bị rách của Nhạc Lâm Trạch, nghĩ thầm không đâu.
Hắn vừa nghĩ tới thì Lý Tấn bắt đầu cười hắc hắc: "Cảnh ngục, hôm nay anh bị gì phải mang khẩu trang? Sẽ không phải giống như Nhạc Lâm Trạch, bị con gì cắn trúng miệng chứ?"
Nhạc Lâm Trạch nghe vậy không tập trung liếc hắn, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy tên của mình.
Miệng Đào Ngữ giật nhẹ, còn chưa kịp nói chuyện, mập mạp đã gấp gáp: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, đại ca ta chỉ là không cẩn thận cắn trúng miệng!"
"Ta không có nói gì nha." Lý Tấn lập tức không khách khí cãi lại.
Mập mạp định tiếp tục cãi tay đôi với hắn, kết quả bị Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt nhìn không dám nói gì thêm nữa. Hắn đây cũng quá nóng vội, lỡ như chuyện của đại ca và cảnh ngục bị bại lộ, về sau đại ca sẽ bị mấy thằng khùng này chế giễu thành cái dạng gì nữa.
"Được rồi, tôi chỉ là bị cảm, đừng ở đó mà suy đoán, ngày mai sẽ phải diễn tập, không khẩn trương à?" Đào Ngữ nghiêng nhìn Lý Tấn một chút, lúc này Lý Tấn mới nhớ tới chuyện tiết mục, nên cũng không dám nói gì nữa.
Khỉ ốm đang một mực im lặng cười cười: "Đúng vậy, mấy ngày nay cảnh ngục vốn đang bị bệnh, chắc là mấy lần trước không nghiêm trọng, mới không có đeo khẩu trang, mọi người đừng ăn nói bậy bạ."
Đào Ngữ thấy có người chịu giúp cô nói một câu, thì gật nhẹ đầu với khỉ ốm. Động tác của cô rơi vào mắt Nhạc Lâm Trạch, anh lạnh lùng rũ mắt xuống.
"Đúng vậy, Lý Tấn ngươi thật nhàm chán, cảnh ngục chúng ta chính trực như vậy, vì cả đám mà cúc cung tận tụy đến chết thì mới dừng, ngươi còn không biết xấu hổ bịa đặt, phi!" Mập mạp lập tức tiếp lời.
Lý Tấn có chút không biết phải làm sao, hắn nói thầm một câu "Nói đùa thôi mà, nghiêm túc như vậy làm gì." Rồi không nói gì thêm.
Đào Ngữ biết chuyện ngày hôm nay kết thúc.
Mãi cho đến cơm tối kết thúc, những người này đều không có nhắc lại chuyện cô đeo khẩu trang, mà Nhạc Lâm Trạch cũng từ đầu tới cuối một chút không nhìn cô cũng không nói một câu với cô.
Cô biết những lời hôm nay mình nói xem như có tác dụng, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút cảm giác khó chịu, nhưng mà cô vẫn quyết định tiếp tục làm như vậy.
Lúc đi ra khỏi nhà ăn, nghe được bọn họ đang thảo luận chuyện tiết mục, cảm giác chuyện Đào Ngữ quên sắp quay trở về, nhưng cụ thể là cái gì, chính cô cũng nghĩ không ra.
"Đào cảnh ngục!"
Đào Ngữ ngẩng đầu, liền thấy Chu Anh vui vẻ đứng tại đó không xa, đang vẫy tay với mình, nhìn thấy gương mặt ngây thơ dễ thương này, cô bật cười, cảm thấy tâm trạng cuối cùng cũng vui lên được một chút.
Chu Anh chạy về phía Đào Ngữ, Nhạc Lâm Trạch cùng mập mạp còn đang đứng bên cạnh bọn họ, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Đào Ngữ khi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Anh chạy về phía cô, mập mạp có dự cảm không tốt, hắn vô thức nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch, nhưng không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt đối phương.
"Đào cảnh ngục, tôi vừa định cơm nước xong xuôi thì đi tìm cậu, kết quả ở chỗ này nhìn thấy cậu, có cảm thấy chúng ta đặc biệt có duyên phận không?" Chu Anh cười với Đào Ngữ, đôi mắt dịu dàng chứa đầy niềm vui thực sự.
Đào Ngữ buồn cười: "Anh làm sao có thể mỗi ngày đều vui vẻ như vậy?"
"Cậu không thích tôi như vậy sao?" Chu Anh nghi hoặc.
Khóe miệng mập mạp giật giật, nếu như không phải chung quanh có nhiều người, khẳng định hắn sẽ xông lên nắm cổ áo tên bác sĩ chửi rồi, mẹ nó thằng này lá gan cũng quá lớn, ngay trước mặt đại ca ta mà dám đùa giỡn đàn ông của anh ấy. Đồ trà xanh! (* =))))) )
"Thích, như vậy rất tốt." Trong thế giới của nhân cách phụ rất hiếm có một hình ảnh tích cực như vậy, điều đó cho thấy trong tiềm thức của nhân cách vẫn khao khát một nhân vật như vậy. Rất tốt, không phải không cứu được.
Nhạc Lâm Trạch đang đi về phía trước thì nghe được câu này, cuối cùng dừng bước, lửa giận đáy mắt dường như không khống chế được.
*Ỏooooo có ai thấy khúc bị giật điện anh tui dễ thương không =)))))