Edit by Hà Rockin
(Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pad và WordPress của Hà Rockin)

Thẩm Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu nằm trên giường, như con cá muối đã mất ước mơ của mình, như búp bê vải ngâm trong nước.

Điện thoại di động bên giường sáng lên, cậu dụi dụi mắt, vô lực xoay người, nhận lấy, "Alô..."

"Xin chào, tại hạ là hệ thống chuyển tiếp."

À?  Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Tối hôm qua quyền lợi hệ thống bị hạn chế bởi tác động bên ngoài, không thể giao tiếp tinh thần với ngài, hiện tại đang cố gắng khắc phục nhanh nhất, có thể mất một tuần, hiện tại chỉ có thể dùng phương thức này giao tiếp với ngài, xin thứ lỗi."

Tốc độ nhanh nhất cũng phải là một tuần, đây có phải là bị hacker tấn công không?

Thẩm Kỳ dùng ba giây để tiêu hóa tin tức này, sau đó trực tiếp bật dậy.

Cậu lo lắng hỏi: "Còn nhiệm vụ của tao thì sao? Phần thưởng của tao đâu! "

Cậu hiện tại chỉ có thể sống sáu ngày, nó nói nhanh nhất cũng phải một tuần, để cho cậu uống gió Tây Bắc chờ chết sao!

"Ngài không cần phải lo lắng, bây giờ chúng tôi đang thu thập nhiệm vụ cho ngài, chúng tôi sẽ nhắc nhở ngài qua tin nhắn văn bản, chúc ngài sống vui vẻ."

Còn chưa đợi phản ứng của cậu, đầu kia của điện thoại đột nhiên bị tiếng ồn bao trùm, tút tút chói tai.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng lách cách, cậu mở cửa đi về phía phòng khách, phát hiện ra Lâm Trạch đang nấu cơm.

"Tỉnh rồi."

"Ừm, " Thẩm Kỳ nhìn bánh sandwich trên bàn, "Anh biết nấu cơm. "

Lâm Trạch quay lưng về phía cậu cắt cam: "Lúc trước quay phim đã học được một chút. "

Thẩm Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Thực ra, tôi là người đi nấu..."

"Đều giống nhau." Lâm Trạch bỏ cam vào máy ép trái cây, lại là một tiếng giống như máy khoan.

Thẩm Kỳ nhìn bóng lưng anh, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, không tự nhiên nghiêng đầu, lại nhìn thấy một phong thư. Nó viết tên của nghệ thuật mà cậu không thể quen thuộc hơn - [Một ngày của trợ lý].

"Chương trình quay nhanh như vậy?"

Lâm Trạch bưng hai ly nước cam tươi, kéo ghế ăn ra, ngồi xuống: "Không nói thời gian cụ thể, hẳn là mấy ngày nay. "

Cảm giác kháng cự lúc trước của Thẩm Kỳ cũng lập tức tản ra, cậu rất hứng thú hỏi: "Lâm ca, tôi có cần thiết lập gì không? "

"......"

Để anh hiểu, Thẩm Kỳ lại so sánh: "Anh xem, loại đặc biệt nổi tiếng như anh, tham gia tống nghệ không phải đều có kịch bản sao? Có cần tôi giả vờ một chút hay không? "

Lâm Trạch lẳng lặng nhìn biểu tình sinh động của cậu, chậm rãi nói: "Cậu bình thường một chút, là được. "

Thẩm Kỳ không nói gì, nói uyển chuyển như vậy, không phải là sợ cậu mất mặt sao! Thôi nào, mất mặt cũng không cần nói tốt như vậy!

Hai người ăn sáng, Lâm Trạch lấy lý do "ngày mai phải đi công tác", dẫn Thẩm Kỳ đi siêu thị.

Trong xe, Thẩm Kỳ nghiêng người nhìn Lâm Trạch chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai che mặt, nói: "Lâm ca, nếu không mang theo kính râm nữa, tôi sợ anh bị nhận ra. "

Lâm Trạch hời hợt nói: "Cậu có thấy ai đeo kính râm trong siêu thị vào ban ngày không?"

Thẩm Kỳ đứng thẳng người, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh xuống xe.

Vào siêu thị, thấy logo "Golden Orange Entertainment" ở khắp mọi nơi, cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đây không phải là người một nhà sao?

Nói rằng Lâm Trạch vẫn là một nghệ sĩ ưu tú của "Golden Orange Entertainment" , được giảm giá cao khi mua hàng, đãi ngộ này thực sự không gì sánh được.

"Muốn ăn cái gì thì tự lấy đi."

Thẩm Kỳ ngẩng đầu hỏi: "Cái gì cũng được sao? "

Lâm Trạch ừ một tiếng.

Thẩm Kỳ chọn trái, nhìn phải, dừng lại ở một cái bánh sô cô la.

Cậu dừng lại thật lâu, cho nên dẫn tới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Trạch.

"Muốn ăn thì lấy." Lâm Trạch giúp cậu lựa chọn.

Thẩm Kỳ nghiêng đầu nhìn anh: "Nhưng có chút đắt tiền, một miếng nhỏ như vậy hơn một trăm. "

Lâm Trạch cũng không trả lời, thẳng thắn bỏ bánh vào giỏ hàng, đi thẳng về phía trước, để lại một câu --

"Tôi còn không đến mức không mua nổi một miếng bánh ngọt."

Ý tứ của Thẩm Kỳ nghe lời này, xem ra trả tiền cũng không tới lượt cậu.

Tâm tình trong nháy mắt lao thẳng lên mây, cậu ngọt ngào cắt giọng: "Cảm ơn anh ~ Lâm ca~"

Tiếng nói thất thanh của cậu khiến Lâm Trạch dừng lại, cứng ngắc thốt lên hai chữ: "Câm miệng!"

Nửa giờ sau, trong bãi đậu xe.

Thẩm Kỳ từ ghế sau đem đồ mua đem rai, vừa định lên lầu, đã bị Lâm Trạch nhận lấy.

Lâm Trạch nói: "Đi chờ thang máy. "

Cậu gật đầu: "Được rồi! "

Vốn tưởng rằng ngày nghỉ ngơi hiếm có cứ như vậy bình thản trôi qua, không nghĩ tới, lại là một hot search làm rối loạn bình tĩnh.

# Hư hư thực thực chuyện tình cảm của Lâm Trạch #

Vừa nhìn thấy tiêu đề này, Thẩm Kỳ còn nghiêm túc nhớ lại một chút, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, Lâm Trạch căn bản không có thời gian đi gặp tiểu tình nhân, chẳng lẽ là... Cừu Lật?

Trong vòng chưa đầy một giây, cậu đã phủ nhận ý tưởng vô lý này.

Ha hả, bản thân cậu còn có nhiều khả năng hơn cô ấy.

Nhấp vào xem -- [Sáng nay, Lâm Trạch và một người đàn ông thân mật trong bãi đậu xe ở tầng dưới nhà, và mối quan hệ bị nghi ngờ đã bị phanh phui. ] Bên dưới đính kèm một tấm ảnh chụp lén của Lâm Trạch giúp cậu xách túi.

Đầu Lâm Trạch chắn trước mặt cậu, cậu hơi nghiêng đầu lộ ra một mảnh nhỏ, thoạt nhìn  giống như bọn họ đang hôn môi thật sự.

[Kẹo cao su gấu nhỏ: anh trai có cần bạo như vậy khum?! ]

[Thích theo đuổi kịch cc: Tôi không đọc sai, nên là hai người đàn ông? Lâm Trạch là ... như vậy? ]

[Chị gái miền Nam: Trợ lý nhỏ: bây giờ bạn chỉ cần đọc chứng minh thư của tôi. ](*)

[Thám tử: Có vẻ như tài khoản tiếp thị cái gì cũng làm được. ]

[Năm đói: Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt. Cho dù ca ca có thật hay không, tôi cũng tại đây chút phúc cho anh ấy! ]

[Simbada Treasure Girls: Chào mừng bạn đến với siêu thoại của Lâm Trạch và trợ lý nhỏ, lên thuyền này không sợ chìm! ]

???

Ba dấu chấm hỏi đã không thể biểu đạt ra nghi hoặc của Thẩm Kỳ, cậu ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn màn hình xuất thần.

Lâm Trạch cũng không biết từ khi nào đã vào thư phòng gọi điện thoại, Thẩm Kỳ có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ đến nôn mửa của Lý Nghiên từ khoảng cách xa như vậy.

Cậu âm thầm nắm tay: Con moẹ nó, paparazzi ở đâu tới, tận tâm đến mức theo về nhà!

Biết cậu nhàm chán nên có nhã ý giúp cậu tạo sóng, với khả năng này thì bảo sao không đi làm phim!

Tức giận thì tức giận, cậu cũng tuyệt đối không có khả năng để Lâm Trạch gánh vác chuyện không cần thiết được, đầu óc đột nhiên linh quang chợt lóe.

Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía robot tai mèo vẫn ẩn giấu phía sau, lạnh lùng cười  một tiếng, robot một đầu mồ hôi hột.

...... Có một linh cảm xấu.

Không phải nói cái cục xấu xí này sẽ quay lại toàn bộ quá trình sao?

Cậu bắt đầu gửi tin nhắn đến hệ thống - [giúp tao lấy video từ bãi đậu xe, cần gấp! ]

Hệ thống trả lời sau vài giây: [Xin lỗi, cấp độ quyền của ngài không đủ để thực hiện. Nếu ngài phải xem nó, ngài có thể sử dụng phần thưởng một lần. ]

Tao dựa vào! Thật là hố người ta mà!

Nhiệm vụ thật vất vả mới hoàn thành, thật vất vả mới xả thân mới nhận được phần thưởng, cứ như vậy mà không có sao!

Thẩm Kỳ dựa vào sô pha, trằn trọc hồi lâu cuối cùng quyết định hy sinh bản thân, miễn cưỡng từ bỏ tình yêu, thành công lấy được video bãi đậu xe.

Hệ thống rất mạnh mẽ, video được gửi không chỉ có nhiều phương hướng, mà còn là phiên bản độ nét cao 1080p(full HD).

Cậu chuyển sang một cảnh tương đối giống với hot search, thay đổi góc bên, ảnh chụp màn hình, tìm account marketing nhân khí nhiều nhất, gửi thành công, và đính kèm một câu: Bọn họ quá low.

Ba phút sau, một hot search mới đi kèm với hot search trước đó, đánh bại thành công thông tin sai lệch trước đó và đánh bại nhóm tin đồn.

Những lời khen ngợi đã chiếm toàn bộ khu vực bình luận, động thái này được người hâm mộ coi như một cuộc cạnh tranh sòng phẳng giữa hai công ty giải trí không muốn nêu tên.

Thẩm Kỳ hài lòng nhìn cảnh này, vừa định giúp Lâm Trạch thu dọn hành lý, liền nhận được cuộc gọi xa lạ.

Thái độ đối phương giống như một kẻ bắt cóc mất đi lý trí: "Cậu là trợ lý của Lâm Trạch? Chúng tôi đang nắm rất nhiều bằng chứng của cậu, video hay ảnh tất cả chúng tôi đều có, nếu cậu không muốn bị phơi bày, cậu biết nên làm thế nào rồi đó."

Ha hả, paparazzi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Thẩm Kỳ trả lời trống không: "Muốn tiền không có muốn mạng có một cái. "

Đối phương ăn thiệt, nghẹn họng, suýt chút nữa không phun ra được một ngụm máu già: "Tao cảnh cáo mày, đừng biết tốt xấu, đăng lên có nghĩa là sự nghiệp diễn xuất của Lâm Trạch kết thúc! "

Thẩm Kỳ cũng không kiên nhẫn: "Vậy thì giết con tin đi." Nói xong liền cúp điện thoại.

Tôi là một người có hệ thống, tôi sẽ sợ các người sao?

Đồng thời, mọi người trong đội paparazzi nhìn nhau, làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng gặp phải yêu cầu vô lý như vậy.

- "Điện lại!"

Tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Thẩm Kỳ hít sâu một hơi, nhận lấy: "Còn chưa giết con tin sao? Các người còn chờ đợi cái gì? "

Khởi đầu mơ màng này khiến paparazzi ngẩn người, cố lấy lại tự tin mà hét lớn: "Không đùa với mày nữa, để ông chủ của mày trả lời điện thoại! bọn tao không so đo với con nít. "

Thẩm Kỳ có lệ nói: "Các ngươi còn chưa có tư cách, hảo hảo thăng cấp đi. "

Điện thoại lại "tu tu" một tiếng, cúp máy.

Thái độ như súng thép khiến họ tắt lửa ngay lập tức, họ thương lượng: "Nếu không đi tìm tên paparazzi giúp bọn họ giải thích? "

Mọi người suy nghĩ một chút, nhất trí gật đầu.

"Điện thoại của ai?" Lâm Trạch vừa vặn xuất hiện.

Thẩm Kỳ mỉm cười, nói: "Lừa đảo gọi điện thoại, nói rằng con trai tôi bị bắt cóc."

Lâm Trạch cũng không thèm để ý, buông điện thoại xuống, nói với cậu: "Có nhìn thấy hotsearch? "

Thẩm Kỳ gật gật đầu.

"Không cần bận tâm."

A? Đây là đang an ủi cậu sao?

Thẩm Kỳ sửng sốt một giây, vội vàng nói: "Không sao, tôi đều hiểu. "

Cậu bày ra bộ dáng "Tôi rất thông minh, quên mình vì người gì đó tôi rất lành nghề nha", cả người lẫn vật đều vô hại, còn thật đáng yêu.

Lâm Trạch cầm kịch bản trên bàn, nói: "Tốt hơn là không nên hiểu quá nhiều. "

Thanh âm quá nhỏ, Thẩm Kỳ nghe không rõ lắm, cậu nghi hoặc: "A? "

"Không có gì."

*

Buổi tối, Giang Trăn cũng gọi điện thoại cho cậu.

"Tiểu Kỳ Tử, xảy ra chuyện gì a, để cho cậu làm trợ lý cũng không phải để cho cậu đi yêu đương, sao lại ba lần hai lượt lên hotsearch, có phải có mờ ám gì hay không!"

"Có cái rắm." Thẩm Kỳ không cần suy nghĩ mà trả lời.

Giang Trăn xoay người, trong micro truyền đến tiếng ma sát sột soạt, "Nói thật, cậu cảm thấy Lâm Trạch thế nào. "

Thẩm Kỳ nhớ lại đủ loại trước đó, dừng lại gần ba phút, mới ấp a ấp úng nói: "Rất tốt. "

"Tốt đến mức nào?"

"Chỉ là... Không tệ lắm. "

Điện thoại di động lúc này nhận được tin nhắn, Thẩm Kỳ mở ra xem --

Ghi chú: Hệ thống vô lương tâm.

Nội dung: [Nhiệm vụ hai sao: Giúp đối tác biến nguy thành an. Điểm sinh mạng: 10 ngày. ]

"Biến nguy thành an" loại chuyện này cậu vừa mới làm xong.

Thẩm Kỳ mặt đầy hắc tuyến: Sao không nói sớm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play