Edit by Hà Rockin
Một buổi sáng chớp mắt mà qua, sau khi quay xong cảnh quay đầu tiên, kịch bản kế tiếp tiến hành vô cùng thuận lợi.
Thuận lợi như bật hack.
Mới đầu Thẩm Kỳ còn lo lắng dựa theo phương pháp 'tinh tế' như vậy có thể sẽ thức cả đêm hay không nhưng nhìn mức độ hoàn thành vượt quá mong đợi này, cậu yên lặng dời tay dự định đặt đồ ăn khuya.
Một đám người tụ tập ăn trưa trong phòng nghỉ của Lâm Trạch. Trong số đó có sự xuất hiện hiếm hoi của người đại diện Đào Nhã và Lý Nghiên.
Lúc đầu chỉ là trò chuyện về công việc, sau đó chủ đề trực tiếp chuyễn sang sinh hoạt cá nhân.
Cuộc sống riêng tư của Lâm Trạch và Đào Nhã không có gì để hỏi, họ đều biết chuyện của nhau nên chuyển sự chú ý sang hai người trợ lý chưa biết rõ.
Người đại diện của Đào Nhã: "Gần đây đang là mùa hot kịch bản, rất bận rộn. "
Lý Nghiên: "Sau này anh còn định nhận kịch sao? "
Người đại diện của Đào Nhã rất kích động: "Nhận! Tiểu Nhã mỗi ngày nhàn rỗi muốn chết. Nếu không ra hoạt động nữa thì trực tiếp cho đi dưỡng lão là được luôn! "
Đào Nhã muốn nói lại thôi: ".... Cũng đâu khoa trương như vậy. "
Người đại diện của Đào Nhã không để ý tới cô, tiếp tục hướng về phía Lý Nghiên: "Hai người không có ý định nhận tiếp sao? Dứt khoát nghỉ ngơi? "
Lý Nghiên nhìn thoáng qua Lâm Trạch, nói: "Chúng tôi dự định chờ giải Vạn Hoa kết thúc rồi nói sau. "
Người đại diện của Đào Nhã gật đầu ý vị thâm trường: "Tôi hiểu tôi hiểu. " Sau đó nói tiếp. "Tôi cảm thấy bộ phim này không có vấn đề gì, quan trọng là cái giới này cạnh tranh quá khốc liệt."
"Chị nói có thần kỳ không, mấy bộ phim của mấy lão già này tập trung toàn bộ lại một đống để tranh giải thưởng." Người đại diện đào Nhã nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ còn có một bộ phim Lục Minh Phong đóng chính..."
Đào Nhã tiếp lời: "Ngay sát vách. "
Toàn trường im lặng. Hóa ra đối thủ cạnh tranh của chúng ta gần trong gang tấc.
"Trách không được không gặp anh ta nhiều, thì ra chạy hai đoàn đóng phim..." Lý Nghiên dường như lâm vào hồi ức, "Trước đó A Trạch cũng từng làm chuyện này. Không phải chỉ là bận rộn thôi đâu. "
"Cũng không bận rộn như vậy." Đào Nhã chuyển miếng gà đến trước mặt Tiểu Ngô, tham gia đề tài, "Ngày hôm qua tôi còn thấy cậu ấy cùng một cậu nam sinh tán gẫu rất vui vẻ. "
Thẩm Kỳ có dự cảm không tốt, cậu có 300% lòng tin, người kia chắc chắn là Giang Trăn!
Đào Nhã lấy một ly coca đưa cho tiểu Ngô, nói: "Tôi nhớ hình như là người tổ trang phục đoàn này. "
Cô lại nhìn về phía Thẩm Kỳ: "Rất quen thuộc với cậu. "
Thẩm Kỳ: ... Tôi có thể từ chối trả lời không?
Người đại diện của Đào Nhã cũng nói: "Tổ phục trang có ánh mắt Đạo diễn Trần hợp tác rất có ánh mắt. Nhìn quần áo của cảnh diễn đầu tiên buổi sáng, một đám người đều bị mê hoặc! "
Hello? Không phải là diễn xuất tốt sao? Tại sao lại quy công cho quần áo?
Tuy nhiên, những gì cô nói cũng không có sai. Giang Trăn nói thế nào cũng là đứa trẻ đã trải qua sự đa dạng văn hóa, cùng với danh tiếng nhỏ bé của mình trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nên đã được đạo diễn Trần thuê gấp.
Không phải có câu nói 'là vàng thì sẽ luôn tỏa sáng' sao.
"Đúng rồi, Tiểu Thẩm à," mạch não người đại diện của Đào Nhã rất phù hợp với phong cách nghệ sĩ nhà cô.
"Cậu có bạn gái hay chưa?"
Đề tài chuyển biến nhanh khiến Thẩm Kỳ không chú ý liền sặc một ngụm cơm, cúi đầu dùng sức ho khan.
Lâm Trạch vỗ nhẹ lưng cậu.
Chờ Thẩm Kỳ chậm lại, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi không thích con gái. "
Lại là một trận trầm mặc.
Lý Nghiên có xu hướng chuyển đề tài, thở dài nhìn người đại diện của Đào Nhã đang ở trong trạng thái ngốc trệ: "Có phải trước kia làm bà mối quá nhiều rồi không! Giới giải trí cấm nói chuyện bát quái cũng quên mất. "
Lập tức đánh thức người đại diện của Đào Nhã: "Ôi! Tán gẫu một chút thì... Thật ngại quá, Tiểu Thẩm. "
Thẩm Kỳ vội vàng nói không có việc gì.
Sau khi đoàn người Đào Nhã rời đi, Lý Nghiên rời khỏi đoàn làm phim, đi nói chuyện hợp tác. Vì thế trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người Lâm Trạch và Thẩm Kỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Kỳ đứng sau lưng Lâm Trạch, đề cao sự cống hiến quên mình của người phụ tá của mình. Cậu tạm thời đảm nhiệm chức vụ nhân viên mát xa độc quyền, phục vụ Lâm lão sư.
Lâm Trạch nhắm mắt tựa vào sofa, Thẩm Kỳ cũng không lên tiếng, chuyên tâm bóp vai.
Hình ảnh cực kỳ hài hòa.
Cho đến khi...
Giọng nói quen thuộc vang vọng trong đầu: "Nhiệm vụ điểm sinh mệnh ' xin vui lòng ôm chặt đối tác của bạn'. Phần thưởng là 30 ngày. "
Thẩm Kỳ tức giận đến mức lực tay tăng lên.
Tiểu quỷ này, mỗi một lần xuất hiện đều có thể mang đến cho cậu kinh hách ngoài sức tưởng tượng.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nói: "Ôm là được rồi, mi có thể hay không đừng tăng thêm từ khác. Xem như tao cầu mi được không? "
Hệ thống nói chắc chắn: "Không được. Tại hạ đã tạo ra một bảng nhiệm vụ tốt nhất cho ngài. Nếu ngài có thể hoàn thành thì có thể phục sinh thành công trong thời gian ngắn nhất có thể. "
Thẩm Kỳ bị hai chữ "Phục sinh" chói mắt này mê hoặc, nói: "... Ngắn nhất là bao lâu? "
"Nửa năm."
Được rồi, chấp nhận số phận.
Thẩm Kỳ nói: "Được rồi. Tao đều nghe mi an bài. Chỉ cần để cho tao sống sót, cảm ơn mi, đại ân đại đức của mi tao vĩnh viễn không cách nào quên! "
Hệ thống: "..."
Các hệ thống khác tập hợp thành một đống: "Chưa bao giờ thấy một người chơi lịch sự như vậy."
Giành được đống lớn hảo cảm, lượt like đột phá 15 triệu là bắt buộc phải có được.
Hệ thống mặt không chút thay đổi nhìn số liệu tăng lên, âm thầm nói ra chân tướng:
Nhất định là sợ.
Thẩm Kỳ lắc lắc tay, trái tim nhỏ bé của cậu đã không thể tiếp nhận đợt oanh tạc cảnh báo tử vong tiếp theo. Cậu không muốn ở lại khu oanh tạc, cậu muốn vào vòng, uống thuốc, tuỳ tiện đến chung kết, thuận tiện lại ăn thêm gà.
Mục đích đời người: có thể cẩu thả liền cẩu thả, thực sự không thể, thì vào top 10, không chết là ok.
*
Buổi chiều sau khi cảnh thứ mười sáu bắt đầu, Thẩm Kỳ ngồi một bên lướt Weibo.
Hotsearch an toàn, Siêu Thoại an toàn, không có bất kỳ gợn sóng.
Thẩm Kỳ dùng acc nhỏ lặn trong Siêu Thoại, sau khi xem ba đoạn clip và mấy trăm tấm hình P, một bài viết thuần chữ viết nổi bật.
@Yêu Lâm Trạch ăn chắc Lâm Trạch: "Các chị em, quả đào và anh Trạch lên hot search! ! Có vẻ như họ hợp tác một lần nữa!!! Có ai ship CP Trạch Nhã không! QAQ QAQ QAQ online chờ! ! "
Sau khi xem xong, Thẩm Kỳ chỉ có một ý nghĩ: Chị ơi, chị can đảm hơn người!
Đúng như dựa vào, năm phút sau, chị này nhận được 10.000 điểm bạo kích từ các chị em khác cùng siêu thoại.
[Có chuyện gì vậy? Nhìn trước tên siêu thoại rồi lại vào được không? ]
[Mọi người đừng để ý tới cô ấy, người phát biểu câu này chắc chắn là anti-fan.]
【Xin hỏi não của ngài đã quyên góp cho người có nhu cầu đúng không? Đăng bài cũng không dùng não! 】
[Đào là Đào Nhã đi. Tính cách của chị này tôi vẫn rất thích. Nhưng chính những vết đen như chị lại làm mất uy tín của người khác.]
Đương sự hồi âm: [Tôi chỉ nghĩ rằng Hơi Nước không có tài nguyên mới, tr nói chuyện phiếm chút cũng không được sao? Tại sao mọi người lại chỉ trích tôi như thế này?]
Thực ra không trả lời còn tốt, sau khi trả lời lệ khí của khu bình luận trực tiếp tăng liên tục hai vạch.
【Mẹ kiếp! Tôi đã gặp một bậc thầy trà xanh đương đại! 】
【 Cùng nhau report, đừng để ra ngoài làm người khác ghê tởm.】
[Tôn trọng các nhóm CP khác nhau có được không? Ngươi thích Trạch Nhã thì đi Siêu thoại độc quyền của Trạch Nhã, đừng lằng nhà lằng nhằng trong siêu thoại Hơi Nước.]
[Cậu nói không có tài nguyên thì không có tài nguyên sao? Cậu lấy tin tức đâu ra? Là Lương Tĩnh Như cho cậu dũng khí để cho nói ra lời này sao? 】
Thẩm Kỳ gọi thẳng khá lắm.
Đừng ầm ĩ nữa đừng ầm ĩ nữa, đều là lỗi của tôi, là tôi không nghiêm túc phát đường ô ô...
Hệ thống cảm thán nói: "Thì ra con người các ngươi đều cãi nhau như vậy. "
Thẩm Kỳ nhảy qua weibo này, không chút để ý nói: "Vậy các ngươi cãi nhau như thế nào? "
Hệ thống nói, "Chúng tôi không cãi nhau."
Thẩm Kỳ cảm thấy mới lạ: "Vậy khi các ngươi xảy ra mâu thuẫn thì làm sao bây giờ? "
Hệ thống nói: "Chúng tôi áp dụng chế độ xóa sổ. "
Thẩm Kỳ chưa từng thấy chuyện tàn bạo như vậy. Cậu nháy mắt mấy cái, không biết làm thế nào tiếp tục.
Hệ thống tiếp tục: "Có quyết định của Chủ hệ thống, xóa bỏ là có lỗi."
Mẹ kiếp...
Ngày đây mới chính là chế độ luyện ngục thật đúng không?
Thẩm Kỳ có chút nói lắp: "Không, không phải... Các ngươi, ngươi, các ngươi tàn nhẫn như vậy sao? "
Vậy nếu hắn thật sự mất đi sinh mệnh, cái gọi là chết tại chỗ không phải là chuyện một giây sao!
Thẩm Kỳ lúc trước vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy cho dù mất đi sinh mệnh, chỉ cần cùng hệ thống thương lượng cố gắng một chút, hẳn là sẽ có tỉ lệ lớn thả cậu một con đường sống.
...... Đó chỉ là cậu cho rằng. Hiện tại quả thực là nghiêng trời lệch đất.
Chỉ có một cơ hội, là chết hay sống... Đó phụ thuộc vào Lâm Trạch.
Hệ thống không ngờ cậu lại đưa ra kết luận vô sỉ như vậy, người chơi này định đem toàn bộ hy vọng đặt lên người đối tác.
......
Chưa bao giờ thấy một người vô sỉ như vậy.
"Than ôi !!!"
Một tiếng giận dữ kêu khiến ánh mắt toàn trường tụ tập trên người đạo diễn Trần.
Mọi người mở to hai mắt, nín thở, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
"Các ngươi!" Đạo diễn Trần chỉ vào Lâm Trạch và Đào Nhã, "Có thể có chút ăn ý hay không! Một hồi còn có một màn quyến rũ, ngay cả lời thoại cũng nhận sai ăn ý làm sao quay được! "
Mọi người hoảng sợ còn có một tia hưng phấn.
Quyến rũ...?
Are you rất nghiêm túc?
Thẩm Kỳ lật lại tình tiết kịch bản, đều lật đến đại kết cục cũng không thấy cái gọi là quyến rũ.
Tiểu Ngô nhìn thấy nghi hoặc của cậu, nhỏ giọng nói: "Anh Thẩm, quyến rũ là do đạo diễn Trần vừa mới thêm, có thể anh nghe sót. "
Thẩm Kỳ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Vậy sao..."
"Nào, toàn thể nhân viên lấy lại tinh thần!" Cơn thịnh nộ của Đạo diễn Trần trực tiếp lan tràn đến quần chúng vô tội.
"Camera! Ống kính phải theo kịp! "
"Đạo cụ! Mẹ kiếp, sửa cửa cho tôi! Tách trà trên bàn! Đều con mẹ nó bị nứt, làm sao các người có mặt mũi lấy ra! "
"Tạo hình! Nhanh chóng trang điểm cho tôi! Nhúm lông ngu ngốc trên đầu Đào Nhã là chuyện gì?! "
"Quần áo! Thay đổi kẹp cà vạt! Sáng đến mức ống kính cũng phản quan. "
"Tất cả nghỉ ngơi năm phút!"
Đạo diễn Trần giống như một khẩu súng máy, liên tục bắn ra mấy yêu cầu. Người phụ trách liên quan chen chúc xông lên, bổ sung tạo hình, sửa cửa, lau ống kính.
Sau khi đánh bảng một lần nữa, tiến độ rất suôn sẻ.
Thẩm Kỳ một lần nữa cảm thán khả năng chịu áp lực của diễn viên, nghề này thật sự không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Tất cả mọi người mong đợi tiết mục cuối cùng.
Q: Làm thế nào để quyến rũ i?
Đạo diễn Trần nói: "Mịt mờ một chút, điễn áp chế một chút. Đoạn này là một bước đệm cho sự bùng nổ tình cảm của nữ trợ lý đặc biệt sau này. "
Kết cục trên kịch bản còn chưa viết ra, bất quá nghe ý tứ này của ông tám chín phần mười hẳn là một bi kịch.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người nhân vật chính.
Đào Nhã cởi mấy nút áo sơ mi ra, cởi giày cao gót nặng nề bước lên thảm. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch, từng bước từng bước đi về phía anh.
Mà lúc này Lâm Trạch đang vùi đầu xử lý công vụ, chưa từng ngẩng đầu, lại mở miệng nói: "Cài nút áo. "
Vừa dứt lời, chỉ thấy Đào Nhã trực tiếp ngồi trên đùi anh, mỉm cười tựa vào trên người anh nói: "Anh sợ cái gì? "
"Cắt!"
Đạo diễn Trần xoa xoa lông mày, nói: "Để người xem hiện trường trước. Đây không phải là trạng thái thích hợp, Lâm Trạch cậu quá căng thẳng. "
Đạo diễn Trần nhìn nhân viên tập trung, chỉ chính xác Thẩm Kỳ ——
"Nhóc! Đến đây. "
(*)Ý là bài Dũng khí của Lương Tĩnh Như.